Trùng Nhiên

Chương 783: Hội đàm. (1)

Bữa tiệc quy mô nhỏ, bầu không khí rất hài hòa vui vẻ, Khương Hồng Thược đọc bài thơ của Dylan Thomas.

Trên sân khấu Khương Hồng Thược rất bắt mắt, dưới sân khấu Trình Nhiên cũng để lại truyền thuyết nhất định.

Cho dù không biết nhiều người có cho rằng y đang khoác lác không, hay chỉ là nói đùa thôi, nhưng tóm lại là có tranh cãi, có bàn tán, khiến nhiều người người biết tới "bạn trai của Khương Hồng Thược", đạt được mục tiêu chiến lược.

Buổi tối Trình Nhiên ở nhà khách cách trường mấy trăm mét, phòng khá hẹp, đơn giản, nhưng được cái ấm áp, đặc biệt là với hai người.

Cho dù Khương Hồng Thược nói có thể ở lại phòng cô, chẳng ai quản cả, nhưng Trình Nhiên không muốn có bất kỳ lời bàn tán nào sau lưng bạn gái mình, hơn nữa cái giường đơn của cô quá hẹp, hai người ngủ không ổn.

Cho nên đêm hôm đó hai người ngủ ngoài trường.

Chỉ là lần này Trình Nhiên ôm Khương Hồng Thược, xuyên qua cửa sổ nghiêng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, không làm gì cả.

Vì có thể cảm thụ được Khương Hồng Thược vẫn căng thẳng tới run rẩy, mà đây còn là sân nhà của cô đấy, nghĩ lại lần đó có tới Đại học Trung Nam, mình lại ra sức dày vò chẳng để ý tới cảm thụ của cô, khiến người ta đau lòng.

Cho nên lần này coi như bù đắp.

Tất nhiên tuy không làm chuyện kia, nhưng đôi tay y lại hết sức chăm chỉ khám phá, dưới sự chứng kiến ánh trăng bạc đỉnh đầu, y thực sự làm người thám hiểm không mệt mỏi.

Dù rất muốn, Trình Nhiên cũng không thể ở lại London lâu, Khương Hồng Thược còn phải thi, mà thời gian khai giảng cũng tới gần, vì thế lại trải qua chuyến bay dài gần 20 tiếng trở về Thành Đô.

Lúc này đa phần bạn bè của Trình Nhiên đã quay về trường rồi, Tạ Phi Bạch tuy cũng học ở Nam Châu, nhưng không đi cùng một ngày, khi chia tay, Tạ Phi Bạch còn nhắc Trình Nhiên: “ Tao thấy Du Hiểu được đấy, nếu nó đi theo con đường chuyên nghiệp, tao làm ông bầu bao ăn bao ở nó.”

Trình Nhiên thiếu chút nữa quên thằng này là đại cổ đông của Địa ốc Viêm Hoa Nam Châu, hơn nữa hắn thực sự tới đó luân phiên làm việc ở nhiều vị trí, coi như đã đặt một chân vào sản nghiệp rồi, thời gian này hắn trưởng thành rất nhanh: “ Mày đừng can dự sớm quá, tao vẫn thấy để nó thử lửa trước đã, con đường chuyên nghiệp gian nan lắm, xem nó qua được khó khăn ban đầu không mới xác định được nó quyết tâm hay chỉ là hứng thú nhất thời ... Mày nhảy vào sớm quá, nó muốn lui cũng không được, đành đam lao phải theo lao thì không hay.”

“ Tao nói chuyện với nó rồi, nó hiểu bây giờ dư luận bên ngoài coi chơi game là công việc không đáng hoàng, nhất thời không thay đổi được, mặc dù gọi là thể thao điện tử rồi, song chưa ai coi là cái nghề đâu, nên kiếm được tiền vẫn thấp hơn người khác một cái đầu. Nó cũng biểu thị là hiểu điều ấy, song nó không có sở trường nào cả, làm thứ khác vốn kém hơn người ta rồi, sao không làm cái mình giỏi nhất, mặt này tao đồng ý với nó. “ Tạ Phi Bạch hợp tính với Du Hiểu, giao lưu với nhau nhiều hơn Trình Nhiên:” Tao thấy nó thực sự biết mình đang làm gì đấy. Con đường truyền thống thì đông người quá rồi, ví như vào thể chế, cái ghế nào cũng có người, chỉ có con đường mới chưa ai đi, sau này mới có thể là người định ra quy tắc.”

Trình Nhiên nghe mà đau đầu, hai thằng này mạch suy nghĩ giống nhau, thêm vào Tạ Phi Bạch nắm tài nguyên kinh tế, nói không chừng làm ra một số việc tùy hứng.

Có điều khi nói chuyện này, Tạ Phi Bạch như bừng sáng, ánh sáng của thanh niên theo đuổi mộng tưởng, chưa biết danh lợi là thứ gì.

Quả nhiên hai tháng sau, Du Hiểu đoạt quán quân cuộc thi Starcraft do liên minh tám trường tổ chức, trở thành "một trong ba kiếm khách tây nam", danh tiếng lộ diện trên giang hồ.

Về sau hắn lần lượt vượt qua các cuộc đấu ở địa khu lớn, rồi tuyển chọn vào đội ngũ tham gia WCG tổ chức ở Hàn Quốc, vì chuyện này mà Du Hiểu và cha mẹ hắn nổ ra tranh cãi. Nhưng Tạ Phi Bạch đứng ra tài trợ toàn bộ chi phí cho Du Hiểu, hắn vẫn tham gia, hơn nữa còn đánh tới trận cuối cùng.

Đến khi Du Hiểu khải hoàn, Tạ Phi Bạch tuyên bố miễn phí ở Thiên Hành đạo quán ba ngày, đó là bữa cuồng hoang để lại hậu quả cả đời...

À thôi, đó là chuyện sau này.

Bánh xe thời gian năm 2001 vẫn lăn về phía trước, Nam Châu ở cuộc tọa đàm giao lưu toàn thành phố, tất cả 18 khu huyện đều tham gia.

Nam Châu là tiền tuyến cải cách loại hội nghị như thế diễn ra với mật độ khá dày, hơn nữa mỗi lần lại có biến động về hành chính, có thay đổi về phương châm, gây ra sự chú ý nhất định trong nước. Trước cuộc họp định trước không tầm thường này diễn ra, mọi người có được một tin, khu trưởng khu nam Trương Tùng Niên sẽ có bài phát biểu quan trọng với lãnh đạo thành phố.

Trương Tùng Niên là nhân vật gây tranh cãi ở Nam Châu, đặc biệt là nửa đầu năm ra sức thúc đẩy cái gọi là "mô hình khu nam", lại càng gây ra nhiều tranh luận, ngoài đấu đá, trong so kè, ông ta cải cách đụng chạm tới lợi ích rất nhiều người, hiện giờ Nam Châu rất ồn ào.

Nhiều người có tầm nhìn nhận ra, nếu Trương Tùng Niên mà trụ vững được trước áp lực, vậy trên lịch sử phát triển của Nam Châu nhất định sẽ ghi danh ông ta. Nhưng cũng có người cho rằng hành vi của Trương Tùng Niên không nên cổ vũ, vì làm thức làm việc quá nổi bật quá hấp tấp, không hiểu cách làm quan, kết cục không thể nào tốt.

Lúc này Trương Tùng Niên đang ở trong một gian phòng nghỉ của nhà khách chính phủ, đợi Lý Tĩnh Bình cũng ban bệ lãnh đạo gặp mặt xong cùng ông ta hội đàm.

Lý Tĩnh Bình họp xong đi tới phòng nghỉ, gặp Trương Tùng Niên đã chờ đợi từ lâu.

Hiện giờ Trương Tùng Niên là củ khoai nóng, là quả bom nổ chậm trong mắt rất nhiều người, Lý Tĩnh Bình cũng nhận được rất nhiều đơn tố cáo Trương Tùng Niên, mà số tài liệu này đã phần được lãnh đạo thành phố đọc qua, nhưng mà thông tin trên đó chỉ là đồn đại suy đoán, không có chứng cứ xác thực.

Góc độ nhìn nhận sự việc của Lý Tĩnh Bình, ông vẫn chú trương nới lỏng, tránh đả kích sĩ khí, song vẫn nhiều chuyện phải nói với nhau.

Ấn tượng của Trương Tùng Niên về Lý Tĩnh Bình là người này lấy ổn định làm chủ, đánh chắc tiến chắc, nắm vững mảng phân quản trong tay, không giống người thuộc phe cải cách.

Vì thế cuộc hội đàm riêng này giữa hai người chưa biết diễn biến theo chiều hướng nào.

Lý Tĩnh Bình chủ động cười nói: “ Khu trưởng Trương đúng là người tài, trước khi tôi tới đây đã được nghe nhiều sự tích về anh rồi, anh còn đơn đấu với người ta hả?”

Trương Tùng Niên cười ngượng ngập: “ Thị trưởng Lý, chuyện đó tổng thể mà nói không đáng tin, trước tiên tôi làm việc lỗ mãng, tôi xin kiểm điểm.”

“ Đâu cần kiểm điểm, mọi người đều khen anh đấy chứ, điều này chứng tỏ cán bộ chúng ta không ngồi trên cao, mà đi vào cơ sở, hòa cùng quần chúng mà. “ Khách khí vài câu tạo không khí làm việc thoải mái hơn, Lý Tĩnh Bình mới nói: “ Tôi đã xem báo cáo công tác của anh rồi, có thể thấy được trong đó nhiều thứ kết hợp với kinh nghiệm thực tiễn. Các cơ quan chức năng khu nam dưới sự chủ quản của anh, bỏ quản lý tài chính nghiên cứu phân bổ theo cách cũ, ủy thác cơ cấu đánh giá, tôi hiểu suy nghĩ của anh, tránh các loại vấn đề phát sinh từ hành chính. Nhưng anh không nghĩ, các cơ cấu đó cũng có vấn đề à? Anh muốn tránh tình trạng chạy tiền dự án, nhưng không sợ biến thành chạy tiền cơ cấu sao? Anh có biết có người nói anh lợi dụng chính sách, các cơ cấu kia đều do anh giới thiệu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận