Trùng Nhiên

Chương 432: Thứ quái vật gì thế này? (1)

Trời tờ mờ tối, nhưng ở ngọn núi cách Thành Đô vài trăm ki-lô-mét thì rất nhiều thứ đang dần sáng tỏ.

Lôi Vĩ có thể tới được Thành Đô tự nhủ là do mình kinh qua chém giết mà có, vượt qua vô số kiếp nạn gập ghềnh. Từ Tân Huyện tới Lô Thị, trong những năm tháng ngạo nghễ đó, dù là "Tiểu kim cương" hay "Vương lão tam", hoặc "Tam Hổ" thiếu chút nữa chặt đầu hắn, đều đã là quá khứ, bị hắn đạp xuống dưới chân, mới thành Lôi Vĩ ngày nay.

Chém từng kẻ một, uy danh của hắn trên giang hồ ngày một lớn, rồi không ai dám động dao với hắn nữa, đối phương va chạm với hắn đều tự cân nhắc xem đủ phân lượng không đã, mà đa phần không cúi đầu nhận lỗi cũng âm thầm rút lui.

Từng bước từng bước một mới có địa vị hôm nay, hắn từ bỏ cuộc chiến địa bàn đẫm máu, bắt đầu gây dựng các mối quan hệ, lập nên Hâm Long .... Nhưng lúc này đây đứng nhìn ánh sáng trong ngày đang tắt dần, Lôi Vĩ cảm giác được những thứ hắn gây dựng đang sụp đổ từng chút một.

Mà đối thủ sau lưng là ai, hắn vẫn chưa biết.

Bật lửa trong tay Lôi Vĩ tách một cái, hắn châm điếu thuốc, lửa trong đêm vô cùng bắt mắt, hắn phải nghĩ cho kỹ.

Cơ nghiệp sụp đổ cũng đành đi, chỉ cần hắn không đổ, một khi quay về ngưng tụ lại càng nhanh, hơn nữa chỉ có tăng không giảm, Lôi Vĩ trải qua nhiều chìm nổi đã cảm thụ sâu sắc quy luật, một khi qua được kiếp số, sau đó hết thảy thuận được xuôi gió.

Ngay từ bây giờ hắn đã lên kế hoạch cho ngày trở lại rồi, hắn không ngại làm lại từ tay trắng, nhưng muốn có bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải tra ra bàn tay đen đằng sau đã.

Không biết đối phương là ai vậy thì thỏa hiệp, nhân nhượng, nhẫn nhịn hay là chơi tới cùng, đều không cách nào thực hiện được.

Lôi Vĩ rít sâu một hơi thuốc, lúc này giữa đất trời chỉ có đốm lửa đỏ ở đầu thuốc.

Đột nhiên người Lôi Vĩ cứng đờ, con người hắn co lại, chỗ hắn đang đứng là bên cạnh cánh cửa gỗ một ăn nhà sập xệ vốn bỏ hoang, không biết từ khi nào có một thứ như bóng ma ngồi dưới chân tường.

Lôi Vĩ quay đầu sang, nhìn thấy cái tên màu da gần như hóa vào bóng tối, quả nhiên là Cố Tiểu Quân đen như than.

Cái áo da của Cố Tiểu Quân có vài vết bẩn và rách, thậm chí mặt cũng có vết máu xước xát, nhưng hàm răng của hắn rất sáng:” Kỳ thực người của bọn tao đã sớm phát hiện mày tới đây rồi, đại khái rạng sáng hôm qua ... À, cái sơn trang của mày ở Kê Quan Sơn đúng là có chút phiền toái, ngăn tao được một thời gian, tình nhân của mày thực sự tốt với mày, ả bất chấp mọi giá cản tao. Bọn mày không được đoàn tụ trong tù thật đáng tiếc. Tao tới nơi này muộn hơn mày vài tiếng, vừa vặn ngắm mặt trời mọc, nơi tốt đấy. Sau đó tao ngồi ở đây với mày suốt một ngày .”

“ Cho mày biết một tin mừng, hai mươi tiếng liên tục thẩm vấn không ngơi nghỉ, Vương Quang Hoa không chống nổi đã khai rồi, cho nên bây giờ đã có lý do bắt mày. Ngồi cùng mày lâu như thế, tao mệt rồi, chúng ta về bàn giao thôi.”

Lôi Vĩ nhìn xung quanh, ở vị trí trọng yếu trong thôn, đều có bóng dáng người mặc cảnh phục.

“ Ai? Là kẻ nào ở phía sau chơi tao, Trình Phi Dương à? Khá đấy.”

Cố Tiểu Quân lắc đầu.

Đây là khả năng lớn nhất, vậy mà như bước hẫng vậy, Lôi Vĩ cảm giác giống gặp phải tai bay vạ gió: “ Phùng Hữu Đình sao, hắn muốn bán đảo Chu Loan nên bỏ 200 triệu, tao từ chối nên giở trò?”

Cố Tiểu Quân lắc đầu.

Lôi Vĩ có vài phần điên cuồng: “ Khu trưởng Triệu Lỗi à, hắn còn hận tao ngủ với vợ hắn nên chơi trò cá chết lưới rách?”

Cố Tiểu Quân vẫn lắc đầu: “ Tao vẫn chưa nói hết, đây chính là bí mật thứ ba. Nói thật, tao thà đắc tội với cha nó chứ không muốn đắc tội với nó, đoán ra ai chưa?”

Nội tâm Lôi Vĩ như đang có cả một cơn giông tố, làm sao có thể như vậy.

Cố Tiểu Quân thở dài: “ Thằng nhóc đó vốn thích sống thảnh thơi, thích chìm trong thế giới riêng, ghét mấy chuyện phiền hà, nên Bối Thác và Phục Long có đấu đá tưng bừng, nó cũng mặc kệ, vậy mà đang yên đang lành thì mày sai người tát nó. Thế nên mới có câu, tự gây nghiệt không thể sống, kết cục của mày hôm nay như tao nói ở bí mật số một, mày trêu vào người không nên trêu. Có điều so với Lưu Chí Quốc tới lúc bị xử bắn còn không biết mình thua trong tay ai thì mày còn biết rõ ràng.”

Thần sắc Lôi Vĩ biến đổi liên hồi, hắn, một đại ca lừng danh giới giang hồ, ở Thành Đô, ai bị hắn nhìn một cái với ánh mắt khó chịu cũng run rẩy, lại rơi vào cảnh này vì cho người tát một đứa hậu bối miệng còn hơi sữa?

Lôi Vĩ bật cười, đối phương rõ ràng nói linh tinh làm mình rối trí mà thôi: “ Mày nghĩ tao tin chắc?”

Cố Tiểu Quân nhún vai, phất tay ra hiệu, vòng vây dần khép lại, Lôi Vĩ cũng không làm chuyện kháng cự vô nghĩa.

Lôi Vĩ bị khống chế trong chiếc xe Iveco được cải tạo, lắp thêm lồng sắt, ở phía trước là chiếc xe Mitsubishi dẫn đường, hai chiếc xe một trước một sau, không mang bất kỳ dấu hiệu cảnh vụ nào, đi như bay trong bóng đêm.

Hai tay Lôi Vĩ bị bẻ ra sau lưng, còng tay khóa vào ống sắt trên sàn xe, Lão Triệu và Giang Triều một trái một phải canh giữa.

Cửa sổ phía sau được che kín, lưới thép trên đó có thể chống đạn, xe đi chừng vài tiếng, trời vẫn còn tối, nhưng qua ánh sáng thấp thoáng ở ngoài, Lôi Vĩ biết đã vào thành phố.

Xe đi trong thành phố, sau đó là dừng lại ở lối rẽ đi vào công ty Phục Long thì dừng lại. Lôi Vĩ có chút nghi hoặc, Cố Tiểu Quân ở xe việt dã phía trước đi xuống, mở cửa sau chiếc Iveco châm điếu thuốc hỏi Lôi Vĩ có muốn không?

Lôi Vĩ gật đầu, Cố Tiểu Quân cầm thuốc lá đặt lên môi cho hắn rít vài hơi sau đó lui ra, Lão Triệu và Giang Triều cũng xuống xe, đứng cách đó không xa, bọn họ giống như dừng lại để nghỉ ngơi hút thuốc?

Đôi mắt hẹp dài của Lôi Vĩ nheo lại, khi hắn chưa hiểu ra sao thì một bóng người đi lên xe.

Đó là thiếu niên cao trên 1 mét 75, mặc cái áo len cao cổ, mũ len, lại còn quấn khăn len, trông như là trời ngoài kia lạnh lắm vậy, hơi co ro, ánh sáng trong xe không tốt, nhưng nhìn rõ mặt, nhưng Lôi Vĩ có thể đoán ra là ai.

Cố Tiểu Quân nói nhỏ, lại còn nhìn quanh: “ Sao tới một mình thế?”

Trình Nhiên không hiểu: “ Không một mình thì còn ai nữa?”

“ Thì cô bé đó, làm thêm trong quán của em ấy, cơ hội ghi điểm mạnh thế này mà bỏ lỡ, đúng là dốt. “ Cố Tiểu Quân huých vai Trình Nhiên:

Bạn gái mình còn lo chưa nổi đã lắm chuyện, Trình Nhiên đẩy Cố Tiểu Quân xuống xe: “ Anh đúng là, chả thèm nói với anh nữa.”

Bị người ta ngó lơ, Lôi Vĩ rất tức giận, tao là khỉ cho chúng mày đem triển lãm chắc? Cái còng tay của Lôi Vĩ va chạm với ống sắt tạo thành tiếng kít rợn sống lưng, hắn muốn đứng dậy nhưng bị cái còng kéo ngồi bệt xuống đất.

Trình Nhiên cứ thế ngồi trước mặt Lôi Vĩ, tay chống cằm nhìn hắn với vẻ hứng thú.

“ Bọn mày chơi cái gì thế, Trình Phi Dương, mày ở ngoài đó phải không? “ Lôi Vĩ quay đầu ra ngoài gọi, không thấy ai đáp, hắn bảo Tình Nhiên: “ Bảo cha mày tới đi, đừng chơi trò thần bí nữa, lần này tao thua rồi, có điều kiện gì, tất cả đều có thể đàm phán.”

Trình Nhiên lắc đầu: “ Không đàm phán cũng không có gì làm ăn, tôi chỉ tới nhìn một cái rồi nói lời tạm biệt thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận