Trùng Nhiên

Chương 660: Bão tố tới rồi.

Bắc Kinh cuối tháng hai, trời rất lạnh, một đợt không khí lạnh mới đang kéo xuống, nhiệt độ tụt hẳn xuống âm 10 độ C, mặt đường phủ tuyết trắng xóa, cây cối bên đường trơ trụi.

Khương Việt Cầm thu xếp công việc ở Thành Đô xong liền bay tới Bắc Kinh, tới nơi thì vào giờ cao điểm buổi tối, cô ngồi trong xe vẫn cảm thụ được từng cơn gió lạnh đang gào thét, tuy ngoài cửa sổ xe cộ rất nhiều, vẫn thấy đìu hiu vắng lặng.

Hoặc đó do cảm xúc trong lòng cô mà ra.

Trời đất mùi mịt, từng cơn gió mang theo cát đập rào rào lên cửa kính, những người đi xe đạp phải bịt kín cả mặt mũi, tuy là thủ đô, trung tâm chính trị cả nước, đại đô thị, nhưng Bắc Kinh thực sự không dễ sống.

Khương Vi Cầm không về nhà mà tới viện tử có cả đội ngũ y tế đặc biệt chăm sóc cho cha mình.

Trước khi cô tới một ngày thì Liễu Cao đã tới rồi, gặp nhau một cái là hắn bày ra bộ dạng tình nguyện để Khương Vi Cầm đánh chửi, nhưng một mực kêu oan.

Hắn nói rằng ngày hôm đó ở Mỹ uy hiếp Trình Nhiên là xuất phát từ sự quan tâm của người cậu giành cho cháu gái, không hề có hành động gì, không ngờ rằng sau đó chuyện lại chuyển biến như vậy, ấp a ấp úng, đương nhiên ám chỉ biến cố ở Thành Đô, khiến không ai ngờ tới.

Khương Vi Cầm chất vấn hắn khi biến cố ở Thành Đô xảy ra, hắn có tạo thế, ném đá xuống giếng không? Liễu Cao tủi thân rơi nước mắt, nói chị không tin em cũng được, nếu Tiểu Cao thực sự làm loại chuyện ấy sẽ chết không tử tế.

Sau một hồi thề thốt, Liễu Cao lo lắng trùng trùng hỏi: “ Chị, em nghe nói một vài việc ở chỗ chị, chuyện thực sự nghiêm trọng như vậy sao?”

Khương Vi Cầm nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, loại người như Liễu Cao thì cô không lạ, lời hắn nói tối đa chỉ tin 5 phần. Nhưng dù hắn có bao nhiều điều không hay thì bao năm qua không thể phủ nhận một điều, hắn là người ở bên cạnh chăm sóc cha cô nhiều nhất, cũng giúp cô xử lý nhiều chuyện trong gia tộc, cô mới có thể không cần lo chuyện vụn vặt, chuyên tâm cho sự nghiệp.

Có thể nói cô nợ hắn, thế nên chỉ cần Liễu Cao không làm gì quá đà, mượn danh nghĩa Khương gia, danh nghĩa của cô kiếm chác chút ít, cô nhắm mắt cho qua.

“ Tôi không biết chuyện cậu làm, nhưng mà một số kẻ mà cậu tiếp xúc, tiếng tăm không hay, tôi hiểu ở chốn thương trường nhiều việc là bất đắc dĩ, nhưng việc gì nên làm, việc gì không nên, cậu tự cân nhắc.”

“ Em biết, em biết, chị cứ yên tâm ạ, em luôn giữ chừng mực, không dính dáng quá sâu ảnh hưởng gia tộc, ảnh hưởng tới chị.”

Sau khi Khương Vi Cầm đi rồi, Liễu Cao ngồi xuống, cái vẻ khúm núm trước đó biến mất ngay, mân mê cái nhẫn ngón cái bằng bạch ngọc khắc thơ Càn Long.

Nói thật, khi bên Khương Vi Cầm nổ súng, hắn vốn cũng muốn đem chính tích này dâng lên cho chị mình quá ấy chứ, như thế một mũi tên trúng hai cái đích, vừa giúp chị mình thăng tiến, đồng thời lợi dụng luôn công ty ANNO tấn công Trình Phi Dương.

Không ngờ rằng Lục gia lại là chim sẻ sau lưng, cắt luôn con đường chân đạp hai thuyền của hắn, bây giờ chuyện thế này, danh vọng của Khương gia trúng đòn đả kích không nhẹ, chị hắn thành người đứng mũi chịu sào, sự nghiệp sẽ gặp ảnh hưởng lớn, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dốc sức tác thành hai nhà liên minh, nếu không hắn hết đường kiếm ăn.

Lục gia mấy năm qua thăng tiến rất nhanh, cả người kế thừa cũng rất ưu tú, có thể nói trong hai ba chục năm tới không cần lo lắng gì. Nhưng nếu luận tới gốc sâu rễ dày không so được với Khương gia tuy không có con cháu nắm giữ vị trí trọng yếu, nhưng người trong gia tộc bén rễ khắp các bộ ủy bán, nếu hai nhà thành thông gia, Lục gia cũng đỡ được mấy chục năm gây dựng thế lực.

Đừng coi thường thế lực Khương gia, nói cách đơn giản đi, nếu Lục gia muốn an bài người mình vào vị trí nào đó chẳng hạn, chẳng lẽ cần người đứng đầu lên tiếng? Được thôi, nhưng đồng nghĩa với việc anh mắc món nợ ân tình rồi, đồng thời nhiều điều bất tiện, không thể làm nhiều, nhưng người Khương gia có mặt khắp nơi lại có thể làm chuyện đó một cách dễ dàng.

Mạng lưới quan hệ chằng chịt rộng khắp của Khương gia chính là điều Lục gia cần.

Vấn đề của Khương gia chính là không có người kế thừa, con cả của ông cụ tuy cấp bậc cao, nhưng là quan viên loại hình học thuật, không có sức ảnh hưởng chính trị. Khương Vi Cầm tuy rất ưu tú, nhưng lại là nữ, định sẵn thành tựu có giới hạn, cùng lắm lên tới cấp bộ, nếu ở địa phương lên tỉnh trưởng không dễ dàng. Hơn nữa với quan niệm ăn sâu nghìn năm ở quốc gia này, Khương Vi Cầm giỏi đến mấy chỉ có thể thêu hoa trên gấm, chứ không thể làm trụ cột.

Giờ còn ông cụ, gia tộc còn có sự gắn kết, nhưng ông cụ buông tay rồi, gia tộc sẽ như nắm cát rời, nhiều người tìm chỗ dựa mới, Khương hệ sẽ không còn.

Vì thế nếu thể xác định hôn nhân với Lục gia, mới có thể ổn định lòng người.

Chuyện đáng lẽ rất dễ dàng, Khương Hồng Thược và Lục Vĩ vốn thân thiết từ nhỏ, nhưng thằng nhãi Trình Nhiên đó xuất hiện, mọi thứ chệch hướng, Lục gia cũng sốt ruột.

Trầm mặc một hồi, Liễu Cao lẩm bẩm: “ Chị, đừng trách em, em cũng vì cái nhà này thôi, hi sinh một chút cũng đáng mà.”

Khương Vi Cầm gặp cha mình, bất ngờ là ông cụ không nằm liệt giường, ngược lại tuy còn truyền thuốc, nhưng ngồi trên xe lăn xem sách.

“ Cha, lần này con làm việc không tốt, giờ con đang tìm mọi cách bù đắp.”

Ông cụ bỏ sách nhìn xuống, hai cha con từ rất lâu rồi quan hệ không êm ấm lắm, sau khi sự kiện kia xảy ra, ông giận tới không nhận điện thoại của Khương Vi Cầm, theo vài người trong nhà, khi đó ông nổi giận còn nói vài câu nặng lời.

Nhưng lúc này con gái ở trước mặt, ông cụ chỉ thở dài: “ Tới vị trí của con, nhổ một sợi tóc chấn động toàn thân, có một số lời nghĩ chưa chín cũng không thể biểu lộ ra ngoài, nếu không phía dưới sẽ nghĩ xiêu vẹo, nguy hại càng lớn. Chuyện lần này, về lý mà nói con có làm sai hay không, có lẽ ở vị trí của con, chức trách của con là vậy, làm thế không ai nói được gì, nhưng vẻn vẹn là chức trách thôi sao? Con không biết đứng ở tầm cao hơn bao quát vấn đề à, trước khi con làm việc này, tầm nhìn của con có đủ lớn, lòng dạ con có đủ lớn không? “

“ Nhiều chuyện kỳ thực khó vẹn toàn, người làm lãnh đạo phải dám quyết đoán, đưa ra những lựa chọn khó khăn người thường không làm được, điều đó thì đúng. Nhưng con tự hỏi bản thân xem, con thực sự không thẹn với lòng à?”

Khương Vi Cầm không đáp được, vì quyết định của cô khi đó bị cảm xúc cá nhân chi phối.

Ông cụ nói một hơi dài cũng mệt, phải dừng lại một lúc: “ Về thủ đô đi, tới bên này, cha cũng có thể thường xuyên gặp con, cha già rồi, ngày tháng chẳng được là bao.”

Khương Vi Cầm chấn động, một người kiêu ngạo như cô, sao chịu đi khi mọi chuyện dang dở, cắn răng nói: “ Cha, con chưa muốn đi lúc này, ít nhất phải để con ....”

Ông cụ xua tay cắt lời: “ Sự thực đã cho thấy, con vẫn còn con đường dài phải đi, lần này là bài học sâu sắc, không chỉ con, còn người khác phải tiêu hóa kết quả không tốt này. Con về thủ đô, cộng sự với Ngô Quốc Hoa, còn có thể làm vài việc ... Tình huống này, Hồng Thược nên ... Ra ngoài đi.”

Khương Vi Cầm kêu lên: “ Cha ...”

Ông cụ khép mắt lại:” Một phần là vì cha muốn tránh khỏi tác động của thời kỳ phi thường này, mặt khác, nó cần không gian trưởng thành, để một ngày không có đại thụ che chở, nó tự bay cao được ... Qua chuyện này cha cũng nhìn ra, đôi khi gia tộc không phải là bệ đỡ, mà lại là gánh nặng níu kéo. Để Hồng Thược tự do vỗ cánh bay đi, cha tin, ở mặt này nó hơn con. Sớm chuẩn bị đi ...”

Có vài chuyện phải trả giá, cô ở Tứ Xuyên đủ tư lịch, năm sau có thể tiến một bước, phải đi lúc này đồng nghĩa công sức mấy năm qua bị xóa bỏ. Mà tất cả là vì bão tố do cô gây ra, tác động tới cả gia tộc, ông cụ đang cố gắng hết mức có thể để bảo vệ người trong nhà.

Chỉ là ông quá già rồi, không thể làm quá nhiều.

Báo tố tới rồi.

Mùa đông khóc liệt cũng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận