Trùng Nhiên

Chương 545: Chúng tôi cùng một loại người. (1)

Sáng nghiệp là quá trình thập tử nhất sinh, công ty lập lên một cái là tiền trôi đi vèo vèo.

Nhất là công ty không thấy mô hình doanh kiểu Alibaba là cuộc so kè kiên nhẫn và ý chí, dù mô hình công ty có tiên tiến đến mấy, tư tưởng tiến bộ đến mấy, không huy động được tiền thì chỉ có đường phơi thây đồng hoang thôi.

Cứ nhìn Trình Tề thiếu tiền tới mức đem hết cổ phần ra thế chấp là hiểu, không trải qua chuyện đó không hiểu được tâm cảnh khiến người ta mất lý trí, đó là chuyện không khác gì đánh cược.

Nhiều người sau này nhìn vào ví dụ sáng nghiệp thất bại, tổng kết ra lý do dài dằng dặc, mở lớp dạy sáng nghiệp, thao thao bất tuyệt, cứ như nhìn thấu hết chiến lược bố cục, chỗ nào làm sai, chỗ nào đáng lẽ không nên phạm vào đều phân tích kỹ càng, nhưng chỉ là người ngoài nói chơi thôi.

Sáng nghiệp là ném đá qua sông, là game chiến thuật đầy sương mù chiến tranh, không phạm sai lầm mới là lạ.

Sai lầm không phải là nguyên nhân chính làm hỏng sáng nghiệp, sâu sa hơn đó là ý chí của người sáng nghiệp, nhất là người lãnh đạo, không phải người thường gánh được. Ví dụ như ông chủ Mã bây giờ, lương thực cạn kiệt đạn dược chẳng còn, toàn bộ công ty phải ăn mỳ, thậm chí tất cả mọi người phải vay mượn gom góp tiền để duy trì công ty.

Giả sử lúc đó mang mớ lý thuyết kinh nghiệm sáng nghiệp tới nói với họ, xem họ có cười vào mặt cho không?

Anh cứ qua được ngày tháng gian nan đó đi rồi hẵng nói tới mớ lý thuyết kia.

Tình hình ông chủ Mã bây giờ rất tệ, mỗi lần gặp nhà đầu tư, hắn chuẩn bị diễn giảng hết sức đầy đủ chu đáo, hắn không sợ người ta bới móc, không sợ biện luận, tranh cãi, chỉ sợ người ta miệng nói khách khí, sau lưng nói " Suy nghĩ hoang đường" , " Đầy mồm ba hoa, không biết từng đi tiếp thị chưa?" , "Hạng mục quá lớn, nghe như đám lừa đảo" , "Quá xấu xí", "Tai dơi mặt chuột".

Những lời đó hắn nghe nhiều rồi, có người còn nói thẳng vào mặt hắn.

Ông chủ Mã thực sự bị từ chối mấy chục lần, nhưng mỗi lần hắn đều cười nói với nhân viên :" Hôm nay tôi lại từ chối một nhà đầu tư."

Đặt mình vào vị trí đó xem anh chịu nổi bao lần?

Người như thế, anh có thể nói hắn mặt dày, nhưng mang trên người vận mệnh của mấy chục người, lại còn lý tưởng và kỳ vọng công ty lớn mạnh, mặt dày một chút có đáng là cái gì? Khi anh gánh vác nhiều như thế, dễ dàng bỏ đi mấy chữ tự tôn, tự ái trong từ điển của mình.

Trình Nhiên chủ động cụng ly với ông chủ Mã: “ Ông chủ Mã nếu muốn đàm phán với tôi, vậy chúng ta mở cổng thành bày trận với nhau đi, mấy lời giữ thể diện không cần nói nữa cũng được.”

Ông chủ Mã cười không nói, kỳ thực lúc này không nói là đã ngầm thừa nhận lời của Trình Nhiên, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thừa nhận, khiến người ta có cảm giác hắn còn hậu chiêu.

Trình Nhiên hỏi: “ Anh có kế hoạch thương nghiệp chứ?”

“ Có, chúng tôi muốn phục vụ công ty thương mai điện tử tầm trung và nhỏ ...”

“ Không, không, đó chỉ là khẩu hiệu thôi, không phải là kế hoạch. Tôi muốn phương án cụ thể, bước đầu làm gì, bước thứ hai làm gì, mục tiêu từng giai đoạn ra sao, chấp hành thế nào, tôi muốn quy hoạch tỉ mỉ chỗ mỗi giai đoạn.”

“ Có chứ, có chứ, để về tôi lấy cho cậu xem ... “ Đó là kế hoãn binh của Mã Vân, hắn có kế hoạch tỉ mỉ như vậy mới là lạ, bây giờ chỉ cần có tiền, mua thêm vài hộp cơm, hắn làm quái gì cũng được:

“ Anh không có. “ Trình Nhiên nhìn vào mắt Mã Vân khẳng định chắc chắn, vẫn biết ông chủ Mã sáng nghiệp gian nan, nhưng mà thảm tới độ này vẫn làm y thấy thương:

Mã Vân lại chỉ cười không nói.

“ Không có cũng không sao, nghe anh kể chuyện sáng nghiệp, tôi cho rằng người mang ý chí như anh, sớm muộn cũng sẽ thành công. Mà vừa vặn anh có duyên phận với anh tôi, lần này anh tới Thành Đô, đây cũng là duyên phận, tôi đầu tư vào công ty của anh ... Anh mong đợi được bao nhiêu tiền đầu tư, có thể cho tôi bao nhiêu cổ phần.”

Vốn ông chủ Mã không hi vọng gì nữa rồi, hắn tới Thành Đô lần này cũng thế, kỳ thực tìm Trình Tề là kiếm ít tài trợ. Alibaba đã nghèo tới không còn có gạo vào nồi nữa, hết cách mới đi thử vận may, chứ khảo sát nhà đầu tư á? Thất bại quá nhiều rồi, chẳng trông đợi gì.

Nhưng kỳ thực nếu nói hắn toàn là bị từ chối cũng không thỏa đáng, ít nhất lần trước ông chủ Mã thực sự từ chối đầu tư của một quốc xí. Quốc xí đó định đầu tư 100 vạn đổi 80% cổ phần, ông chủ Mã thiếu chút nữa chửi "thần kinh", đó đúng là từ chối thật sự.

Giờ nghe Trình Nhiên nói vậy, ông chủ Mã có cảm giác hạnh phúc tới gõ cửa rồi, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, không thể tự loạn thế trận, chỉ có hơi thở không đều nữa: “ Cậu đầu tư bao nhiêu?”

Đối diện với nhân vật một thời mình sùng bái như thần tượng, Trình Nhiên vẫn hết sức cẩn thận chính thức, hỏi lại: “ Nếu tôi muốn 40% cổ phần, anh thấy bao nhiêu là thích hợp? Đương nhiên, tôi sẽ không tham dự vận hành, để anh phát huy tính năng động và chủ đạo công ty ở mức cao nhất.”

Ông chủ Mã suy nghĩ: “ Tới giờ tôi cho nhân viên và công sự của tôi 10% cổ phần, tôi còn cần không gian dự trữ cổ phần tương lai cho công ty, cho nên 40% thực sự là quá cao, chỉ có thể cho cậu 25 %, còn về tiền tôi thấy ... “ Hắn xòe năm ngón tay nói dứt khoát: “ 1500 vạn.”

Tôn Vũ thầm giật mình, thế có quá nhiều không, nói thế chẳng phải công ty mình trị giá tận 6000 vạn à, có công ty 6000 vạn nào đi ăn mỳ tôm qua ngày không?

Ông chủ à, hạ giá đi, tôi thấy cậu bé đó có lòng thành đấy.

Hắn hận không thể nhận lời thay.

Ông chủ Mã bổ xung: “ Chúng tôi đáng với số tiền đó, chỉ cần cho chúng tôi số tiền này, tôi có thể biến chủ doanh nghiệp vừa và nhỏ ở một dải Giang Triết thành khách hàng của chúng tôi, bán sản phẩm tới khắp thế giới.”

Trình Nhiên xua tay: “ Cổ phần này quá ít, anh lại không có phương án, không có thành quả, tôi lại vì một khẩu hiệu mà bỏ ra nhiều tiền như thế.”

Ông chủ Mã cười ha hả khích: “ Hẳn là cậu không có nhiều tiền như thế phải không?”

“ 3000 vạn, tôi muốn 40% cổ phần của anh. “ Trình Nhiên xoe bốn ngón tay:

Trình Tề giật cả mình, Trình Nhiên lấy đâu ra lắm tiền như thế chứ, lần trước hai anh em vì mấy trăm vạn mà sứt đầu mẻ trán cơ mà. Còn nữa, nếu có chừng ấy tiền thì sao không để lại đầu tư cho Liên Chúng chứ?

Hắn muốn ngăn cản, hắn muốn giành số tiền đó cho mình.

Những người khác cũng nuốt nước bọt, tới đây thì không ai dám nghĩ Trình Nhiên không có tiền rồi.

Tôn Vũ suýt quỳ xuống ôm lấy ông chủ Mã cầu xin hắn gật đầu lẹ, như thế kiếp sống bằng mỳ tôm sẽ chấm dứt.

Ông chủ Mã tim đập chân run rồi, chỉ cần một cái gật đầu là núi tiền sẻ đổ xuống làm đủ hắn chết chìm luôn, nhưng hắn lại lắc đầu: “ Tôi không thể giảm cổ phần xuống thấp như thế, 3000 vạn, tôi chỉ có thể cho cậu 35% cổ phần.”

Mặc cả không có ý nghĩa gì, mặc dù ở góc độ thao tác, Trình Nhiên có thể cứng rắn chèn ép Mã Vân, lúc đẩy kế hoạch 40% cổ phần.

Nhưng đó không phải đạo hợp tác, y không muốn hai bên có khúc mắc.

Y không định can dự vào chuyện vận hành của Alibaba, một mặt vì với người như ông chủ Mã, mình không can dự vào là tốt nhất. Hai nữa cũng lo, nếu mình can dự vào, ông chủ Mã sẽ không đi theo quỹ tích kiếp trước nữa, vận mệnh công ty cũng sẽ thay đổi, chuyện này từ đầu tư một công ty biến thành đầu tư vào con người hắn.

Tương lai sẽ không thể báo trước.

Nhưng mà không phải như thế là ý nghĩa và lạc thú của cuộc đời à?

Cho nên y quyết định tham dự.

“ Được, tôi đồng ý. “ Trình Nhiên rót bia cho hắn, nâng cốc lên:

Ông chủ Mã máy móc đưa cốc lại cụng lại, hắn không tin nổi Trình Nhiên sẽ đồng ý, ngỡ ngàng một lúc có cảm giác gặp được tri kỷ, không khác gì Khúc Dương gặp được Lưu Chính Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận