Trùng Nhiên

Chương 376: Yêu ma quỷ quái.

Cuối tuần sau đại hội thể thao là sinh nhật của Tần Thiên, nghe nói là mời toàn bộ bạn bè quen biết, ngay cả Trương Bình ngồi cùng bàn với Trình Nhiên cũng có mặt, nhưng chỉ có Trình Nhiên không được mời.

À, chung số phận với Trình Nhiên còn có cả Quách Dật.

Trương Bình tham gia sinh nhật Tần Thiên quay về kể với Trình Nhiên, Tần Thiên sống trong khu tập thể đoàn ca vũ kịch, phía Tây Đại Nhai, nhà rất rộng, tới 180 mét vuông. Trong số khách mời tham gia không chỉ có bạn bè Thập Trung, còn có bạn học thân thiết thời sơ trung, cùng toàn bộ nữ sinh trong đội múa trường, ai nấy xinh đẹp hơn người, vóc dáng càng làm người ta chảy nước dãi. Tần Thiên trông giống hệt mẹ, còn cha là người làm kinh doanh, nghe đâu có một nhà máy, nói chuyện rất khí phách. Nhà có hai cái xe, bình thường mẹ cô đi xem BMW, cha cô đi Mercedes.

Đến chuyện cha mẹ người ta đi xe gì mà cũng điều tra ra luôn rồi, Trình Nhiên cứ tưởng tượng thằng này mà gặp Du Hiểu, không biết tạo thành hiệu ứng gì.

Xem ra Trương Bình vẫn còn cảm xúc lắm, tiếp tục kể bữa tiệc trang hoàng với phong cách Địa Trung Hải, bánh gato ba tầng cực lớn: “ Chậc chậc, thực sự nhìn không ra Tần Thiên là tiểu thư phú nhị đại, bình thường cô ấy ăn mặc không khác gì nữ sinh bình thường, chẳng bao giờ khoe khoang, thật hiếm có, tôi phải cộng cho cô ấy thêm một điểm nữa. Xinh đẹp lại còn có giáo dưỡng.”

Cuối cùng, hắn còn thì thầm với vẻ mặt thần bí: “ Theo tôi phân tích, Tần Thiên không mời Quách Dật, là vì Quách Dật thực sự bị loại khỏi cuộc chơi rồi, mà không mời cậu, là vì làm cậu ủy khuất thôi ... Tôi thấy tuy là sinh nhật của cô ấy, lại tổ chức rất lớn, nhưng cô ấy không vui lắm, hiểu không?”

Hiểu cái khỉ, Trình Nhiên chưa bao giờ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý nữ sinh cả. Tất nhiên bằng vào kinh nghiệm sống, y có thể đoán được tâm lý của người bình thường. Nhưng mà với nữ nhân, đặc biệt là nữ sinh tuổi này, đừng nên nói chắc quá.

Thế nên biện pháp ứng phó của Trình Nhiên luôn là nhường được thì nhường, không nhường được thì tránh thôi.

Cuộc sống tiếp tục đi về phía trước, bất tri bất giác tới Thành Đô hơn hai tháng rồi.

Lúc này trên đường phố khắp nơi thấy áp phích quảng cáo cho "Giải cứu binh nhì Ryan", album "Thằng bé ngốc" của Lưu Đức Hoa, ở Hong Kong xa xôi, chính phủ đánh lui những con cá mập tài chính quốc tế, chính phủ đặc khu tuyên bố thực hiện chế độ tỉ giá liên hệ, tuyệt đối không thành "máy rút tiền tự động" của đám cá mập, chỉ cần ấn nút là tiền chảy ra không ngớt.

Đại thế cuồn cuộn chảy về phía trước, phong vân của thời đại với Trình Nhiên vẫn còn xa lắm.

Ẩn dưới cuộc sống phẳng lặng ở trường học, y đang lặng lẽ tích góp thực lực của mình.

Thực lòng mà nói cái đêm từ núi Nga Mi xuống đó, Trình Nhiên cũng nghĩ, có phải là quá máu chó không, chuyện như thế mà mình cũng gặp phải luôn. Mặc dù cái thế giới này luôn tuyên dương nhân quyền bình đẳng, nhưng Trình Nhiên biết đa phần mọi người nói cho đẹp thể diện thôi, có những thứ từ xưa tới nay luôn tồn tại, ví như nhân gian vì giàu nghèo sinh giai cấp, vì địa vị mà sinh giai cấp, vì khôn ngoan ngu ngốc mà sinh giai cấp, ngay cả chơi game còn có con gà với dân chuyên nghiệp cơ mà.

Trong game, vượt cấp đi săn quái sẽ chết rất thảm. Ừ thì cũng có đám người thích try hard, tổ chức đội ngũ đi cày vượt cấp đấy, nhưng mà suốt quá trình chơi thần kinh căng như dây đàn, lũ quái cũng phải đếm số, thừa một vài con thôi có khi cả team về thành hết dưỡng sức hết. Đó không gọi là chơi nữa rồi, mà thành hành xác. Người chơi bình thường gặp phải người chơi Nhân Dân Tệ thì thấp hơn một cái đầu, nếu như kỹ thuật và trí tuệ ngang nhau nữa thì xong, thành trò mèo đuổi chuột.

Cái thứ bất công mà hợp lý đó tồn tại ở khắp mọi nơi, không cách nào lờ nó đi được.

Quốc gia chính là một cái cỗ máy giai cấp này chèn ép giai cấp khác, là cỗ mày giai cấp bị chi phối bị giai cấp khác khống chế.

Trạng thái lý tưởng nhất của một quốc gia chính là tồn tại giai cấp, nhưng cho phép con người ta nỗ lực để vượt qua giai cấp, quá trình này dù nhanh hay chậm đều không phải quốc gia muốn thấy. Quá chậm sẽ tích trữ mâu thuẫn giai cấp phía dưới, quá nhanh khiến giai cấp được lợi sinh chấn động dẫn tới khủng hoảng. Tổng thể mà nói đều gây bất lợi cho vận hành một quốc gia.

Đó chính là lý do ở các quốc gia phát triển, cơ chế hoàn thiện, xã hội cố định, sẽ rất ít xảy ra cái chuyện giàu lên trong một đêm.

Nhưng Trình Nhiên biết, ít nhất mấy chục năm sau, Trung Quốc cũng chưa đạt tới độ ổn định đó, quốc gia này không ngừng biến cách, lên xuống chập trùng. Mặc dù tương lai sẽ thành nền kinh tế đứng thứ 2 thế giới, nhưng mã xã hội vẫn chưa đủ phát triển.

Núi cao phía trước, nếu đã xuất hiện rồi, vậy đành phải chấp nhận thôi, với tâm cảnh của Trình Nhiên sẽ không vì sợ độ cao đó mà sa sút. Giống như y nói với Khương Hồng Thược, y là Trình Búa Lớn, y biết có những thứ khách quan tồn tại, nếu khó tránh khỏi va vào nó, vậy thì phải chuẩn bị trước.

Thiên hành đạo quán vốn chỉ là thứ chơi vui, giờ cũng góp một phần trong tương lai của y. Khởi đầu tốt đẹp, Thiên hành đạo quán kinh doanh phát đạt, khiến rất nhiều người ghen ghét hoặc thèm khát.

Bắt đầu có người thông qua các loại quan hệ đưa tin tức tới chỗ Tương Chu, hi vọng hợp tác đôi bên cùng có lợi, cũng có người gia nhập cổ phần, hoặc trực tiếp hỏi Thiên hành đạo quán có bán quyền kinh doanh chi nhánh không?

Đó là mặt sáng, còn mặt tối, có kẻ ngang nhiên tới đòi thu phía bảo hộ, một bộ phận là lưu manh giang hồ trong khu vực, thấy nơi này làm ăn tốt, thẳng thắn đặt vấn đề phí bảo hộ. Còn có một số nhà bình luận trên các báo, thuộc thành phần tiểu quỷ khó dây, đòi phí nhuận bút tuyên truyền.

Đối với kẻ trước, Tương Chu trước tiên tìm hiểu lai lịch đối phương, làm rõ không phải là tập đoàn Xuyên Nam thấy bọn họ làm ăn tốt muốn giở trò để thu hồi lại mặt bằng, mà là một đám lưu manh giang hồ đường Biên Thành. Nghe nói bên trên có một nhân vật tên Lâm Cửu chống lưng, Lâm Cửu ở khu vực này có chút danh tiếng, hắn mở một quán trà, hẳn là có tính chất mở sòng bạc ngầm, quen biết trong giới giang hồ, nhưng là nhân vật hạng ba thôi.

Tương Chu cũng lăn lộn trong cái giới này rồi, vì thế lần sau khi đám người đó lại tới, Tương Chu cho bọn chúng xem camera bố trí ở các góc, thậm chí bao phủ 360 độ không góc chết, trực tiếp đem chỗ dựa là Phục Long ra, nói người kính ta một bước, ta kính người một trượng, đừng làm khó nhau.

Đám lưu manh thăm dò cái tên "Tương Nhị Oa", biết hắn sống ở khu tập thể Phục Long liền hiểu chuyện này là thật rồi.

Thanh danh của Phục Long ở giới giang hồ hắc đạo Thành Đô có thể xếp bằng với bang Lôi Vĩ, đến tên hung nhân có số mà Lô Hiểu Đông còn đang ngồi đếm lịch kia kìa.

Nhất là đám người Lô Hiểu Đông sau khi ăn một trận đòn thê thảm, về nhà vì vớt vát thể diện kể vống lên, cái gì mà bảo an của Phục Long đều là lính đặc chủng xuất ngũ, ngay cả lãnh đạo công ty toàn là thứ dữ trong quân đội, tay không đỡ dao dễ như bỡn. Một đám lưu manh ở đầu đường ẩu đả bách tính còn được, đối diện với quân nhân thì chùn rồi.

Nói tới bối cảnh quân đội của Phục Long, trước đó không lâu còn được chính phủ tính biểu dương có công trong việc chống lũ cứu nạn.

Trên người ta có đường, dưới người ta có cửa, bọn lưu manh nào mù mắt đi đụng vào chứ? Ít nhất lưu manh tầm thường không dám.

Tương Chu vẫn chơi đẹp, cho tiền đám người đó, nhưng nói đây không phải là tiền bảo hộ, chỉ coi là tới địa bàn có quà chào hỏi thôi, không có lần sau.

Còn về phần đám nhà bình luận vòi tiền thì hoàn toàn lờ đi, Thiên hành đạo quán khi tuyên truyền trực tiếp mua bài ở báo lớn, những tờ báo có sức ảnh hưởng lo lót cả rồi, vài bình luận ở báo nhỏ khác nào gãi ngứa, trước đại thế, yêu ma quỷ quái làm gì có đất dụng võ.

Nói cho cùng đám làm chuyện này cũng chẳng có bản lĩnh gì, biết tống tiền không được, đối phương hẳn có chỗ dựa, im lặng rút lui.

Uy hiếp thực sự tới từ những kẻ có bối cảnh có tiền, tới tìm bọn họ "đàm phán".
Bạn cần đăng nhập để bình luận