Trùng Nhiên

Chương 111: Quân huấn hạ màn!

Có người bảo quân huấn thời cao trung là trải nghiệm đặc biệt của thời học sinh, nhưng có người lại bảo đây là chuyện vô nghĩa, những ai ca ngợi nó chẳng qua đây là trò tự tẩy não của hội chứng Stockholm thôi.

Dù thế nào thì trước kia Trình Nhiên cũng chưa trải qua chuyện này, kiếp trước y học ở Tứ Trung, cái loại trường học hạng ba hạng bốn đó vấn đề lớn nhất là thiếu cảm giác nghi thức, cho nên loại hoạt động này lược bỏ luôn. Ngày ngày tới trường chỉ có học, chẳng có hoạt động nào khác, vậy mà tỉ lệ đỗ đại học vẫn kém Nhất Trung có vô vàn hoạt động bên lề.

Phong cách trường là thứ nghe rất mơ hồ trừu tượng, nhưng thực sự là thứ giúp học sinh và giáo viên cùng nỗ lực phấn đấu.

Thời gian quân huấn xảy ra chuyện nhỏ, Tạ Phi Bạch ở lớp số 7, vì đầu hắn cạo tròn như quả dưa, thêm vào tính cách ngày một lầm lì ít nói, nhìn qua giống tên to xác thật thà vô hại. Vì thế trong lớp hắn có mấy học sinh lúc huấn luyện vô tình đá trúng hắn, mấy thằng nhìn là biết thành phần bất hảo ấy không xin lỗi ngay mà trêu chọc:” To Xác, vừa rồi mày làm sai động tác đúng không, nhất định là thế rồi, nào, làm lại đi, bọn tao sửa cho mày.”

Có một số học sinh từ sơ trung Nhất Trung lên đã thầm mặc niệm cho mấy thằng ngốc có mắt không tròng đó.

“ Này, nói mày đấy ... Ê đi đâu vậy hả?”

Không ngờ Tạ Phi Bạch lại quay đầu đi làm việc của mình, đám người Đồ Lưu Kỳ chỉ trỏ sau lưng.

“ Nhìn cái đầu nó kìa, tao nhìn mà cười phọt cứt !”

“ Đúng là đầu óc ngu xi tứ chi phát triển.”

Trình Nhiên tình cờ chạy ngang qua, chứng kiến cảnh đó mà toát mồ hôi thay mấy thằng ngốc kia, cố tình chạy qua sau lưng Tạ Phi Bạch đang bóp chặt tay thì thầm nhắc: “ Tu tâm dưỡng tính, tu tâm dưỡng tính.”

Nhưng mà riêng việc không lập tức cho mấy thằng kia ăn đồn chứng tỏ Tạ Phi Bạch thực sự tu tâm dưỡng tính rồi.

Quân huấn rất khổ, có khi cả ngày chỉ tập mỗi đi đều, tập tới mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Trình Nhiên lúc này cũng cảm thấy mình đầu óc có nhọt thật rồi, cái gì cũng muốn trải nghiệm cơ, rốt cuộc là gặp phải màn hành xác này. Một người trùng sinh mà ngày ngày tập một hai đi đều, đúng là thảm hại cực điểm, mình là nhân vật nếu muốn có thể làm điên đảo cả thế giới này đấy.

“ Trình Nhiên, chính em đó, rời hàng ... Có đi đều cũng không xong là sao. Đứng tại chỗ bước đều cho tôi. “ Giáo viên chỉ đạo quát.

Trình Nhiên quên mất câu, nếu anh cho rằng chuyện đã đủ tồi tệ rồi thì nên biết trên đời này chuyện luôn có thể tệ hơn.

Thế là Trình Nhiên như thành phần cá biệt bị gọi ra khỏi đội ngũ, phải đi đều tại chỗ 100 lần.

Nhờ công của Trình Nhiên mà cả lớp được tạm nghỉ, nghe xung quanh chỉ trò thì thầm, Trình Nhiên khẳng định nhìn thấy Dương Hạ và Du Hiểu quay đầu đi, làm bộ không quen biết mình, làm mặt y nóng rát, muốn đào hố chôn bản thân luôn.

Có điều khổ thì khổ, Trình Nhiên cảm giác được cường độ vận động của mình có tiến bộ, đi đều, chống đẩy, những hoạt động buồn chán tẻ nhạt đó lại rất có ích cho việc rèn luyện nghị lực, trạng thái lười nhác ở mùa hè của Trình Nhiên bị kỳ quân huấn quét sạch.

Thì ra ý nghĩa quân huấn là thế, người xưa có câu, một ngày phải kiểm điểm ba lần, quả không sai.

Có sân khấu thì sẽ có người xem.

Mấy ngày qua hai quên cũng đã khá quen thuộc, Trần Nhược Đình tranh thủ lúc nghỉ ngơi, ngồi giữ Diêu Bối Bối và Dương Hạ, tán gẫu một lúc rồi chợt hỏi: “ Nghe nói trước kia các cậu và Trình Nhiên học cùng lớp hả?”

Sơ trung Nhất Trung không được như cao trung Nhất Trung, chỉ là một trong số trường sơ trung tốt nhất Sơn Hải thôi, còn có một cái trường tư là Đốc Đức, cùng với trung học Thanh Hải, có tỉ lệ học sinh đỗ vào Cao trung Nhất Trung không thua kém gì cả. Trần Nhược Đình học Đốc Đức.

Mặc dù trong thời gian quân huấn, nữ sinh không ăn mặc trang điểm được, chính vì thế mới thể hiện chính xác nhất dung mạo mỗi cô gái, mấy ngày qua đám nam sinh trong lớp bàn tán về ba cô gái Trần Nhược Đình, Dương Hạ, Triệu Ly ai là hoa khôi của lớp.

Mặc dù tiếng nói ủng hộ Dương Hạ cao nhất, nhưng Trần Nhược Đình cũng là uy hiếp không nhỏ, lúc này lại đột nhiên hỏi tới Trình Nhiên ... Nhất thời hai cô gái không biết trả lời thế nào, sao không nhận ra, nãy giờ ánh mắt Trần Nhược Đình thi thoảng lại liếc nhìn Trình Nhiên.

Dù sao là trẻ con lớn lên cùng cái sân, bình thường không ưa nhau, nhưng khi đối ngoại thì đứng cùng chiến tuyến, Diêu Bối Bối nói ngay:” Không chỉ cùng lớp ... Trước kia ở hội diễn văn nghệ Trình Nhiên từng ...”

Nghe kể sự kiện chấn động ngày đó, Trần Nhược Đình thốt lên: “ Không ngờ đấy, trông cậu ấy rất hiền mà.”

Dương Hạ không bình luận chuyện này.

“ Nhưng mà đó cũng là chuyện làm người ta khó quên nhất, cậu ấy ấu trĩ, kích động cũng là vì thực sự thích mà thôi … “ Trần Nhược Đình nhìn mặt bên Dương Hạ: “ Khi đó, Trình Nhiên nhất định rất thích bạn.”

Dương Hạ không trả lời chỉ cười nhẹ.

Trần Nhược Đình thu hai chân lại, gác cằm lên đầu ngồi nhìn Trình Nhiên đang đi đều tại chỗ: “ Nếu có một người làm thế với mình ... mình sẽ rất vui, cuộc sống sẽ thêm sắc màu.”

Hai ngày cuối cùng của quân huấn là hoạt động giao lưu, tức là mọi người ngồi thành vòng tròn trên bãi cỏ, biểu diễn tiết mục gì đó.

Nhiều học sinh còn nhút nhát nhưng cũng có học sinh nóng lòng thể hiện sở trường của mình thu hút người khác, có nam sinh sở trường bóng rổ, tuy bãi cỏ không thích hợp vẫn biểu diễn xoay bóng trên đầu ngón tay rồi để nó lăn qua vai, từ tay này tới tay kia, được vỗ tay rào rào.

Ngày cuối cùng có người mang ghita đến, gảy một bài Câu chuyện thành phố nhỏ, mọi người nhận ra đó là Tề Thịnh nổi tiếng ở trung học Đốc Đức, trình độ rất khá, làm nhiều nữ sinh cảm động.

Tỉ lệ học sinh Đốc Đức trong lớp khá đông, nhiệt tình cổ động trợ uy cho Tề Thịnh, lại còn hô khẩu hiệu của Đốc Đức nữa.

Học sinh ở sơ trung Nhất Trung lên hiển nhiên tâm lý mơ hồ đây là địa bàn của mình, tất nhiên không chịu thua kém, có người hô: “ Trình Nhiên đâu thể hiện đi.”

Thế là thoáng cái lời này được hưởng ứng, toàn hộ học sinh sơ trung Nhất Trung cùng đồng thanh "Trình Nhiên!", "Trình Nhiên!" ....

Tiếng hô đó khiến học sinh khác cũng đang hoạt động xung quanh phải quay đầu nhìn.

“ Chuyện gì thế nhỉ?”

“ Họ hô tên ai à?”

Trần Nhược Đình nghe tiếng hô này mặt liền lộ ra vẻ hứng thú nho nhỏ, tuy là học sinh Đốc Đức, cô lại đưa tay lên vỗ.

Bất ngờ nhất là Diêu Bối Bối bắc tay làm loa la to: “ Trình Nhiên, thể hiện một bài đi nào.”

Liễu Anh vỗ tay bôm bốp, còn nghiêng người sang đẩy vai Dương Hạ, bảo cô lên tiếng.

Dương Hạ nhìn Trình Nhiên, thoáng có chút trông đợi.

Thế nhưng trong tiếng hô hào nhiệt liệt đó, Trình Nhiên chỉ giơ hai tay lên lắc đầu.

Tiếng hô vừa lên cao trào liền tụt ngay xuống dốc, rất nhiều học sinh thất vọng.

Mấy học sinh trường khác thì thầm với nhau, thì ra chỉ là người ngay cả dũng khí đứng ra cũng chẳng có, thế thì cũng vô dụng mà thôi, chỉ có học sinh sơ trung Nhất Trung biết, Trình Nhiên mà thiếu dũng khí sao, nực cười.

Diêu Bối Bối cong cớn bĩu môi nhìn Trình Nhiên đầy thù oán, người này thật đáng ghét, chuyên làm người ta mất hứng.

Hôm tốt nghiệp sơ trung, Trình Nhiên thực sự muốn hát một bài làm kỳ niệm, cho nên y mới nhận lấy ghita của Tôn Kế Siêu chứ chẳng phải muốn tranh đấu, Trình Nhiên đã mệt mấy chuyện đó rồi, y chỉ muốn lặng lẽ lắng nghe thôi, Tề Thịnh hát không tệ, rất thoải mái.

Vì vậy bất kể đám đông cổ vũ hay là xem thường, Trình Nhiên không quan tâm.

Phía kia Tề Thịnh đợi một lúc không ai lên lại đàn thêm bài nữa, thế là quân huấn hạ màn trong tiếng đàn của Tề Thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận