Trùng Nhiên

Chương 138: Thằng biến thái kia đứng lại.

Môn thi cuối cùng ngày thi đầu tiên, vẫn là Đàm Khánh Xuyên làm giám thị, ông ta quan sát rất kỹ.

Giáo viên quan sát học sinh cũng cần phải có kỹ năng, học sinh làm bài thi phát hiện ra chủ nhiệm lớp đang chú ý quan sát mình rất có thể bất an, khiến phát huy không tốt. Đàm Khánh Xuyên có nhiều cách giám sát cả lớp, vừa thong thả đi bộ vừa từ góc độ khác nhau xem tốc độ làm bài nhanh chậm, phân tích ra trạng thái.

Chứ ngồi trên bàn giám thị, cầm tờ báo lên, thi thoảng thông qua tờ báo che chắn mà nhìn bên ngoài, bộ dạng đó nó lén lút trộm cắp quá, mà học sinh luôn bất giác nhìn về phía giám thị ngồi trên, khó tránh khỏi bị lộ.

Ông chú ý rất nhiều chi tiết, Lý Đức Lợi thi thoảng dừng lại, nhưng không phải gặp khó khăn, mà là thong thả làm vài động tác thư giãn tại chỗ, thái độ rất bình thản, không thẹn là cái mầm non mà mình nhìn trúng. Còn các học sinh khác thì đứa nhíu mày, đứa cắn bút, đứa lặng lẽ viết lách, tạo thành không khí chủ yếu của phòng thi.

Sau đó là đến lúc nộp bài, học sinh lần lượt mang bài thi lên, Trịnh Thu Anh nộp bài còn cười với ông ta, lớp trưởng Trương Phong có vẻ vẫn còn suy nghĩ, Đàm Khánh Xuyên không nhịn được hỏi: “ Làm bài thế nào?”

Trương Phong nghĩ một lúc đáp: “ Cũng được ạ.”

Đàm Khánh Xuyên gật gù: “ Ừ, bình tĩnh tự tin.”

Đến lượt Trình Nhiên lên nộp bài, Đàm Khánh Xuyên nhìn thấy vẻ hồn xiêu phách lạc của y, chính là vẻ mặt của học sinh không làm bài như ý, Đàm Khánh Xuyên mặt âm trầm, nghiêm giọng hỏi: “ Trình Nhiên, em đã thấy được sự lợi hại của cao trung chưa?”

Trình Nhiên cứ như lúc này hồn mới quay trở về thân xác, ngẩng đầu lên: “ Dạ?”

Trong lòng Đàm Khánh Xuyên như chứa ngọt lửa đang cháy lên, ông ta đã sớm nhìn thấy tương lai này rồi. Ông ta đã có quá nhiều kinh nghiệm, không ít học sinh thi thành tích cao vào trường, từng một thời huy hoàng, kết quả vì không coi trọng bài vở cao trung, kết quả là sa sút thê thảm. Thằng nhóc Trình Nhiên này, ông ta cũng sớm phát hiện ra dấu hiệu tương tự, cũng đã nhắc nhở, nhưng nó không coi ra gì, vẫn nhởn nhơ.

Dưới tình huống đó không ngã ngựa mới lạ.

Nhưng chưa phải là quá muộn, Đàm Khánh Xuyên thấy sau kỳ thi này phải mới phụ huynh của Trình Nhiên tới, nghiêm túc nói chuyện, xem có thể đưa đứa học sinh này quay về quỹ đạo chính quy hay không. Nếu là giáo viên không có trách nhiệm sẽ chẳng thèm nói nhiều, nhưng Đàm Khánh Xuyên thì khác, ông thấy Trình Nhiên vẫn có thể cứu được.

Cho nên ông nén giận, nói với Trình Nhiên: “ Em xem xung quanh đi, có ai không tranh thủ lúc nghỉ ngơi để làm bài, có ai không quyết tâm, có ai không phải hi sinh mới có thu hoạch? Em nghĩ có thể nhàn nhã thong dong mà hơn được các bạn à? Giờ chưa thi xong, đợi thi xong, em đợi thông báo của tôi.”

Học sinh lên nộp bài ngày càng nhiều, không ít học sinh nghe thấy lời này bàn tán với nhau ảnh hưởng tới trật tự.

Trình Nhiên chớp mắt mấy lần, y nghĩ mình đoán ra được chuyện gì rồi.

Đàm Khánh Xuyên nhận lấy bài thi: “ Chuyện đã thế rồi, tạm vậy đã, em đi đi.”

“ Vâng, em chào thầy.” Trình Nhiên lễ phép đeo cắp sách lên rời lớp:

Du Hiểu theo sau Trình Nhiên lo lắng hỏi:” Không phải mày không làm được bài chứ, tao thấy sắc mặt mày không ổn.”

Trình Nhiên còn chưa kịp trả lời thì Diêu Bối Bối nộp bài xong đi ra: “ Trình Nhiên, đề khó lắm hả? Thấy thầy Đàm muốn ăn thịt cậu tới nơi vậy, ăn may thi được điểm cao một lần, giờ lên cao trung lộ tẩy rồi chứ gì? Tôi đoán nhé, khi đó cậu muốn thể hiện trước mặt Khương Hồng Thược đúng không? Giờ người ta tới Thập Trung rồi, cậu thì sao?”

Du Hiểu ngồi bên cạnh nên thấy hết bộ dạng buồn bã của Tình Nhiên hôm nay, hắn cũng đau lòng, bình thường Diêu Bối Bối nói lời khó nghe đã đành, giờ khác nào sát muối vào vết thương người khác, bạn bè kiểu đấy à: “ Diêu Bối Bối, có tin bạn không bớt nói đi vài câu tôi cho cái tát không? “

Diêu Bối Bối sững người, sấn đến trước mặt, ưỡn ngực lên: “ Dám không?”

“ Đủ rồi! “ Dương Hạ quát một câu dẹp loạn:

Diêu Bối Bối cũng biết vừa rồi hơi quá lời, dù sao Trình Nhiên thi không tốt, cô lại còn nói ngọt nói nhạt cho sướng mồm, đến cả lương tâm bản thân cũng không thấy chấp nhận được. Dương Hạ cho cô cái cớ xuống thang.

Dương Hạ dịu dàng nói với Trình Nhiên: “ Trình Nhiên, mai còn thi nữa, cố lên.”

Nói xong lời cổ vũ, cô bước đi về phía trước, để lại bóng long yểu điệu kiêu ngạo.

Một trận gió thổi qua, Du Hiểu mới thu ánh mắt về hỏi Trình Nhiên: “ Rốt cuộc thì tệ tới mức nào? “

Trình Nhiên thở dài: “ Làm bài thi rất tốt nhưng sáng nay dậy xem thời sự buổi sáng nghe thấy Maradona tuyên bố giải nghệ mất rồi, tâm tình không tốt.”

Quạ quác quác bay qua mặt, gió xào xạc thôi qua người, Du Hiểu thộn mặt đứng đó.

Chốc lát sau hắn rống lên: “ FUCK !”

Học sinh xung quanh giật bắn mình.

Du Hiểu hùng hổ đuổi theo Trình Nhiên:



“Thằng thần kinh kia, mày đứng lại cho tao, mày có biết tao lo cho mày suốt từ sáng tới giờ không?”

“ Bao nhiêu người đang vắt óc vì kỳ thi này, vậy mà mày còn tâm tình nghĩ tới Maradona.”

“ Rốt cuộc mày biến thái tới cỡ nào hả?”

........ ........

........ ........

Thu bài thi xong, Đàm Khánh Xuyên giữ Lý Đức Lợi và Trịnh Thu Anh lại.

Buổi sáng thi ngữ văn và số học, sau khi bài cuối cùng của đề số học, Đàm Khánh Xuyên tức thì chửi đám người của tổ ra đề năm thứ ba.

Đề rất khó, nhưng Đàm Khánh Xuyên lại đổi cách nghĩ, nếu không khó thì làm sao phân loại được học sinh.

Buổi trưa ở văn phòng, ông ngồi giải bài thi, trong văn phòng xảy ra vài chuyện. Đến chiều Đàm Khánh Xuyên mang cả bầu tâm sự, mãi mới đợi được tới khi thi xong, giữ lại hai học sinh ưu tú nhất của mình.

Cảnh này học sinh khác thấy nhiều rồi, ghen tỵ cũng chẳng nổi, muốn được đãi ngộ như thế thì cứ học tốt như người ta đi.

Đàm Khánh Xuyên lấy đề thi số học ra, chỉ bài phía sau: “ Mấy đề này các em làm thế nào, kết quả bao nhiêu? “

Trình Thu Anh chỉ đáp án, Lý Đức Lợi cũng có câu trả lời tương tự.

Đàm Khánh Xuyên thầm thở phào, mặt không lộ ra: “ Bài cuối tuy khó, nhưng với năng lực của hai em, hẳn là không sai được, mấy đề phía trên thì thế nào? “

Trình Thu Anh lấy giấy bút ra viết ngay: “ Đây là phương trình bậc hai hai ẩn số, khi x = 23, loại nhuận lớn nhất của cửa hiệu độc quyền là 33255 tệ.”

Đàm Khánh Xuyên giật đánh thót, đáp án chính xác là 32600 tệ.

Một con số hoàn mỹ như thế, sao lại giải ra con số cổ quái chứ? Ông ta đành đem hi vọng cuối cùng đặt lên người Lý Đức Lợi.

Lý Đức Lợi trầm tư: “ Em thì tính ra là 33400, không giống Trình Thu Anh lắm. “

Đàm Khánh Xuyên giống bị xe tăng nghiến qua.

Bài thi này có bẫy, khi ông ta mới đọc qua cũng suýt thì nhầm, nhưng ngay sau đó nhớ ra nguyên mẫu của nó, đây chỉ là đề thi sửa lại con số mà thôi, người gặp lần đầu kỳ thực khó thoát được.

Bài này 6 điểm, có nghĩa là hai học sinh giỏi nhất của ông ta ít nhất mất đi 6 điểm rồi, buổi trưa hôm nay, Vương Kỳ và Tống Thời Thu cũng đối chiếu kết quả, ông ta không rõ câu trả lời của Tống Thời Thu, nhưng cái bộ mặt dương dương đắc ý của Vương Kỳ thì không sao quên được.

Vậy thì chỉ có thể mong Tống Thời Thu mất 6 điểm ở bài khác thì hai học sinh của ông ta mới bằng được.

Điều này có thể sao?

Vừa bắt đầu ngày thi đầu tiên của kỳ thi đầu tiên năm thứ nhất, ông ta đã cảm giác được áp lực như núi của "mầm trạng nguyên" rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận