Trùng Nhiên

Chương 414: Cô nàng cá tính.

Nghe Tương Chu gọi điện thoại báo cáo tình hình làm việc của Tần Thiên, Trình Nhiên chỉ ừ một tiếng, không chỉ thị gì, chuyện của Tần Thiên phải xem quyết tâm của cô thôi. Khi ấy Trình Nhiên nói những lời khắc bạc, mắng cô vô dụng cũng được, đả kích tự tôn cũng được, là do tình thế mà ra.

Gia đình nguy khó, buông thả bản thân, Trình Nhiên thực sự trải qua giai đoạn đó rồi, y biết cảm giác có nhà không muốn về là thế nào, nhìn thấy Tần Thiên ngồi một mình trong công viên, y không khỏi nhớ tới bản thân, y biết khi một bi kịch bắt đầu, mọi chuyện sẽ luôn tệ hơn mà thôi.

Khi đó Trình Nhiên còn có một mục tiêu, đó là chứng minh bản thân với Dương Hạ, vì thế tuy sa sút nhưng y không lạc lối, tuy tâm tư thêm u ám nhưng lại càng thêm quyết tâm.

Coi như cũng bạn bè quen biết, Trình Nhiên giúp Tần Thiên một chút, vẻn vẹn cho cô cơ hội, làm được hay không là chuyện khác. Không thể vì biết việc mình làm như muối bỏ biển, liền không làm gì, thậm chí vì tâm lý nổi loạn làm ngược lại, giống như theo Quách Dật chơi bời né tránh.

Cho dù là như thế này, tận dụng thời gian rảnh rỗi, kiếm lấy sinh hoạt phí, cũng là tự mình làm, đóng góp một phần sức lực.

Cô gái đó, tâm lý không tệ, nhìn đúng hướng rồi.

Có câu "thăng mễ ân, đấu mễ cừu", ở chỗ Trình Nhiên lại thành mệnh đề sai, khi ở trường học đối diện với Tần Thiên, y càng cảm thụ được thế nào là một thăng gạo là thủ, một đấu gạo càng là thù.

- giải thích "thăng mễ ân, đấu mễ cừu" là một điển tích, ý nói Ngươi giúp đỡ người khác, khiến hắn hình thành sự ỷ lại, từ cảm kích biến thành dĩ nhiên. Thế cho nên cuối cùng sẽ biến thành kẻ thù. Hết giải thích.

Mỗi lần tình cờ gặp nhau, hàng mi Tần Thiên đều nhướng lên, không gian xung quanh thì giảm đi mấy độ vậy.

Quãng thời gian tiết thể dục trước sau giao nhau, Trình Nhiên từ thao trường về lớp, Tần Thiên cũng đi bộ xuống lầu, chào hỏi người quen xem như cũng bình thường, nhưng khi nhìn sang y, cứ như sương giá mùa thu.

Chưa hết, tới ở nhà ăn, không may thế nào Tần Thiên ngồi ngay ở bàn đối diện, ánh mắt cô quét qua, đám Trương Bình tự phát bỏ đi hết để Trình Nhiên ngồi lại một mình, y bực mình gọi: “ Các cậu có thôi đi không, diễn quá đà không hay chút nào đâu.”

Đám Trương Bình mới chịu quay trở lại bên cạnh Trình Nhiên, Hách Dịch là cái tên rất hay suy diễn bậy bạ, hạ thấp người xuống cứ như để người khác không nhìn thấy mình nói gì, giọng thì thầm kịch tính: “ Tôi chưa thấy dáng vẻ đó của Tần Thiên bao giờ, Trình Nhiên rốt cuộc là cậu trêu chọc gì cô ấy? Theo lý mà nói thì không phải là nợ tiền không trả, chẳng lẽ là nợ thứ lớn hơn, nợ tình à?”

Cả đám giơ tay đập đầu thằng này.

Cho dù ở trường học Tần Thiên trừng mắt lạnh lùng, nhưng ở Thiên hành đạo quán, cô lại hiền hòa tươi tắn. Cô đã dần dần quen thuộc với công việc, cứ mỗi ngày tan học, cô lại đến làm việc hai tiếng, góp được 16 đồng tiền công. Vì thế cô thường xuyên làm bài tập xong ngay ở trường, ở trường thì lúc nào cũng vùi đầu vào bài vở, cứ tan học một cái là vội vàng chạy mất, tới quán ăn đối diện trường, ăn qua loa, để tới kịp giờ làm, vì không làm tròn hai tiếng, làm tiếng rưỡi chỉ nhận được tiền một tiếng thôi.

Trình Nhiên suốt thời gian qua không gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa, sự kiện Tôn Tiêu qua đi, nhà trường không có bất kỳ hình thức xử phạt nào ngoài nhắc nhở miệng, vì thế Từ Lan cũng đã nơi lỏng thiết quân luật.

Thế là mỗi ngày tan học, Trình Nhiên lại lang thang tới Thiên hành đạo quán, quan sát tình hình kinh doanh. Nhân viên nơi này đều không biết thân phận thực sự của y, chỉ biết y quen với Tương Chu, quan hệ không cạn, coi như là vị khách đặc biệt của quán, cái loại đặc biệt tới mức có thể lẻn vào bếp ăn vụng bánh. Trừ cái ưu đãi đó ra, dù là người tới bàn bạc công việc làm ăn, hay là trong quán xảy ra sự cố, Trình Nhiên cũng chỉ ngồi một chỗ mà nhìn như khách bình thường, chẳng can dự.

Như lần trước đám Tạ Phi Bạch tới cùng Trình Nhiên, Tương Chu cũng không bảo phụ vụ viên ra tiếp, mà tự mình tiếp đãi, cái khác chưa nói, chứ công phu đoán ý vỗ mông ông chủ của Tương Chu đúng là hạng nhất, chu đáo không kém gì thái giám hoàng cung.

Khi Trình Nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thiên mặc tạp dề trắng ghi bốn chữ "Thiên hành đạo quán", y phải thừa nhận đây đúng là cảnh đẹp, chiều cao 1 mét 70 cùng thân thể cân đối do luyện tập vũ đạo là vũ khí chết người. Sự xuất hiện của Tần Thiên khiến chuyện làm ăn của Thiên hành đạo quán có khá lên, không phải ở lượng khách tăng, mà ở việc tiêu thụ món ăn nước giải khát. Mỗi khi Tần Thiên tới bàn nào hơi cúi người xuống mỉm cười nhỏ nhẹ hỏi "thưa anh, anh có gọi thêm gì không?", thế thì ngay cả những tên rắp tâm gọi một món ngồi cả ngày cũng phải bấm bụng gọi thêm cái gì đó. Tương Chu còn nói, chỉ cần thuận tay chụp một bức ảnh Tần Thiên làm việc trong quán treo lên, cũng đủ làm ảnh tuyên truyền cho Thiên hành đạo quán rồi.

Tần Thiên vừa mang đồ cho khách xong đi lại quầy ở gần cửa thì gặp đúng lúc Trình Nhiên đeo cặp sách đẩy cửa đi vào, ngẩn ra một chút, theo bản năng muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng nghĩ tới Trình Nhiên quen với Tương Chu, chẳng may y "tham tấu" mình, nói không chừng bị Tương Chu mắng cho vài câu, sau đó mình thấy tủi thân không làm nữa, chỉ vì mâu thuẫn với Trình Nhiên, không đáng.

Phải biết rằng cái công việc làm thêm này của cô là nhờ nghe Trình Nhiên chửi mắng mới có được, lại vì Trình Nhiên mà giận dỗi không làm, thế chẳng phải là mình bị chửi không sao? Lỗ vốn.

Tần Thiên hít thở thật sâu ba lần, sau đó đi tới đón khách, nở nụ cười trái lòng: “ Sao cậu tới đây? Chơi board game à?”

“ Không chơi. “ Trình Nhiên lắc đầu: “ Tới làm bài tập.”

Nói xong chẳng để ý tới thái độ của Tần Thiên, Trình Nhiên đi về phía chỗ quen thuộc ở gần cửa sổ ngồi xuống. Nơi này có đặt một cuốn sổ nhỏ trên ghế, người khác nghĩ rằng có khách rồi nên không ngồi, kỳ thực là do thái giám thiếp thân Tương Chu để sẵn, để Trình Nhiên tới lúc nào cũng có chỗ.

Tần Thiên hết cách, những phục vụ viên khác thấy cô tới đón khách rồi cho nên không đến nữa, Tần Thiên đành rút sổ ghi món của mình ra, một tay rút bút hỏi: “ Cậu có muốn uống hay ăn gì không?”

“ Một cốc cà phê Latte, bánh Pana Cotta vị nho hoặc dâu, tạm thế đã. “ Trình Nhiên thấy Tần Thiên viết rất nhanh, cười: “ Rất thuần thục, có tiến bộ đấy.”

Cho rằng Trình Nhiên trêu mình, Tần Thiên lườm một cái quay đi, không lâu sau bê lên món y chọn, nói: “ Chỗ này tôi mời, tôi biết cậu tới đây xem tình hình. Cậu không giống tôi, tôi không có nơi nào để đi, có thể tới đây làm công, còn cậu thì sớm về nhà đi, đừng để cha mẹ lo lắng.”

Giống như vượt qua được biến cố, Tần Thiên thoắt một cái thành thục hơn nhiều, có phong phạm ngự tỷ.

Trình Nhiên bật cười: “ Bạn làm hai tiếng được bao nhiêu tiền chứ, chỉ riêng cốc cà phê này thôi đã đủ khiến cho bạn làm việc không công suốt một ngày rồi. Mời mình à? Ý tốt đó mình nhận, nhưng mà tiền thì tự trả vẫn hơn.”

Nói rồi lấy ra 3 tời 10 đồng đưa Tần Thiên, 16 đồng tiền cà phê bằng hai tiếng Tần Thiên làm việc, 14 đồng tiền bánh, giá cả ở đây y thuộc lòng.

Trong quán ấm áp, Tần Thiên chỉ mặc mặc áo len mỏng, cho dù đeo thêm tạp dề trắng dài, vóc dáng yểu điệu vẫn khoe ra trọn vẹn, cô nhận lấy tiền, cái cằm nhỏ hơi hếch lên, đi tới một bước. Vì Trình Nhiên đang ngồi, nên đầu y vừa tầm với ngực cô, lúc này hai người cách nhau hơn mười phân, mùi thơm thoang thoảng luồn vào cánh mũi Trình Nhiên. Tần Thiên hơi nghiêng người, vỗ tiền lên mặt bàn, Cuối cùng đứng thẳng lên, ánh mắt va chạm với Trình Nhiên, kiên định mà đầy vẻ khiêu chiến.

Để lại tiền xong xoay người bỏ đi.

Trình Nhiên nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đó, mỉm cười, cô nàng này cá tính thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận