Trùng Nhiên

Chương 262: Cậu ấy nghĩ gì ?!

Thế giới năm 1998 giống bi kịch của Titanic, cơn bão tài chính đã cuốn khắp Châu Á, bắt đầu từ Thái Lan, đám cá mập tài chính đứng đầu Quỹ Quantum chém giết thẳng một mạch tới Malaysia, Phillipin, Indonesia, Hàn Quốc ....

Đám người đó đi đến đâu nơi đó tiếng than dậy đất, tích lũy tài phú và kinh tế quốc gia đó trong mười mấy năm bị đám đầu cơ quốc tế cướp sạch, chỉ cần đi bộ trên đường phố các quốc gia này có thể thấy ngân hàng đóng cửa, thực thể nông nghiệp, công nghiệp đổ bể rao bán tài sản.

Nhiều người lần đầu tiên thực sự cảm thụ được ngay cả thời bình, vết thương tài chính có uy lực không kém gì mùa đông do đạn hạt nhân mang tới. Nó phá hủy tinh thần, tự tôn của con người, khiến cả chục năm sau nhiều quốc gia không thể phục hồi nguyên dạng.

Ảnh hưởng ấy lan tới cả kinh tế trong nước, thị trường chứng khoán toàn cầu sụt giảm mạnh, khiến thị trường chứng khoán trong nước năm ngoái sôi động cũng sa sút, khiến nhiều xí nghiệp trong nước phát triển siêu tốc không có dự báo trước vì thế mà sụp đổ.

Bạch tửu Sơn Đông, Công ty Thái Dương Thần, tập đoàn Á Tế Á ... Toàn là người khổng lồ vang danh một thời nối nhau đi xuống. Những ông chủ mới đây thôi còn hô phong hoán vũ mà người nhảy sông tự sát, người im hơi bặt tiếng. Có người vì nợ tiền hàng không trả được bị nhà cung cấp giam lỏng, đánh đập ...

Đúng thời điểm thị trường tiêu dùng trong nước ngày càng đi xuống ấy, chính phủ mở rộng nhu cầu trong nước, mở cửa kinh tế nhà đất, nới lỏng khoản vay ngân hàng, chấm dứt chế độ phân phối nhà ở từ chính sách, khiến tạo thành cục diện lấy kinh tế nhà đất làm cột trụ nền kinh tế của Trung Quốc sau này, vì thế sinh ra một loạt nhân vật tai to mặt lớn giới nhà đất.

Tất cả những huyên náo khiến người ta bàn tán ba ngày ba đêm không dứt ấy chẳng có mấy liên quan tới Trình Nhiên vẫn đang học năm thứ nhất cao trung.

Tháng 5 rồi, xuân sắp qua, hè sắp tới, thời điểm giao mùa luôn lúc đẹp nhất, hoa đào vẫn đỏ, liễu đã xanh biết, các cô gái thì vội vàng cất đi chiếc áo dày, mặc chiếc váy mỏng, khiến người ta cảm tưởng sắc xuân vẫn còn tràn ngập.

Nhưng mà mùa hè thực sự sắp tới rồi, mùa hè chính là mùa thi, cũng là lúc tới cuộc thi mà Trình Nhiên chuẩn bị tham dự từ lâu.

Khó mà miêu tả được tâm cảnh của Trình Nhiên bây giờ, dùng lời thô lý không thô mà nói thì là, y có thể hưởng thụ sơn hào hài vị, cũng có thể ăn được cơm rau dưa muối, mặc hàng hiệu đặt riêng đi vào cửa hàng có sao Michelin, hay là quần đùi áo ba lỗ ngồi vỉa hè ăn xâu thịt nướng cũng không có gì xung đột về bản chất.

Hưởng thụ trong đó chỉ có một thôi, đó là tư vị cuộc sống.

Mở một công ty, đứng lên đỉnh cao của kim tự tháp, hay là vượt qua một kỳ thi, bản chất mà nói với Trình Nhiên cũng là một chuyện.

Cảm thụ, chẳng qua là tư vị trong đó thôi.

Ở chuyện này Trình Nhiên chưa từng lười biếng, nỗ lực đã bỏ ra và khiêu chiến sắp tới đều không dễ dàng, nhưng khi Trình Nhiên toàn lực giải đề trong tư liêu thi vào Thập Trung vẫn cảm thấy thú vui "đấu với người vui sướng vô cùng"

Giải đề cũng không có nghĩa là cứ mù quáng làm càng nhiều càng tốt, mà phải nhìn ra được hệ thống kiến thức trong đó, xem lại thiếu sót bản thân. Sau này gặp bài tương tự không giải bài một cách thô bạo nữa, mà là phải nhanh chóng phân loại nó, tìm trọng điểm của người ra đề là ở đâu, từ đó hình thành thứ giống trực giác.

Trực giác ở đây không phải là thứ mơ hồ khó nắm bắt, mà là kiến lập nên bởi lượng lớn tri thức tương đồng liên quan, từ đó sản sinh phản ứng.

Đó là thứ mà trước khi trọng sinh, Trình Nhiên không lĩnh ngộ được.

Cơ mà lĩnh ngộ thế nào thì giải đề vẫn ù đầu nhức óc, tư duy hỗn loạn, đó là chuyện vô cùng hao phí cả thể lực đầu óc, làm Trình Nhiên làm một thời gian phải dừng lại nghỉ ngơi, ra khỏi phòng học hít thở không khí trong lành, thay đổi đầu óc.

Có hiện tượng đặc biệt là, mỗi lần Trình Nhiên đi ra ngoài, đám học sinh đang tụ tập ở hành lang trò chuyện ồn ào liền lắng hẳn xuống.

Lễ hội âm nhạc Sơn Hải đã qua đi hai tháng, bây giờ học sinh của Nhất Trung thường được thân thích hoặc bạn bè cha mẹ hỏi tới chuyện cô giáo Tần Tây Trăn của trường bọn họ.

Không ít danh nhân từ Nhất Trung đi ra, có người theo đuổi chính trị, có người kinh doanh, đều thu được thành tựu không nhỏ, nhưng không thể đọ được với Tần Tây Trăn về danh tiếng. Khi đó mười mấy đài phát thanh truyền hình tường thật trực tiếp lễ hội âm nhạc, thoáng cái khiến sức ảnh hưởng của cô tăng vọt.

Mọi thứ thay đổi quá nhanh, ít nhiều có cảm giác không chân thật, cô giáo Tần đi rồi, những học sinh tham dự vào buổi biểu diễn hôm đó, qua chấn kinh hoài niệm, mỗi lần buồn bã nhắc tới cô giáo Tần không thể không nhắc tới Trình nhiên.

Lúc đầu không ít học sinh tới cửa lớp số 9 dò hỏi về Trình Nhiên, còn có cả không ít người viết thư, muốn kết bạn với Trình Nhiên. Trình Nhiên làm sao trả lời hết được, may có Du Hiểu nhiệt tình làm thay, kết quả sàng lọc ra thì 99% là thư tình, trong đó có vài lá thư do ... nam sinh gửi.

Vì thế mỗi lần Trình Nhiên đi ra khỏi phòng học là thành tiêu điểm vô số ánh mắt, tiếng bàn tán thấp xuống.

Ngoài kia không biết chứ học sinh Nhất Trung không lạ gì câu "đều chọn C" mà nhiều người trẻ tuổi bây giờ thích đeo lên miệng tới từ đâu, nói như thế chẳng phải người thần bí phía sau cô giáo Tần chính là ....

Cho nên rất nhiều người không thể nào bình tĩnh được.

Trong trường có không ít nhân vật phong vân, đi tới đâu cũng có đám đông xúm quanh, làm gì cũng thành đề tài làm người ta bàn tán sôi nổi ... So ra Trình Nhiên có đầy đủ điều kiện thành nhân vật nổi tiếng nhất trường thì lại hết sức lặng lẽ, mọi người thường thấy cảnh y một mình đi quanh trường hoặc đứng ở thao trường mắt nhìn xa xăm, ngăn cách với họ tựa như hai thế giới.

Đám học sinh không hiểu, vì sao Trình Nhiên làm ra bao nhiêu chuyện chấn động mà vẫn có thể bình tĩnh như thế?

Rốt cuộc cậu ấy nghĩ những nhĩ ?

Vô số người suy đoán không có lời giải.

Mỗi khi có người hỏi câu này, thằng bạn xấu Du Hiểu trả lời rất dứt khoát, chớ để bị bề ngoài lừa, nó đi ngắm gái đấy.

Nhiều người không tin, nói Trình Nhiên không phải người như vậy, cũng có người gật gù, nghe có vẻ rất có lý. Dù sao Nhất Trung là nơi tập trung ánh mắt toàn thành phố, bản thân không thiếu những cô gái có dung mạo lẫn khí chất xuất chúng, nếu không ngoài kia đã chẳng miêu tả là "mỹ nữ như mây". Thế nên Du Hiểu và đám bạn mỗi lần tan học không vội về, hắn thích cảnh người ta chặn đường theo đuổi nữ sinh ở cổng trường.

Sau đó tránh không được tụ lại thảo luận ví như "Nữ sinh này không bằng em gái tuần trước" ," Thằng kia đến lần thứ bảy rồi đấy, lần này lại húc đầu vào tường thôi, Tiêu Tiêu đâu dễ chinh phục như thế!", " Không phải nói chứ, Phạm Huyên của lớp số 4 năm thứ hai trông đúng là ngọt muốn sâu răng ...".

Cơ mà đừng thấy đám Du Hiểu mở mồm ra nhắc tới con gái, trong lớp oang oang chẳng khác gì tay chơi sành sỏi, nhưng mà cái đám này chết nhát, dù là động lòng với cô gái nào nhưng mà chỉ dám ngồi đó mà cảm thán thôi, không dám tiếp cận.

Bọn họ thích nhất là ngồi trên lan can cây cầu đá bắc ngang qua con sông nhỏ trước cổng trường, nhìn nữ sinh muôn hình muôn vẻ đi qua, cùng hâm mộ nam sinh phong vân gia cảnh dung mạo không tệ theo đuổi cô gái nào đó.

Chỉ là chuyện hôm đó họ chứng kiến lại trái ngược hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận