Trùng Nhiên

Chương 472: Về mách mẹ. (2)

Lần này hai mẹ con Trình Nhiên rời Sơn Hải tất nhiên không cần chia tay bịn rịn gì nữa, Trình Nhiên chỉ lần lượt gọi điện cho vài người bạn báo ngày giờ lên đường, sau đó bị Du Hiểu tranh thủ sang đánh cướp lần cuối.

Giờ Phục Long đã chiếm được chỗ đứng ở Thành Đô, sắp tới sẽ điều nhiều cốt cán lên đó công tác, cha mẹ Du Hiểu ở trong số đó, chuyện tái ngộ là sớm chiều thôi.

Vẫn đi xe của công ty, chỉ có hai mẹ con, xe rộng rãi, Trình Nhiên cuộn mình trong áo khoác ngủ nửa chặng đường, tới Thành Đô thì đã là buổi tối.

Trình Phi Dương biết hai mẹ con lên nên về nhà trước đợi, sắp xếp hành lý xong xuôi mới lấy ra lá thư tới từ Hong Kong, do người ta chuyển hộ.

“ Cha đưa chú Điền, chú La của con xem rồi, xác nhận thực giả, hình như là thật ... Mọi người thấy con cũng giỏi gây chuyện thật đấy.”

Trình Nhiên mở ra xem, lời lẽ rất văn vẻ, tới từ chủ tịch tập đoàn địa ốc Đổng Phu La Nhạc, trong thư một mặt khách khí, nhưng ẩn chứa sát khí, nói rõ Trình Phi Dương quản giáo con không nghiêm, khiến Trình Nhiên ở Sơn Hải dùng thứ bức ảnh "không thể chứng minh thật giả", uy hiếm con ông ta, tạo thành tổn thương tinh thần, khuyên Trình Phi Dương phải nghiêm khắc với đứa "con hư" của mình, cần phạt nặng, nếu không đội ngũ luật sư của La gia sẽ tố cáo bọn hòi, bắt bồi thường danh dự.

Nghe thì như khuyên can, thực sự đúng là hăm dọa.

Ghê gớm đấy, vốn cũng đoán tên này về nhà thương lượng với trong nhà rồi, nhưng mà Trình Nhiên không ngờ là cha hắn gửi thư đến. Đọc xong lại tưởng tượng ra cảnh, hai đứa trẻ con đánh nhau, sau đó một đứa về nhà khóc khóc mếu mếu mách cha mình.

Móa!

Đúng là về nhà mách mẹ rồi.

Trình Nhiên lẩm bẩm: “ Đúng là cái thứ già mà không chết thành giặc.”

Câu này làm Trình Phi Dương và Từ Lan không vui, Từ Lan đi ra bợp đầu Trình Nhiên: “ Sao lại nói bậy, con lại gây ra chuyện gì?”

Trình Phi Dương lại hỏi: “ Mẹ con kể thời gian trước con và Triệu Thanh lấm la lấm lét, té ra là làm chuyện này à?”

Trình Nhiên không nhắc tới Tần Tây Trăn chỉ thư: “ Cha xem đi, con ông ta thực sự làm mấy chuyện đó đấy, con không vu oan cho hắn, kết quả ông ta không biết dạy con xin lỗi sửa sai, mà lại muốn che đậy, dọa dẫm người khác. Con có thể làm sao đây, con cho họ đường lui rồi, vậy mà họ làm phụ lòng tốt của con, con cũng rất thất vọng.”

“ Được rồi, đừng lan man nữa, con định làm thế nào? “ Trình Phi Dương sẽ không vì cái gọi là chính nghĩa mà tùy tiện xen vào chuyện ngoài kia, nhưng đã xảy ra rồi, tất nhiên không mắng con vì chuyện làm đúng:

“ Bọn họ không nhận sai, không xin lỗi thì phải chấp nhận chi phí của sai lầm, chi phí này đắt lắm.” Trình Nhiên qua chuyện này hiểu được một đạo lý, với một số kẻ đúng sai không quan trọng, chúng mê tín vào cường quyền, mạnh được yếu thua, chỉ thế mà thôi.

Nắng sớm chiếu xuống Thành Đô, ở trong cái thời tiết đầu xuân vẫn còn rét tới cóng tay này, một bát mỳ bò nóng hổi thật lớn ở trong quán nhỏ mái ngói Minh Thanh, chính là sự phối hợp tốt nhất.

Xe đạp leng keng chạy trên đường giành cho xe thô sơ, sau Tết Xuân, toàn bộ hệ thống thương nghiệp và đơn vị cơ quan sự nghiệp ở Thành Đô đã quay về công tác thường nhật, nhưng với đại bộ phận học sinh vẫn còn ở trong kỳ nghỉ dài thoải mái.

Nói đại bộ phận là vì có người như Trình Nhiên, vì sự kiện La Lẫm Văn, cuộc sống của y không hề yên tĩnh như vẻ bề ngoài.

Đôi khi Trình Nhiên cũng thấy mâu thuẫn, vì kiếp trước y từng sống như một cái máy không biết ngơi nghỉ, khiến cho y hiện giờ chỉ muốn sống chậm lại, làm việc mình yêu thích, tránh đi rắc rối, vậy mà thế nào cuối cùng lại đâm hết vào rắc rối này tới rắc rối khác.

Đến mức Trình Nhiên cũng phải, do mình không may hay thực sự tính cách của mình là thích đâm đầu vào rắc rối?

Thôi kệ, đã vào hồng trần sao tránh được thế tục cuồn cuộn, khoảnh khắc này không nên để chuyện phiền nhiễu đó ảnh hưởng thì hơn.

Cái quán mỳ bò này là quán ăn lâu đời ở gần khu tập thể Phục Long.

Khi Trình Nhiên tới đây ăn sáng, có người đứng dậy, đó là phó tổng giám đốc Phục Long Lưu Tiên Niệm.

Lưu Tiên Niệm là thạc sĩ pháp luật của Hoa Chính, trước kia là chủ nhiệm một trong bốn văn phòng luật sư lớn của Thành Đô, rất có tiếng tăm trong việc xử lý vụ án hình sự và tranh chấp hợp đồng. Khi Phục Long tới Thành Đô, Lưu Tiên Niệm liền tới, được ủy thác trọng trách giải quyết sự vụ liên quan tới pháp luật.

Ông ta khoảng trên 40 chưa 50, tóc đã hoa râm, đeo kính, trông rất trí thức cũ, hơi gầy ốm khắc khổ nên trông già hơn tuổi thật, khẽ vỗ vai công tử nhà tổng giám đốc trước đó đã từng gặp, nhưng chưa trò chuyện nhiều, ông cố gắng muôn kéo gần khoảng cách với người trẻ tuổi: “ Trình Nhiên à, lại gây chuyện rồi hả?”

Trình Nhiên ngại ngùng chào: “ Chú Lưu.”

“ Lúc chú bằng tuổi cháu bây giờ một lòng một dạ học tập, thực sự hai tai không nghe chuyện thiên hạ. “ Lưu Tiên Niệm giọng hồi ức: “ Chú dựa vào anh chú, chị chú, cha mẹ chú, ba phía nuôi dưỡng mới lên được đại học, ở trường cả tuần không dám ăn thịt, vì tiết kiệm tiền cho gia đình, nào như các cháu bây giờ, điều kiện dư dả ...”

Đối diện với chuyện này, Trình Nhiên có kinh nghiệm rồi, chỉ gật đầu vâng dạ.

Thái độ đó làm Lưu Tiên Niệm hài lòng: “ Sau này bớt làm những chuyện khiến cha mẹ lo lắng, tuổi trẻ có một sai lầm, đó là quá coi bản thân là trung tâm, làm việc ít suy nghĩ tới hậu quả, nghĩ rằng mình làm mình chịu, nào biết ...”

Trình Nhiên ho nhẹ: “ Chú Lưu, chuyện lần này.”

“ À phải. “ Lưu Tiên Niệm quay lại việc chính, vừa lấy giấy ăn lau kính vừa nói: “ Chuyện lần hơi khó giải quyết đấy, La Nhạc ở Hong Kong có tên có tuổi, nếu muốn dùng thủ đoạn thì cũng không vươn tay tới đại lục được. Nhưng ông ta làm theo cách chính thống lại khác, công hàm luật sư của họ gửi tới, xuất phát văn phòng luật sư rất danh tiếng, nơi đó có luật sư từng tới đại học Cát Lâm của chú tọa đàm, có cả người trong hội đồng nhân dân, giới chính trị, bọn họ liên hợp tất cả người có thể liên hợp, sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ ...”

Trình Nhiên gãi đầu, chú Lưu này có vẻ thích lan man quá.

Lưu Tiên Niệm nói một tràng dài, thấy Trình Nhiên mặt mày nhăn nhó, cho rằng y biết sợ, lại vỗ vai: “ Chuyện lần này coi như bài học với cháu, thế giới người trưởng thành không đơn giản là cãi vá, đánh lộn đâu. May cháu còn có cha, còn có các chú các bác giúp cháu đấy ... À, chú gọi mỳ cho cháu rồi, quán mỳ này không chỉ nổi tiếng quanh đây, mà cả Thành Đô .”

Trình Nhiên lại chỉ biết méo mồm vâng dạ.

Lưu Tiên Niệm rời quán mỳ, quay đầu nhìn về phía Trình Nhiên khẽ thở dài.

Trình Phi Dương không hề che giấu đem công hàm luật sư cho cao tầng Phục Long xem, cụ thể không rõ thế nào, Trình Nhiên cũng không giải thích, song không khó đoán.

Con út của La gia Hong Kong, tên là La Lẫm Văn, cũng chẳng phải cái tên xa lạ gì, đại khái là thời gian Tết Xuân tới Sơn Hải du lịch, đoán chừng là xảy ra va chạm với Trình Nhiên, khả năng là Trình Nhiên thực sự dùng thế lực bản địa uy hiếp đối phương, đối phương trở về, lấy danh nghĩa gia tộc, gửi công hàm luật sư.

Phục Long đang liên tục mở rộng, mà công ty lớn lên, cũng có nghĩa là phải thu hút rất nhiều người, những nguyên lão đi theo Phục Long từ thủa mới bắt đầu không quá để ý tới chuyện này, còn cười mắng Trình Nhiên là đứa giỏi gây chuyện, nhưng mà người mới gia nhập tầng quản lý như ông ta rất để ý.

Lưu Tiên Niệm nghe thấy vài người mới tới giống mình ở cấp bậc giám đốc phòng ban thảo luận chuyện này, bọn họ tới vì coi trọng tương lai của Phục Long mới gia nhập, thế nên lo Trình Nhiên gây ra mấy rắc rối không đáng sẽ làm khó khăn cho công ty.

Còn người phụ trách pháp luật như ông ta mà nói, đối phương có hơi ngoa ngoắt rồi, có thể thông qua con đường tư nhân hòa giải trước, không ngờ trực tiếp dùng tới thủ đoạn pháp luật ở chuyện trẻ con va chạm thế này, mà lực lượng pháp luật ở Phục Long chưa đủ lực đấu với người ta, xem ra cần ông ta đi tìm kiếm quan hệ.

Chuyện trong chức trách vẫn phải làm, song ở góc độ trưởng bối, thấy cần nói với Trình Nhiên, lần này gây chuyện, có cha y, có các bậc chú bác gánh cho, nhưng đừng nghĩ vì có người ở trên mà gây rắc rối, tới lúc không ai đỡ được.

Nên phải rút kinh nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận