Trùng Nhiên

Chương 539: Không nhịn được quá 10 phút.

Ngoài nhà Tạ Đông ra còn có nhà vài người nữa cũng lên Thành Đô, ví như nhà Liễu Anh, mẹ Liễu Anh vẫn làm việc ở tổ nghiên cứu giáo dục thành phố, cha cô mở công ty riêng, cho nên không làm việc Phục Long, không có tư cách mua nhà phúc lợi của Phục Long, nhà Diêu Bối Bối cũng như thế. Thế nhưng hiện giờ nghiệp vụ của hai nhà bỏ lại gắn với Phục Long, lần này Phục Long đại di cư, chỉ để lại trung tâm nghiên cứu ở Sơn Hải, để thuận tiện việc làm ăn, nhà họ cũng đi theo luôn.

Bọn họ lần này tới trừ cùng nhà Trương Hâm tới xem nhà ra, còn để mua nhà ở Thành Đô.

Mà nói cùng nhà Trương Hâm đi xem nhà, kỳ thực là kiếm cớ xem tình hình của Phục Long ở Thành Đô ra sao.

Khu tập thể ở Sơn Hải cũng chẳng còn như xưa, cơ bản đã chia làm hai nửa, nhưng người trước kia kiên trí theo Trình Phi Dương cải tổ Phục Long bây giờ thì càng ngày càng ăn nên làm ra. Phục Long giờ đã có bóng dáng của công ty làm nên sự nghiệp lớn, chưa nói cuối năm, thưởng quý thôi cũng đủ làm người ta đỏ mắt, chuyện lên báo chí như cơm bữa.

Còn người trước kia không đi theo Trình Phi Dương thì một số từ chức bên ngoài, tìm tới muốn quay lại, tiếc lắm, vì giờ quay lại không có đãi ngộ của nhân viên cũ hoặc nguyên lão nữa, nhưng cũng đành, chỉ cần có thể bám vào Phục Long hưởng bóng mát, cũng yên tâm lắm rồi.

Hai nhà Liễu Anh và Diêu Bối Bối cũng như vậy, cha Liễu Anh là Liễu Quân cùng cha Diêu Bối Bối là Diêu Quán Đông đều là người có năng lực, biết kiếm tiền. Liễu Quân mở công ty trang trí nội thất, Diêu Quán Đông làm giám đốc một xí nghiệp tư khá lớn.

Từng ở cùng một mái hiên, khi Hoa Thông làm ăn sa sút, bọn họ có công việc ở ngoài, có lối ra, được coi là người có đầu óc biết ứng biết, nhìn người khác chỉ biết ôm khư khư cái bát sắt chỉ cười lắc đầu, cảm thấy mình cao hơn một bậc. Nay phong thủy luân chuyển, Trình Phi Dương làm lên sự nghiệp lớn, tuy bọn họ cũng dựa vào Phục Long mà nước lên theo thuyền, nhưng nói gì thì nói, trong lòng mất cân bằng là khó tránh được.

Nay rất nhiều người trong khu tập thể nô nức rủ nhau lên Thành Đô xem nhà rồi, hai nhà này khó nói được tư vị bản thân ra sao, tóm lại là bứt rứt khó chịu.

Nhà Trương Hâm chọn được căn hộ 90 mét vuông, thực tế sử dụng hơn 100 mét vuông, ở gần công viên văn hóa, nhiều cây xanh, lại yên tĩnh, bố cục tiểu khu có thể sánh với cả khu nhà thương phẩm đắt gấp đôi, so với khu tập thể cũ ở Sơn Hải thì một trời một vực, làm người ta háo hức chỉ muốn chuyển tới sống ngay lập tức.

……. ……

…….. ……

Thời gian buổi chiều, địa điểm quán cà phê Mạn Thời Quang phủ đầy dây trường xuân, ở vị trí gần cửa sổ, Trình Nhiên lặng lẽ ngồi một chỗ vắng vẻ.

Đây là quán cả phâ ba mươi năm lịch sử rồi, quán nhỏ, không nổi tiếng, không rộng rãi, cà phê khá ngon. Trong quán lúc nào cũng phát nhạc cổ điển qua máy đĩa cũ kỹ, giá cả không hề rẻ nhưng kiểu kinh doanh nhỏ lẻ này khó mà có lãi, có lẽ chủ nhân của nó cũng chẳng bận tâm việc kiếm tiền, có lẽ vì lý do đặc biệt nào đó mà duy trì nơi này.

Nghe đồn ông chủ có cả nghìn đĩa nhạc cổ, giai điệu nhạc cổ điển du dương luôn vang vọng nơi này, chiếc đĩa nhạc cũ ở trong lớp vỏ ngoài ố vàng đặt trên giá gỗ cũ kỹ, dây leo khắp nơi, khiến người ta sinh cảm thán về thời gian.

Khách hàng tới nơi này đều dễ sinh ra chút tức cách sinh tình, lưu luyến với thứ xưa cũ, thế nên khách của Mạn Thời Quang đều là khách quen cả.

Đây là nơi hẹn hò làm bài tập quen thuộc của Trình Nhiên và Khương Hồng Thược.

Chiếc đĩa nhạc quay nhè nhẹ đều đặn, phát ra điệu nhạc thê lương của người lữ hành cô độc đi trên hoang nguyên khô cằn, gợi lên nỗi buồn xa vắng, rất thích hợp ngồi nghe một mình.

Trình Nhiên thích nghe những bản nhạc buồn từ khi lên cao trung, những giai điệu cô độc và tịch mịch làm bạn với y suốt mười mấy năm trời.

Mang cơ thể trẻ cung của thiếu niên, nhưng Trình Nhiên thể có trái tim thiếu niên, những khi có một mình, y hay hoài niệm chuyện cũ, những chuyện sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cuộc sống đó dù có nhiều gập ghềnh, nhưng cũng có nhiều điều để hoài niệm.

“ Này, ngây ra làm gì đó. “ Một cánh tay trắng trẻo đưa ra xua xua trước mắt Trình Nhiên, đánh thức y khỏi trạng thái thất thần:

“ Uống cà phê, ngắm mỹ nữ thôi. “ Trình Nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười tươi sáng như ánh nắng, trước mặt y là hai cô gái đều xứng gọi là mỹ nữ, ăn mặc đều rất tùy ý thoải mái. Một người mặc quần lửng quá gối màu ghi, áo ba lỗ màu trắng, khoác ngoài chiếc áo sơ mi lam nhạt, tóc đuôi ngựa, mặt hơi tròn, tươi mát đáng yêu. Người kia váy hoa vàng nhạt, áo thun ngắn tay, tóc dài thẳng mượt, nếu không cười có chút khí chất kiêu kỳ của mỹ nhân công sở tương lai.

Cả hai trông rất dưỡng mắt.

Nói ra không khỏi tự hào, bọn họ đều là thanh mai trúc mã của Trình Nhiên.

Người lớn đi xem nhà, Liễu Anh và Diêu Bối Bối gọi điện cho Trình Nhiên, hẹn nhau ở nơi này.

“ Đi chưa lâu đã học được cách mồm mép.”

Diêu Bối Bối và Liễu Anh lần lượt ngồi xuống đối diện, không giống như Trình Nhiên trắng trợn nhìn con gái nhà người ta, nữ sinh ý tứ hơn chút, tranh thủ lúc ngồi xuống đánh giá Trình Nhiên. Quần âu, áo sơ mi kẻ ca rô đen đỏ, cúc áo cởi ba cái nhìn thấy áo ba lỗ bên trong, khuôn mặt thanh tú, nắng chiều chiếu sáng nửa khuôn mặt tạo cảm giác góc cạnh, trong sự hờ hững có chút thân thiết, điềm tĩnh tự tin, rất có sức hấp dẫn.

Cả hai không khỏi ghen tỵ với ai đó.

Chẳng chút xa lạ, hai bên ngồi xuống là trò chuyện vui vẻ rồi.

Ước chừng là không gặp đã lâu, hoặc là do lớn hơn rồi, Diêu Bối Bối không còn chua ngoa soi mói bới móc Trình Nhiên nữa, hơi béo một chút, cái mặt tròn tròn đáng yêu là, Liễu Anh thì ngày một tinh tế hơn, không phải là cô bé ưa hoạt bát ưa náo nhiệt chạy khắp nơi nữa, thục nữ hơn nhiều.

Nói chuyện một hồi không thấy hai cô nhắc tới, Trình Nhiên rốt cuộc không nhịn được hỏi: “ Dương Hạ làm sao không đi cùng các bạn?”

Hai cô gái tức thì lộ nguyên hình nhìn nhau phì cười, cả hai đều là tiểu mỹ nhân, tức thì khiến vài chàng trai ném cho Trình Nhiên ánh mắt hâm mộ.

Diêu Bối Bối háy mắt trêu chọc: “ Nãy giờ nhịn khổ lắm phải không, cuối cùng cũng phải hỏi tình hình của Hạ Hạ rồi.”

“ Năm phút ba mươi giây, Trình Nhiên, cậu kém thật đấy, không nhịn nổi 10 phút sao, dù gì trước mặt cậu có hai mỹ nhân cơ mà. “ Liễu Anh dậm chân trách móc: “ Được rồi, hôm nay mình trả tiền.”

Diêu Bối Bối cười không dứt, khiến bầu ngực tròn trịa rung rinh không ngớt, vô cùng khiêu khích, giải thích với Trình Nhiên đang không hiểu gì :” Bọn mình cá cược với nhau, mình nói cậu nhất định không nhịn được quá 10 phút sẽ hỏi về Hạ Hạ, A Anh nói cậu qua được 10 phút. Bọn mình thống nhất nếu sau 20 phút mà cậu chưa hỏi tới Hạ Hạ, bọn mình sẽ ăn uống thả phanh bắt cậu trả tiền, cho đáng tội bạc bẽo. Mặc dù mình cược cậu không qua nổi 10 phút, ai ngờ cậu chỉ chịu được hơn 5 phút. Trình Nhiên, cậu kém cỏi quá đấy.”

Lại còn thế nữa, mấy trò tinh quái của tiểu nữ sinh thực sự làm người ta không ứng phó xuể mà, Trình Nhiên cười trừ, thì ra bọn họ cố tình không nói chuyện Dương Hạ để trêu chọc y, dù gì bị trêu từ nhỏ tới lớn ngại gì chứ: “ Rốt cuộc Dương Hạ thế nào?”

Liễu Anh cười hì hì: “ Cậu biết Hạ Hạ nghiêm túc thế nào mà, làm gì có thời gian rảnh chứ, vừa rồi thành tích bạn ấy đang đứng đầu cả khối đấy. Tương lai mọi người đều chuyển nhà, mình và Bối Bối tới cũng là để liên hệ với trường học ở Thành Đô, với thành tích của Hạ Hạ, không biết bao trường tranh giành, chỉ là không biết bạn ấy lựa chọn thế nào mà thôi.”

Ra là thế, không có gì ngạc nhiên, so với bạn bè cùng trang lứa thì Dương Hạ có mục tiêu và quyết tâm từ sớm, chỉ là Trình Nhiên có cảm giác không lành.

Không thể nào.

Chẳng lẽ cô ấy muốn vào ...

Diêu Bối Bối cắt ngang suy nghĩ của Trình Nhiên, dùng dĩa xắn miếng bánh đưa lên miệng ăn, mắt làm ra vẻ lơ đễnh nói: “ Trình Nhiên, vận may của cha cậu tốt thật đấy, giờ làm ăn thuận lợi lắm hả, bọn mình đi xem nhà phúc lợi của Phục Long rồi, không tệ đâu, so với nhà bên ngoài mà nhà mình đi xem thì không kém.”

Trình Nhiên tức cười, cô bé này rõ ràng khẩu thị tâm phi rồi, y chỉ nhìn bản vẽ quy hoạch nhà phúc lợi của Phục Long là biết nhà thương phẩm tận dụng từng mét vuông đất thì độ thoải mái làm sao mà sánh bằng, nhà thương phẩm xây dựng cũng rất đẹp thu hút khách hàng, nhưng so với Phục Long xây để tự mình ở thì không ở cùng đằng cấp.

Cơ mà Diêu Bối Bối giọng chua chua thế này khiến y vui vẻ hơn Tạ Đông ngồi lầm lỳ cả buổi chỉ nói vài câu phụ họa.

Thế mới giống bạn bè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận