Trùng Nhiên

Chương 494: Đừng vội lựa chọn.

Trình Nhiên không ngờ, ngày khai trường Thập Trung, có rất nhiều người nhắc tới "sự kiện bức ảnh La Lẫm Văn", hết cách rồi, vì đó là đề tài hot nhất trên internet trong nước kỳ nghỉ vừa qua.

Một đám nam sinh chào hỏi nhau xong còn dùng kiểu hội ý hỏi "Biết sự kiện La Lẫm Văn không?"

Sau đó đối phương nháy mắt đầy ẩn ý "Sao không biết chứ!"

Đương nhiên cũng có người hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ tò mò "Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?"

Thế là cả đám tụ tập thì thầm với nhau.

Trình Nhiên vừa đi qua cổng trường vừa vặn gặp đám Trương Bình, bây giờ hắn là danh nhân ở Thập Trung rồi, tới trường học có rất nhiều người giơ tay chào, cũng phải thôi, tên này hoạt động "ngoài luồng" rất năng nổ mà. Nghe bọn họ trò chuyện, Trình Nhiên nhận ra chuyện này lan rộng lớn hơn y nghĩ rồi.

Chủ yếu đây là thời kỳ internet vừa mới phồn vinh, cư dân mạng còn khá đơn thuần, không phải là cái thời các trang web đua nhau giật "tít" gây sốc người xem, Trình Nhiên thực sự đã mở ra tiền lệ khá xấu.

Thế nên từ Thủy Mộc BBS, diễn đàn địa phương, diễn đàn tiểu thuyết, thi ca, trò chơi, phòng chat trên mạng đều bị sự kiện La Lâm Văn nhấn chìm.

La Lẫm Văn chẳng phải người giới giải trí, đem so với với loại chuyện tương tự ở đời sau, bất kể là so chất lượng hay mức độ lớn gan trong bức ảnh đều kém vài cấp bậc, theo lý mà nói quy mô xôn xao không thể lớn như vậy. Nhưng điểm nhấn là "chưa từng có", lại đúng lúc các diễn đàn mạng vào thời điểm phát triển mạnh mẽ.

Nhưng mà Trình Nhiên vẫn thấy có chút kỳ lạ, đời sau phải thuê thủy quân để tuyên truyền hoặc xúc phạm đối thủ, lần này một trang web đi đầu thôi mà cũng được sao?

Nếu như không có đủ hiệu ứng đề tài, cho dù là có Tạ Càn phối hợp, cũng không có hiệu quả thế này.

Trên đường đi lên phòng học, một đám học sinh cứ tản dần ra tới lớp học của mình, còn lại Trương Bình và Trình Nhiên tiếp tục tới lớp học tầng ba, hắn vẫn còn hào hứng ba hoa: : Tôi cũng biết đâu, khi đó đang vào diễn đàn BBS, xem 108 tư thế người mẫu nhiếp ảnh, thế là đột nhiên tràn ra một loạt đề tài lên trên top ... Mà người đăng bài cũng quá tuyệt, không chơi trò tràng giang đại hải sau đó khiến anh em vất vả đi tìm link, cho ngay link và mật khẩu để tới trang web tương quan xem, đúng là hiểu lòng người ...”

Vừa tới hành lang thì gặp một đám nữ sinh đi qua, có cả Khương Hồng Thược, Vũ Hân lớp năm, Tần Thiên và Viên Tuệ lớp số sáu, mỗi người đều ôm một chồng sách, hiển nhiên là tới phòng giáo viên giúp vận chuyển tài liệu mới rồi. Vì hai lớp ở rất gần nhau, cho nên ít nhiều cũng quen biết, mọi người đi cùng nhau. Trương Bình đang nói oang oang liền lọt vào tai những nữ sinh này.

Đám nữ sinh đang nói cười liền dừng cả lại, muốn xem xem là ai, kết quả là Trương Bình và Trình Nhiên.

Nếu như là ở đời sau, nữ sinh cao trung có nghe thấy đề tài này cũng chẳng có vấn đề gì, nữ sinh cởi mở bạo dạn hơn nam sinh cũng chẳng thiếu. Nhưng bây giờ chưa phải, các cô gái còn rất ý nhị, ít nhất là không cần biết trong lòng nghĩ gì, nhưng mà bề ngoài phê phán chính trị là chính xác.

Đổi lại là người không quen biết thì cũng đành đi, nhưng lại là Trình Nhiên, lúc này không mấy nữ sinh lớp số sáu khẽ cắn môi, u oán nhìn y với ánh mắt "sao cậu ấy cũng học xấu rồi."

Còn về phần Tần Thiên đại khái qua chuyện lần trước với Quách Dật, cô rất phản cảm với mấy đứa con trai suốt ngày lăm le nhìn vào váy nữ sinh nên nhìn Trình Nhiên cười lạnh: “ Ôi, nam sinh.”

Khương Hồng Thược thì sớm biết Trình Nhiên chẳng tốt lành gì, nếu cô không nghiêm phòng tử thủ, không biết hai người phát triển tới mức nào. Vốn cô không vui, chỉ là nghe giọng điệu căm ghét của Tần Thiên, cô cảm giác nghe thấy tiếng suối trong chảy qua khe, lòng thoải mái lạ thường, cũng bắt chước Tần Thiên buông một câu: “ Ôi, nam sinh.”

Sau đó dẫn cả đám con gái lắc đầu đi mất.

Để lại Trình Nhiên trái tim đầy oan khuất đứng thộn mặt ra đó.

Mới đầu năm, đầu học kỷ, sao lại gặp chuyện "tốt lành" như thế cơ chứ.

Có câu tái ông thất mã biết đâu lại là phúc, câu này dùng với Trình Nhiên chẳng sai. Trong khi đám học sinh khác vẫn còn đắm chìm trong không khí của kỳ nghỉ dài, vào học uể oải kêu ca, Trình Nhiên mấy ngày cuối thức khuya dậy sớm chạy nước rút với đống bài tập cao như núi, thành ra bắt nhịp nhanh hơn mọi người.

Nhưng chưa là gì với Khương Hồng Thược, cô vừa về trường đã ngay lập tức ở trong trạng thái chiến đấu rồi.

Chủ nhiệm Tôn Huy cùng với một số giáo viên bộ môn tìm Khương Hồng Thược nói chuyện riêng, đãi ngộ này chỉ học sinh top đầu như cô mới có.

Thứ tới Khương Hồng Thược là chủ tịch câu lạc bộ cầu lông, chủ tịch hội học sinh khối, cố vấn của mấy câu lạc bộ, có nhiều hoạt động, công tác, sự vụ cần cô tranh thủ thời gian hoàn thành ở nửa học kỳ cuối của năm hai này, vì lên năm thứ 3, về lý thuyết mà nói mọi hoạt động cá nhân ở các câu lạc bộ phải ngừng lại. Cho nên rất nhiều câu lạc bộ tích cực tranh thủ cơ hội cuối cùng này, dù Khương Hồng Thược không làm, cũng có phó chủ tịch, bí thư trưởng, các thành viên tới thúc giục.

Cho nên đừng nên đừng mong cô có thời gian nói chuyện tình cảm học đường gì đó, để ứng phó với ngần đó việc cùng giữ vững thành tích top đầu cần tinh lực thể lực vô cùng khủng bố.

Nhưng Tôn Huy vẫn thấy cần phải đề phòng trước, cho nên bất ngờ gọi cả Trình Nhiên tới văn phòng của mình.

Đó là tiết thể dục ngày thứ hai sau khi quay lại trường, lúc này trong phòng giáo viên không có ai cả, các giáo viên khác đều lên lớp rồi, Tôn Huy là giáo viên chủ nhiệm, đáng lẽ ông chỉ cần đợi tới khi trước tan học tới lớp gọi Trình Nhiên ở lại là được, nhưng ông lại gọi Trình Nhiên tới văn phòng, cho thấy đây là chuyện nghiêm túc.

Trình Nhiên tới lúc vào văn phòng giáo viên vẫn không hiểu có chuyện gì.

Tôn Huy chỉ Trình Nhiên ngồi xuống hỏi: Trình Nhiên, cha em là Trình Phi Dương nhỉ?”

Chuyện này rõ ràng lần trước xảy ra chuyện Trình Nhiên bị tát trước cổng trường, Tôn Huy đã gọi y ra nói chuyện đã nói rõ rồi mà, không hiểu sao còn hỏi lại, Trình Nhiên vẫn gật đầu: “ Vâng ạ.”

Tôn Huy lại hỏi: “ Công ty Phục Long do nhà em mở?”

Chẳng lẽ có chuyện gì cần nhờ tới cha? Trình Nhiên cẩn thận đáp: “ Không ạ, là cha em cải cách từ đơn vị cũ mà thành, nên chỉ có thể nói nhà em chiếm đại bộ phận cổ phần.”

“ Ra thế, xem ra em có một tấm gương tốt, không tệ, thành tích của em cũng rất tốt. “ Tôn Huy khen ngợi một hồi làm Trình Nhiên càng thêm không hiểu, đột ngột nói: “ Thế giữa em và Khương Hồng Thược …”

Pha bẻ lái này làm Trình Nhiên thiếu chút nữa nội thương nghiêm trọng, liên quan gì vậy chứ? Mồm há ra mất một lúc mới hiểu đây mới là chủ đề chính rồi, đại khái thấy y và Khương Hồng Thược thân thiết, mà cô lại là cục vàng của cả khối, nên không thể không quan tâm tới chuyện gần như duy nhất có thể ảnh hưởng tới thành tích, trấn an: “ Thầy Tôn, em và bạn ấy vốn là bạn học cũ, nên rất thân thiết.”

Không ngờ Tôn Huy phất tay: “ Không cần giải thích với thầy những chuyện đó, thầy chỉ có vài lời muốn nói với em thôi.”

“ Dạ.”

“ Mấy năm qua có không ít học sinh cũ về thăm trường, thăm thầy, thầy cũng gặp nhiều học sinh năm xưa khiến thầy kiêu ngạo, dù dạy dỗ con cái mình cũng chưa chắc đã dụng tâm như thế. Mấy chuyện của đám người trẻ tuổi cá em, thầy thấy cũng không ít, còn nhớ khóa 90 thầy cũng tiễn chân một đôi tốt nghiệp, chúng rất đẹp đôi, rất khăng khít, khi đó thầy còn nói khi nào hai người họ kết hôn thì hẵng tới mời thầy, còn ngoài ra chuyện khác không cần liên hệ làm gì. Tám năm sau nữ sinh kia trở về gặp thầy, nhưng chỉ có một mình, nữ sinh đó dù gia cảnh không tốt bằng, cũng không ưu tú bằng nam sinh kia, cũng không hề kém cạnh ai, chỉ vì một đoạn tình cảm, để rồi ... Ài ... “ Tôn Huy thở dài: “ Quãng thời gian đó mỹ hảo như thế, nhìn cái gì cũng mỹ hảo, không chân thật ... Vì thế giới thật, chênh lệch rất xa, có khó khăn, có cám dỗ ... Những lời này không phải là ai thầy cũng nói, nhưng thầy không mong em đi nhầm đường.”

Trình Nhiên không rõ Tôn Huy muốn nói gì mà rào trước đón sau như vậy, nhưng ông là giáo viên không tồi, nói chưa chắc đã đúng, có điều chắc chắn có ý tốt, vì vậy lặng lẽ lắng nghe.

“ Em cần nhớ, không tin vào tình yêu là ngu xuẩn, nhưng mù quáng tin vào tình yêu là ấu trĩ. Thích một người, không nhất định là chỉ người đó mới lấy, chỉ người đó mới nắm tay đi hết cuộc đời. Mà thấy người đó ưu tú, cũng tự trưởng thành trở nên xứng đáng. Như thế cho dù cuối cùng không đến được với nhau, em cũng vì mối quan hệ đó mà trở thành người tốt hơn, chứ không phải là mất đi tất cả ... giống nữ sinh kia. Đó mới là thái độ chính xác nên có. Có thể em chưa hiểu hết, hoặc không tán đồng lời của thầy, nhưng em cứ ghi nhớ đã. “ Tôn Huy tránh nặng tìm nhẹ chọn từ ngữ nói: “ Mẹ của Khương Hồng Thược là bí thư Khương của tỉnh ủy, em biết chứ?”

“ Trình Nhiên, em là học sinh ưu tú, gia cảnh tốt, tương lai của em rất tươi sáng. Em lựa chọn cuộc đời thế nào, vì cái gì mà chiến đấu, nhưng thầy muốn nói với em, đừng quá vội vàng đưa ra quyết định.”

“ Mọi thứ còn ở phía trước. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận