Trùng Nhiên

Chương 689: Bạn cùng phòng đáng yêu.

Dương Mục chỉ nói chuyện với Vương Tân Bác, còn những người khác coi như không tồn tại, lúc này cha mẹ Dương Mục cũng đã cho đồ vào phòng bên rồi, mẹ Dương Mục cười nói: “ Các cháu là bạn cùng phòng với Vương Tân Bác à, vậy là hàng xóm láng giếng với con dì rồi, anh em ở gần giúp nhau nhé.”

Nói rồi móc trong túi ra một nắm kẹo Ferrero SpA màu vàng, nhìn thấy là đồ cao cấp rồi.

La Duy là tên ít khách khí, bóc ngay ra ném vào mồm: “ Ưm, ngon quá, cám ơn dì.”

Dương Mục nhếch môi khinh bỉ, lúc này Trình Phi Dương giúp Trình Nhiên trải giường xong, thấy trong phòng có thêm người, lại lấy gói thịt bò khô ra mời.

Thời đấy mấy món đồ sản xuất trong nước còn chưa quá chú trọng đóng gói, bất kể chất lượng bao bì hay tính thẩm mỹ đều không sao so được với hàng quốc tế, lại còn hàng cao cấp. Thế nên Dương Mục nhận lấy rồi thuận tay đưa cho cha mình, cha hắn thì nhón tay cầm lấy một góc như sợ bẩn tay vậy, gật đầu cười mang tính tượng trưng.

Trình Phi Dương không bận tâm lắm tới thái độ của bọn họ, tiếp tục giúp Trình Nhiên sắp xếp hành lý, dù Trình Nhiên bảo tự làm được, hắn vẫn cứ nhất định tự tay làm, càng làm càng áy náy, vì hai năm qua có lẽ đây là chuyện duy nhất hắn làm cho con mình.

“ Tao mới mua di động này, đồ Samsung đấy, giá hơn 3000 ... “ Dương Mục vẫn chỉ nói chuyện với Vương Tân Bác, tay còn cầm điện thoại nắp gập liên tục mở ra đóng vào rất sành điệu:

Phía bên này có tiếng tít tít, Trình Nhiên rút di động trong túi quần ra, là tin nhắn tới từ CQ của Khương Hồng Thược, hỏi y đã đi báo danh chưa? Lúc này là rạng sáng ở Anh, chưa tới giờ thức dậy, hiển nhiên là Khương Hồng Thược dậy sớm vì quan tâm chuyện của y, Trình Nhiên đi ra ban công gửi tin trà lời :" Đang tán gẫu với bạn cùng phòng."

Lý Duy và Quách Chí Quân nhìn nhau, hơi bất ngờ, nhìn bề ngoài Trình Nhiên không giống nhà có tiền, nếu đã dùng di động thì tất nhiên điều kiện không vừa rồi, di động vẫn là ao ước của rất nhiều người, mỗi cái giá trị bằng ba bốn tháng lương nhân viên công chức nhà nước, không hề rẻ.

Cha mẹ Dương Mục gọi hắn về phòng, chỉnh lý đồ đạc, trò chuyện để sau, nói còn nhiều thời gian.

Dương Mục đại khái thấy Trình Nhiên cũng có di động nên khó chịu, chẳng vì lý do gì cả, đơn giản thấy mình không phải là hàng độc nữa thôi, nên chẳng buồn khoe di động, cất vào túi, cố tình nói: “ Tao về phòng lắp cái máy vi tính mới mua đã, lát vào mạng chơi game ...”

Máy vi tính hiển nhiên xa xỉ hơn nhiều di động, ai có lắp ở nhà đã quý, đã thế còn mua nguyên một cái mang tới kí túc xá thì quá ăn chơi rồi, thông thường năm thứ nhất chưa nhà nào mua máy vi tính cho con, đều phải dùng ở phòng máy hoặc quán net, phải đợi năm thứ hai mới được.

Lý Duy và Quách Chí Quân sao chẳng nhìn ra Dương Mục cố ý nói như thế, chửi thầm trong lòng, thằng này đúng là khoe khoang vô giới hạn.

Trình Nhiên đã nhắn tin xong quay lại hỏi: “ Mọi người kéo dây mạng ở đâu thế, tôi cũng muốn làm một đường dây, vào mạng ở trong phòng thì tiện quá.”

Nói rồi lấy một cái túi sách ra đặt trên bàn, lấy từ bên trong ra chiếc laptop trông cực kỳ hầm hố.

Không phải ai cũng nhận ra được thứ hàng công nghệ còn cực kỳ mới mẻ này, nhưng Dương Mục luôn hứng thú với món đồ công nghệ nên nhìn ra ngay, một chiếc Dell dùng chip P3, giá thị trường là 27500 đồng.

Lý Duy sán tới ngay, kêu lên vô cùng khoa trương: “ Oa, laptop, còn mới nguyên này, máy mạnh không?”

“ Đủ dùng thôi. “ Trình Nhiên nhún vai, máy móc thời này có cái nào đủ tiêu chuẩn "mạnh " trong mắt Trình Nhiên chứ:

Lão Quách cũng chạy tới, làm ra vẻ không dám đụng vào rất khoa trương, hắn làm thế cho Dương Mục nhìn: “ Cho sờ tí nhé.”

Trình Nhiên bật cười: “ Ừ.”

Thế là cả phòng xúm quanh cái laptop, lật lên lật xuống quan sát, động tác rất nhẹ nhàng, hơn cả nâng trứng hứng hoa.

Dương Mục lúc đi mua máy vi tính cũng quyến luyến ở chỗ bày laptop rồi, hắn nhìn trúng một cái giá một vạn bảy, nhưng bản thân hắn cũng thấy đòi cha mẹ mua một cái như vậy là quá đắt, đành lấy cái máy vi tính để bàn giá 9500. Vốn cho rằng mang máy vi tính tới trường đã là nổi bật lắm rồi, ai ngờ hôm nay chứng kiến cái laptop thuộc hàng top trong nước, giá trị gấp ba lần cái máy vi tính của hắn.

Cha Dương Mục nhìn thấy con mình không vui, nói ngay: “ Nếu ở học kỳ này thành tích của con tốt, cha mua cho con cái laptop mà con nhìn trúng kia, cái kia trông mỏng hơn, cao cấp hơn của bạn con.”

Dương Mục chỉ vâng một tiếng, không muốn nói ra, mặc dù những chiếc laptop mỏng hơn thường đắt hơn thật, nhưng đó chỉ là đem so những chiếc máy bình thường với nhau thôi. Có một loại hàng chuyên dụng, người ta không đi tranh nhau độ mỏng gọn nhẹ, như cái máy của Trình Nhiên, trông to lớn thô kệch có vẻ loại cổ lỗ, kỳ thực đắt lắm, vì tập hợp toàn bộ công nghệ hiện đại nhất trong đó, sức mạnh không thua máy để bàn.

Song đồng thời hắn cũng thầm chửi Trình Nhiên dốt nát thích sĩ diện, bỏ ra tiền ra mua laptop đắt hơn cả vạn đồng mà kỳ thực tính năng chả hơn cái laptop mình nhìn trúng là bao, nếu là mình, không ngu gì lại chọn cái mày tính đó.

Hai máy tính năng một chín một mười mà mất thêm cả vạn đồng, đúng là chỉ có bọn ngốc thừa tiền mới đi mua cái đắt không xứng tiền như thế.

Cho dù trong lòng khinh bỉ Trình Nhiên như thế, Dương Mục cũng chẳng thấy khá hơn.

Thấy ba tên bạn cùng phòng cứ hỏi liên hồi, cái gì mà chơi được Heroes of Might and Magic không, chơi được Counter-Strike không, Trình Nhiên mở luôn game cài sẵn ra bảo họ tự chơi.

Ba tên hô lớn trượng nghĩa, sau đó là một màn tranh giành xem ai chơi trước, kỳ thực thì bọn họ làm thế cũng là vì chướng mắt với Dương Mục đồng thời thể hiện đứng về phe Trình Nhiên thôi, một cái laptop thì cũng hiếm đấy, không tới mức làm người ta xuýt xoa như thế, đúng là đám bạn cùng phòng đáng yêu.

Trình Nhiên mỉm cười, thấy không biết có nên mua thêm một cái máy để bàn cho cả phòng dùng chung không, Trình Nhiên mang theo laptop chủ yếu để thuận tiện kiểm tra email, không thể để họ dùng nhiều được. Huống hồ trong đó có tài liệu mẫn cảm, tuy được bảo mật, song một đám sinh viên khoa vi tính như thế, bảo mật như vậy chưa là gì.

Với lại Trình Nhiên lên đại học với một tâm thái khác đồng thời còn có kế hoạch, y không định khép mình như thời học sinh.

Giường đã trải xong, đồ cũng đã xếp xong, chuyện gì cần dặn cũng dặn rồi, thấy Trình Nhiên và đám bạn cùng phòng nhanh chóng thân thiết, không còn gì để lo nữa, Trình Phi Dương xách túi cuối cùng lên: “ Vậy cha đi tặng thầy giáo con ít đặc sản, rồi đi luôn nhé.”

Trình Nhiên đứng dậy: “ Để con tiễn cha.”

Hai cha con cùng ra ngoài, suốt cả dọc đường từ Thành Đô tới Nam Châu, phần hành lý nặng hơn đều do Trình Phi Dương vác, một vị tổng giám đốc xí nghiệp dân doanh số một số hai tỉnh Tứ Xuyên, cứ thế vác đồ đi qua trường, nói ra chắc chẳng ai tin.

Gọi điện thoại cho giáo viên chỉ đạo khoa vi tính ở tầng 8, nghe nói Trình Phi Dương tới, Thạch Gia Huân lập tức nói xuống lầu đợi. Thạch Gia Huân xuống lầu thì vừa vặn gặp cha mẹ Dương Mục mang theo hai tuýt thuốc lá Trung Hoa muốn lên lầu gặp hắn, vội vàng tới bắt tay, đại khái nói mấy câu mong Thạch Gia Huân chiếu cố cho con mình, có cơ hội mong thầy Thạch bồi dưỡng cho nhiều hơn.

Tuổi tác của Thạch Gia Huân thực ra chỉ nhiều hơn sinh viên vừa tốt nghiệp bốn năm tuổi thôi, hắn học xong nghiên cứu sinh liền ở lại trường làm quản lý. Nói chung là cũng có chút kinh nghiệm cuộc sống rồi, chỉ cần đối phương đừng trắng trợn đưa tiền thì nhận chút quà cáp không ngại gì.

Kỳ thực nói ra thì chỉ đạo viên đại học là khổ cực nhất, tí mầu mỡ cũng chỉ có một ít lúc sinh viên mới tới trường thôi, sau đó tùy tiện một giáo viên chủ nhiệm cao trung cũng khinh anh được, cho nên chỉ đạo viên nói ra thì cũng là giáo viên đại học, thực chất là phụ đạo viên thôi, tức là dân công đại học ấy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận