Trùng Nhiên

Chương 445: Quyết tâm của Tần Thiên. (1)

Tần Thiên sau khi rời thư viện thì về lớp lấy cốc nước trước, ở trong lớp gặp Viên Tuệ, Viên Tuệ nói vừa vặn cùng đi ăn cơm. Khi hai người tới nhà ăn, trong lòng Tần Thiên vẫn đầy chặt hình ảnh Trình Nhiên ôm cuốn sách dày chi chít chữ, vừa xem vừa chăm chú ghi chép. Cậu ấy có thể nhảy vọt từ vị trí 108 tới 38, e là thực sự có nỗ lực mà người thường không nhìn thấy.

Cho dù chuông reo cũng không đi, không định ăn cơm, quên ăn quên ngủ học tập, có phải chuẩn bị cho thi cuối kỳ không?

Thi cuối kỳ xong là kỳ nghỉ đông, gần đây cậu ấy không tới Thiên hành đạo quán nữa rồi, như vậy mình không gặp được cậu ấy.

Những mấy tuần, quãng thời gian đó thực sự quá dài.

Không được, mình phải làm gì đó.

Hai người xuống lầu, đi qua hành lang dài, Viên Tuệ nói suốt, kể chuyện lớp này lớp kia, kể chuyện trên trời dưới biển, nhưng Tần Thiên chẳng nghe được câu nào.

Tần Thiên đột ngột đứng lại: “ Mình nhớ ra rồi, mình đang giảm béo, không đi ăn nữa đâu, bạn đi đi.”

Viên Tuệ ngạc nhiên quay đầu: “ Sao đột nhiên lại giảm béo?”

“ Giáo viên vũ đạo nói tháng sau có biểu diễn, gần đây mình hơi tăng cân, phải khống chế chút. “ Tần Thiên nhanh chóng nghĩ ra một lý do:

Viên Tuệ nhìn Tần Thiên từ trên xuống dưới: “ Này, này, chân bạn như chân hạc ấy, ngay cả mình là con gái nhìn còn thèm, còn muốn giảm cân, giảm nữa thì thành yêu tinh à? Thôi được, vậy mình đi đây, bạn có cần mang về cho ít hoa quả không?”

“ Không cần đâu, mình tự mua.”

Tiền Thiên vẫy tay chào Viên Tuệ, đi tới căng tin mua bánh mỳ, sữa bò, rồi mua thêm một quả trứng muối, xách cả túi lớn, mua thêm ít nước ngọt, sau đó đi tới thư viện, trước khi vào hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng.

Nhà ăn.

Trình Nhiên bấm giờ hơi bị chuẩn, lúc này vừa vặn đã qua giờ cao điểm, gọi hai món ăn một thịt một rau, cùng một món canh, trước khi ăn còn nhìn quanh một lượt.

Trong lòng có chút nghi hoặc, Tần Thiên đi trước mình mấy phút, nói là tới nhà ăn ăn cơm cơ mà, sao không thấy đâu nhỉ?

Bụng sôi ùng ục, thôi nghĩ nhiều làm gì?

Chén thôi.

Mặc dù cũng có vài nữ sinh vào nhà ăn, thấy Trình Nhiên ngồi một mình, đùn đẩy nhau muốn tới, cuối cùng không cô gái nào tiền tới. Không phải nhát gan, nữ sinh Thập Trung can đảm có thừa, chỉ là nhà ăn rất rộng, lại vắng người, vậy mà Trình Nhiên lại chui tọt một góc, chứng tỏ không muốn bị làm phiền, đành ôm tiếc nuối mà đi.

Buổi chiều trước khi vào giờ học, Viên Tuệ nhìn thấy Tần Thiên đi một mình ở hành lang, mặt hơi tái, vội chạy tới: “ Bạn đi đâu thế, ăn cơm xong mình về lớp chẳng thấy bạn, nhìn bản thân đi, giảm béo cái gì chứ, mặt trắng cả ra rồi, ăn quả táo đi này.”

Tần Thiên cầm lấy quả táo, quay đầu nhìn về phía cửa cái lớp kia, cảm xúc lẫn lộn, điều duy nhất có có thể xác nhận lúc này là, mình đói sắp xỉu rồi.

Tên đó bị thần kinh à?

Từ sau lần gặp nhau ở thư viện đó, liên tục vài ngày gặp nhau, Trình Nhiên đều thấy ánh mắt lạnh lẽo ai oán của Tần Thiên, cứ như oán phụ cung cấm, làm y không hiểu ra sao, liền quy kết vào phạm trù các cô gái mỗi tháng đều có vài ngày như thế.

Trước kia Trình Nhiên không hiểu nữ sinh lắm, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều, y cho rằng mình cũng hiểu phần nào rồi, ít nhất là với nữ sinh Thập Trung.

So với nam sinh thì nữ sinh ở tuổi này đã hình thành nhân sinh quan, thế giới quan của mình, đã có chủ kiến, chỉ có kinh nghiệm là khiếm khuyết thôi, chỉ là rất nhiều nữ sinh tư tưởng hiện thực hơn cả người trưởng thành.

Ở Thập Trung vốn hội tụ nhiều học sinh gia cảnh ưu việt, dù là nhà kinh doanh hay là làm chính trị, cha mẹ luôn muốn con mình nổi bật hơn người khác, cho nên đem kinh nghiệm sống của mình trút vào đầu óc con cái. Luận về am hiểu đạo lý sống, bọn họ không kém.

Cho nên bề ngoài nhìn ngoan ngoãn, nhưng khi lý luận thì nhiều người trưởng thành lăn lộn xã hội mấy chục năm mồm mép không bằng họ, nói chuyện đâu ra đó.

Cứ mỗi thế hệ lại thấy thế hệ sau trưởng thành sớm hơn, nói cho cùng là vì sự vất được tiếp xúc không cùng một cấp bậc, mạng internet tới, dung lượng ổ chứa của máy vi tính tăng lên, tăng tốc độ thu hoạch tin tức của mọi người. Về mặt văn hóa, làn sóng điện ảnh trào lưu Châu Mỹ tới tác động tới mọi mặt của người trẻ tuổi, tất nhiên không thể dùng ánh mắt cũ để nhìn sự vật mới.

Người thời kỳ này, vừa mới thoát khỏi thời khắc của ngây thơ của thập niên 90, vạn vật manh nha, tương lai dữ dội đang tới.

Là trường trung học tốt nhất trong tỉnh, Thập Trung cũng đã có chuẩn bị, ví như ở phương diện tiết học vi tính được coi trọng, có giáo viên ở trường đại học trọng điểm đích thân tới truyền thụ, khai quật được không ít học sinh có thiên phú ở phương diện này, trường học cũng không tiếc cấp tài nguyên bồi dưỡng.

Chuyện này có tiền lệ trong trường rồi, vì một số học trưởng Thập Trung thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, đã làm ra trang web, bán được 10 vạn USD, thành tiêu điểm thành công của học sinh đại học sáng nghiệp.

Trước đó không lâu họ về trường tham gia họp trường, kể năm xưa Thập Trung dạy họ vỡ lòng về máy tính, tóm lại là khiến lãnh đạo trường vô cùng vinh dự. Vì thế trường mở rộng ở phương diện này, hận không thể tương lai xuất hiện vài học sinh cũ như thế, nếu không vì sao các trường đại học Mỹ có giá trị tiềm tàng lớn chính là hội đồng học, là trường cao trung kiểu mẫu quốc gia, Thập Trung cũng có tư duy của trường danh tiếng.

Trình Nhiên gần đây có Trình Văn Quảng lái Santana đưa đón, nói ra cũng rất đáng tự hào, một cựu lính trinh sát lái xe đưa đón mình, ở trong tiểu thuyết đây chính là đại ngộ của phú nhị đại tổng tài bá bạo. Chỉ là đãi ngộ hơi kém chút, không phải là Maserati, Maybach mà là chiếc chiếc Santana vì đường sá trong nước không tốt mà bong sơn cùng có chút móp mép khiến người ta oán thán.

Cựu trinh sát Trần Văn Quảng cũng chẳng phải là cao nhân chỉ có thể gặp không thể cầu, với lại cảnh ông chú ngót nghét 40 tay cầm que kem hoặc cốc trà sữa hớn hở vẫy tay gọi Trình Nhiên làm không ít học sinh che miệng cười, lúc đó y chỉ muốn giả vờ không quen.

Chỉ tại một lần Trình Nhiên khen nước ô mai hắn uống, Trần Văn Quảng cho rằng đã tìm được đồng bọn cùng sở thích.

Thời này nghề vệ sĩ trong nước tương đối loạn, thậm chí có thể nói chẳng có mấy thị trường. Năm ngoái 1998, tỷ phú Du Hồng Mẫn bị băng nhóm Trương Bắc đánh cướp thiếu chút nữa mất mạng, sau đó sợ hãi chuyển ra khỏi nhà cũ rồi tuyển một đội vệ sĩ bám theo 24 trên 7. Thời đại này xuất hiện giai tầng giàu có mới, rất nhiều người quật khởi từ thảo mãng, không có ý thức quan niệm an toàn đến đi ỉa cũng dẫn theo vệ sĩ đặc chủng như đời sau.

Rất nhiều lính giải ngủ còn phải phân biệt xem là hộ khẩu thành phố hay nông thôn. Nếu là lính nông thôn, tiền xuất ngũ chẳng là bao, công ăn việc làm chẳng có, chỉ có cách đi làm bảo an, trông cửa cho xí nghiệp tư nhân, không thì làm việc khuân vác nặng nhọc, đạp xe ba bánh. Người nào khá lắm tự sáng nghiệp mở cái quán ăn duy trì cuộc sống, nhiều năm sau liên hoan với chiến hữu không tới mức quá nghèo khó.

Ở trong thôn được đeo hoa đỏ, khua chiêng đánh trống đưa đi nhập ngũ, vinh quang vô cùng, nhưng trở về cũng có nghĩa là thiếu kỹ năng sinh hoạt, có không ít người bị cuộc sống bức bách mà đi vào hắc đạo giết người phóng hỏa.

Cho nên Phục Long vì bản thân vốn xuất thân quân nhân, có chút đồng cảm, Trình Phi Dương ưu tiên tuyển dụng binh sĩ xuất ngũ, hi vọng là bồi dưỡng được lực lượng bảo vệ cốt cán, những người mang dấu ấn quân nhân này, chỉ cầm mài rũa một chút , dẫn dắt một chút chính là những viên ngọc thô.

Chính Trình Phi Dương cũng hiểu những người này một khi mất đi lòng tin vào cuộc sống, dựa vào sức khỏe kỹ năng và kiên nhẫn hơn người, có thể tạo thành bất ổn lớn trong xã hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận