Trùng Nhiên

Chương 201: Nhiều tiền quá!

Buổi tụ hội gia đình đầu tiên của kỳ nghĩ đông là hai ngày sau lễ tổng kết, tổ chức trong nhà bác cả ở cục giao thông. Lúc này không khí Tết Xuân đã bắt đầu đậm dần, khắp nơi thấy vật trang trí Tết, sắc đỏ vui tươi tràn ngập, đường phố tấp nập hơn thường ngày rất nhiều.

Nhà bác cả ở tầng 1, đối diện có cái tiểu viện được cục giao thông xây dựng rất cổ kính, lấy hàng rào gỗ bao quanh, vợ bác cả thích ra đây trồng ít hỏa cỏ. Viện tử có con đường lát đá, dẫn tới ao nước, còn có đình đài, giả sơn rất lớn, mấy anh em Trình Nhiên hồi nhỏ hay chui ra vui vào hang động ở giả sơn này, hoặc nhảy xuống ao bắt cá, từng đốt pháo tự làm ở đây, kết quả là khiến cỏ khô bốc cháy, bốn anh em phải đái dập lửa.

Tụ hội gia đình không đóng cửa, thường có hàng xóm ghé qua, vì thế thông thường những người hàng xóm đó ngay cả thân tích bạn bè đều quen, quan hệ rất tốt, đến Tết còn đến biểu ít món ngon gì đó.

Sau này khi chung cư đua nhau mọc lên từ lòng đất, từ đó khiến người với người qua lại bị bê tông cốt thép ngăn cách, quan hệ ngày một lãnh đạm.

Vị Tết là vị tình người, tới hôm nay Trình Nhiên mới chợt nhận ra, vì sao người ta cứ kêu ca Tết ngày càng nhạt, không phải tại Tết, vì mối quan hệ của chúng ta ngày một nhạt thôi.

Ví dụ như hôm nay cả nhà ăn cá ngân ngư do thím Trương ở nhà kế bên mang từ đập Đại Kiều tới. Lại có bác Trần ở tầng trên chao lạc mang xuống nhắm rượu, vui vẻ rộn rã.

Về sau nhà nào sống biết nhà nấy, có khi hàng xóm tên là gì còn chẳng biết, bạn bè mỗi người một phương, quan hệ đồng nghiệp là gánh nặng, đến nhà chẳng về thì đâu ra không khí Tết.

Tụ tập thế này thích nhất là hỏi chuyện học tập của con cái rồi, Trình Phi Dương chẳng cần uống bao nhiêu mà mặt đỏ hồng hào, nửa tháng qua hết 10 ngày hắn xuống nông thôn, vừa bàn nghiệp vụ, lại xã giao, rồi lắp đặt xong phải đảm bảo thiết bị ổn định nên liên tục vận hành một thời gian. Hắn và nhân viên kỹ thuật mang cả giường hành quân, tiện đâu ngủ đấy.

Có vất vả không? Vất vả lắm chứ.

Có đáng không? Cứ mỗi lần nghĩ tới thành tích con trai, hắn lại thêm động lực.

Đáng lắm.

Trình Tề ở trường đại học còn thi cử liên miên, thi xong nói có chút công tác phải xử lý, tất nhiên là liên quan tới Tam Quốc Sát rồi, phải tới cuối tháng 1 đầu tháng 2 mới về. Mọi người thảo luận chuyện này còn rất vui vẻ nói con cháu trong nhà hiểu chuyện, đương nhiên do anh em Trình Nhiên cũng hiểu, thành tích học tập là ô bảo hộ cho bọn họ, nên bảo nhau học tập, thế nên giờ không bị cấm cản, thậm chí tiếng nói trong nhà còn tăng lên.

Nhưng mà thử để thành tích tụt xuống xem, bao lời khen trước kia sẽ bẻ ngoặt ngay.

Thành tích là thứ tối thượng, trong gia đình Trung Quốc, đây là một chân lý không thể phá vỡ.

Bác cả tỏ thái độ rồi, chỉ cần không ảnh hưởng tới chuyện Trình Tề lấy được bằng tốt nghiệp thì ông không phải đối. Kỳ thực mới đầu bác cả cũng không hoàn tài hoàn lòng đâu, lý do ông đổi lời vì hồi trước hứa nếu Trình Tề lên đại học sẽ mua cho cái máy vi tính, kết quả chưa thực hiện được thì cuối học kỳ này Trình Tề đã tự mua rồi.

Tới bây giờ sản nghiệp Tam Quốc Sát tổng cộng đã bán hơn 2000 bộ, khấu trừ đi chi phí, lãi ròng là 78000 đồng, trước kia bốn anh em góp vốn có 8500 đồng, giờ thu lợi gần gấp 10 lần.

Đến khi tổng kết hạch toán, Trình Tương, Lý Ngọc choáng váng luôn, làm sao mà không choáng được, vì đó là số tiền một cái nhà nho nhỏ đấy, mới đầu bọn chúng tham gia là vì thích chơi muốn có thêm một bộ để chơi với bạn bè thôi mà.

Khi người lớn ở trên bàn uống rượu trò chuyện, ba anh em ăn xong sớm chui vào phòng Trình Tề ... Giờ chia tiền tới rồi.

Trình Nhiên hôm nay mang cả cặp đi học theo, mở khóa, lấy từng cọc tiền đặt trước mặt Trình Tường: “ Đây là phần của em, theo ước hẹn ban đầu, em được 15%, tính ra là một vạn một nghìn bảy trăm, anh làm tròn lên một vạn hai.”

Rồi lại đặt tiền trước mặt Lý Ngọc: “ Của em đây, anh cũng làm tròn rồi 8000.”

Mấy nghìn tiền mừng tuổi bọn chúng tích góp được cũng không dễ dàng gì đâu, từ nhỏ tích tới lớn mới được chừng đó đấy, vì năm nào tiền mừng tuổi cũng bị cha mẹ vơ vét hết, số này là cá lọt lưới.

Ai chưa trai qua không hiểu gian khổ trong đó, tích góp được chẳng những giấu kỹ, còn không dám tiêu, thi thoảng lôi từ trong tủ ra ngắm, cảm thấy an ủi lớn lao. Nên mang tiền ra góp vốn với Trình Nhiên là chuyện cực lớn rồi, tình cảm anh em là nhân tố quyết định.

Nay chỉ nửa năm mà kiếm được số tiền bằng tích góp "cả đời", có xúc động không?

Trình Nhiên trực tiếp đưa tiền cho hai đứa em này là vì chúng biết quản lý tiền, cứ nhìn chúng tích góp từng chút từng chút tiền một bao năm để có khoản tiền lớn như thế là biết số tiền này không bị chúng hoang phí.

Thím Hai cũng từng hỏi anh em họ kiếm được bao nhiêu, Trình Nhiên trả lời qua loa, thím Hai cũng chỉ nhất thời tò mò thôi chứ chẳng phải nghe ngóng thật, đánh ván mạt chược là chẳng còn nhớ gì nữa rồi. Dù sao thím Hai cũng có ước đoán chung chung, nói với trong nhà, bốn anh em nó phải kiếm được hơn 2 vạn.

Thực tế trừ đi số tiền Trình Nhiên chia cho đám anh em, y vẫn còn 4 vạn trong tay.

Những 4 vạn đồng.

Phải biết rằng, nếu như nửa năm trước Trình Phi Dương bán đứt tuổi nghề cho Hoa Thông thì chỉ được 3 vạn mà thôi.

Bây giờ Trình Tề mở ra thị trường Thành Đô, Tam Quốc Sát ngày một thịnh hành, cung đã không đủ cầu nữa rồi.

Tiếp theo đây bọn họ sẽ từ bỏ hình thức kinh doanh xưởng thủ công gia đình, đi theo con đường sản xuất gia đình. Tần Tây Trăn đã nộp đơn từ chức, vậy là có thể mở rộng sản lượng, thu lợi sẽ bước lên một bậc mới.

Trình Nhiên cầm cọc tiền mỉm cười, trong túi có tiền mới yên tâm được.

.......... ........

Trình Tường, Lý Ngọc được chia tiền liền muốn ăn mừng một phen, ra đường mua pháo đốt, nhưng chưa đi bao lâu hai đứa đã chạy về, hưng phấn tới lắp bắp nói với Trình Nhiên.

“ Phàn Hân về rồi.”

Phàn Hân là ai? Trình Nhiên còn chưa nhớ ra thì bọn chúng kéo ra phòng ngoài, sau đó thấy hai người trung niên nam nữ dẫn theo cô gái cao ráo đi vào nhà bác cả.

“ Lão Trình! ... A, cả nhà Trình Bân cũng tới à? “

Vợ chồng bác cả đứng lên đóng khách, cô gái đi theo sau cha mẹ giọng trong trẻo giòn tan chào: “ Cháu chào chú Trình. “

“ Úi cha, Phàn Hân à? “ Vợ bác gái cười tới mắt cong vút, hiển nhiên là rất thích cô gái này: “ Ái chà, cháu về từ bao giờ vậy, cháu xem cha mẹ cháu thật tệ, đưa cháu tới tận Thành Đô học, còn họ ở nhà thì nhàn rỗi chơi suốt, ái dà, làm sao mà họ nỡ lòng chứ ... Bằng này tuổi đã phải xa nhà, đến khổ.”

Phàn Hân có vẻ cũng quen thuộc với gia đình bác cả lắm cho nên không ngại, vui vẻ đáp: “ Cháu cũng quen rồi ạ.”

Kỳ thực cha mẹ Phàn Hân tới đây chủ yếu là vì Trình Bân, cha Phàn Hân là một lãnh đạo trong cục giao thông, thông qua bác cả để tạo dựng quan hệ tốt với Trình Bân cũng là điều bình thường nên làm.

Bàn tiệc có thêm nhà Phàn Hân, thế là lại náo nhiệt một hồi, Phàn Hân ở bên vừa ngồi nghe người lớn nói chuyện thi thoảng lại trả lời ít chuyện ở Thành Đô, nói chuyện không sợ người lớn, xem ra là cô gái giỏi xã giao.

Được một lúc mẹ Phàn Hân nói: “ Hân Hân, không phải là con còn có buổi tụ hội à?”

“ Đợi La Hữu Vi tới tìm bọn con sẽ đi. “ Phàn Hân trả lời xong quay sang ba anh em Trình Nhiên: “ Ra ngoài chơi chút nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận