Trùng Nhiên

Chương 551: Chính là cậu ta.

Ngày cuối cùng thi hóa học và sinh vật.

Đây chính là hai môn lần trước đã phối hợp với môn vật lý kéo tụt thành tích của Trình Nhiên xuống, môn này thì Khương Hồng Thược cũng hết cách, cô không có nhiều thời gian đi nghiên cứu giáo viên như vậy, đó là chuyện rất tốn công.

Thế nên Trình Nhiên chỉ có cách cắm mặt để học thi thôi.

Thi xong ra ngoài thì đại đa số học sinh không vội rời trường, túm năm tụm ba ở hành lang hoặc vườn hoa, không xem lại bài thi thì cũng thương lượng mọi người tụ hội chơi bời. Thành tích thì ba ngày sau trở lại trường sẽ công bố, kỳ nghỉ không có bài tập, nhưng mà mọi người lo lắng cho thành tích nên chẳng thoải mái được.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng mọi người thả lỏng một chút, hoặc là hẹn đi leo núi, vào quán net chơi vài ván Empire, Starcraft, đối kháng với sự trống rỗng hư vô trước khi có thành tích.

Chu Húc xuống lầu gặp vài người quen tán gẫu vài câu, trong đó có Lưu Gia Tuấn lớp số ba, bình thường cũng khá thân, còn có nữ sinh tên Lương Diệc đứng thứ hai trong lớp Chu Húc, hay thảo luận bài vở với hắn.

Ba người đứng đó, có người quen từ cầu thang đi xuống nhiệt tình mời:” Thầy Chu, chiều nay đi ăn cơm đi.”

Chu Húc xua tay: “ Trong nhà có an bài rồi, mọi người đi đi.”

“ Vậy tối đi hát thì sao, quán Karaoke ở đường Tân Phân vành đai một, cậu tới không?”

“ Cậu tôi mời khách, buổi tối nói không chừng cũng đi hát.”

Chỉ một lúc thôi đã có mấy nhóm đi qua rủ rê rồi, có thể thấy hắn quan hệ rộng cùng được hoan nghênh thế nào.

Hai người bạn bên cạnh hâm mộ lắm, bọn họ thuộc loại học sinh giỏi đấy, thành tích rất tốt, nhưng quan hệ với bạn bè bình thường luôn kiêu ngạo xa cách, thấy không cùng loại người là khó giao lưu, sở thích quá khác biệt, chẳng cách nào giao lưu được.

Như Lưu Gia Tuấn, hắn không thích chơi mấy game máy tính như Đế Chế hay Starcraft gì hết, ở nhà hắn mô hình hàng không chất đống như núi. Hắn có thể kể vanh vách các loại máy bay thời thế chiến thứ hai, mã lực thế nào, lịch sử chiến đấu của chúng. Giao lưu với người khác, mở miệng ra là người ta quỳ ngay rồi.

Lương Diệc thì chẳng thích dạo phố mua quần áo, sơn sửa móng tay, sở thích duy nhất của cô là cuối tuần cùng cha đi chơi tennis, ăn cơm không bao giờ cho bột ngọt vì sợ hại đầu óc, chơi RPG thì toàn tăng điểm số ban đầu vào trí lực, khác người ta tăng thể lực hay nhanh nhẹn.

Cô sợ mình bị ngốc.

Nhưng mà chuyện than thở quen biết không nhiều bằng người ta chỉ thoáng qua là mất, bọn họ chẳng đề ý chuyện đó, dù sao không cùng một cấp bậc, có hay không cũng chẳng sao, ngược lại chỉ có người khác nhìn họ ngưỡng mộ.

Đợi đám học sinh IQ bình thường đi rồi, bọn họ tiếp tục câu chuyện của mình.

Nội dung trò chuyện của bọn họ kiểu, Chu Lam Thu của lớp số hai nhận được offer của Đại học Princeton, còn bọn họ chỉ nhận được vài lời mời không lý tưởng lắm, đang suy nghĩ xem có nên đi hay không. Ban quốc tế của trường quốc tế Gia Hàng tấp nập đưa học sinh du học, Thập Trung cũng phải lập ban quốc tế đấu lại mới đúng.

Lương Diệc nhắc Triệu Tử Đồng lớp số 7 không đi học nữa, nghe tin tức nội bộ nói bị Thập Cửu Trung mấy năm qua truy đuổi quyết liệt moi đi mất rồi, hứa mỗi năm có 10 vạn học bổng, nếu thi vào được Thanh Hoa, Bắc Đại thì sẽ được số tiền bằng như thế. Hỏi Chu Húc có tính toán gì chưa, theo lý mà nói với thành tích của Chu Húc chắc chắn được tiến cử lên thẳng đại học.

Chu Húc lắc đầu, nói mình sẽ không nhận tiến cử của trường, muốn tự mình thi.

Ba người nói chuyện chủ yếu xoay quanh đề tài học tập, Lương Diệc còn đang đợi bạn nên chưa muốn kết thúc sớm: “ Này, các cậu biết điểm số học và ngữ văn rồi chứ?”

Vừa mới thi xong đã biết điểm không phải là đãi ngộ mà học sinh nào cũng có, tuy lúc này rất nhiều bài thi tranh thủ từng giây từng phút đã chấm xong, nhưng chỉ có một số học sinh được giáo viên quan tâm tới thành tích mới hỏi, còn học sinh vô hình thì chả ai hỏi tới.

Số học ngữ văn thi từ ngày đầu, gần như đã chấm xong, đợi các mông khác cùng công bố.

Lưu Gia Tuấn lắc đầu: “ À, quên hỏi, lớp các bạn có thông báo rồi à?”

Lương Diệc Như cười: “ Thầy giáo bọn tôi nói, tôi được 130 điểm ngữ văn, Chu Húc được 136. Số học hơi khó, tôi được 132, Chu Húc, cậu được bao nhiêu, nghe nói trong khối chúng ta có ba người điểm trọn vẹn 140, chắc là cậu rồi.”

Chu Húc cau mày, kỳ thi này trạng thái của hắn không bằng mọi khi: “ Không, tôi thi không tốt, bài cuối cùng chưa làm xong, mất một điểm, không phải là tôi đâu.”

Lương Diệc ngạc nhiên: “ Vậy thì không có ai trong lớp chúng ta rồi.”

Lưu Gia Tuấn nhún vai: “ Tôi thì khỏi nói, chưa từng mơ đến.”

Cô gái mà Lương Diệc vội vàng chạy tới, rối rít nói: “Sorry, sorry ... Tới văn phòng giúp thầy giáo bê bài thi, để bạn đợi lâu.”

Nữ sinh này vừa tới liên báo: “ Các bạn đang nói chuyện điểm môn số học à, vừa rồi mình có nghe mấy giáo viên nói chuyện, có hai người điểm trọn vẹn ở lớp số 5, là Khương Hồng Thược và Trình Nhiên.”

Lúc nghe thấy tên Khương Hồng Thược thì mấy người ồ một tiếng, không phải cảm giác đó là chuyện đương nhiên, mà là chuyện gì xảy ra với cô cũng không hề lạ.

Nhưng đột nhiên lại xen vào thứ kỳ quái.

Chu Húc không tin: “ Có nhầm không, Trình Nhiên á?”

“ Ừ, Trình Nhiên ấy, cái cậu mà lần trước có xung đột với mấy tên lưu manh ấy.” Nữ sinh kia ra sức chứng minh mình không nhầm: “ Thầy Dương lớp bọn mình nói, thầy ấy bảo chấm điểm lớp số 5, tuy không nghĩ tới, nhưng mà không ngạc nhiên, Trình Nhiên luôn có tiềm năng số học, nếu mà học chú tâm hơn, đừng nói 140 điểm, mà 145 điểm cũng có thể, lần này chứng tỏ Trình Nhiên chịu bỏ công học rồi ...”

Ngẩn ra mấy giây Lương Diệc thốt lên: “ Trình Nhiên giỏi thật đấy.”

Lưu Gia Tuần hít một hơi: “ Điểm trọn vẹn thì ghê rồi.”

Chu Húc trí nhớ rất tốt, còn chưa quên những lời hôm đó mình nói với Trình Nhiên, vậy mà chỉ nửa tháng sau lại thành cái tát vào mặt mình rồi, cảm giác má ran rát, song qua nhanh thôi: “ Vậy Khương Hồng Thược được bao nhiêu điểm ngữ văn?”

Cái chuyện học lệch ở Thập Trung rất nhiều, không như trường khác hô hào học sinh tránh học lệch, phải có thành tích đều các môn, Thập Trung lại cổ vũ học sinh phát huy sở trường riêng của mỗi người, nên chuyện kiểu mấy siêu nhân vật lý, hóa học nhưng điểm ngữ văn, tiếng Anh xếp từ dưới xếp lên có cả đống.

Trình Nhiên chắc cũng thế, đến thầy Dương nói cậu ta có tiềm năng mà, chỉ một môn thôi, không giải quyết được gì, tận sáu môn cơ, dù không được điểm trọn vẹn thì Chu Húc không kém nhiều, 136 – 137 điểm là chắc chắn.

Sự chú ý của hắn vẫn ở Khương Hồng Thược.

Vì họ là hai ngọn núi cao nhất ở Thập Trung.

Đáng tiếc nữ sinh kia lắc đầu. “ Không biết, mình chỉ nghe mấy giáo viên nói điểm số học …”

Trình Nhiên thi xong môn cuối cùng là chuẩn bị về, kết quả là xuống lầu thì Trương Bình tóm được háy mắt: “ Đi đi đi, cùng ăn cơm.”

Tên này lỳ lắm, cưỡng không nổi, Trình Nhiên kệ hắn đẩy tới phía bồn hoa, ở đó có mấy người tụ tập, Vân Địch, Lưu Cảnh Thụy, Hách Dịch từ xa gọi hai bọn họ nhập bọn.

Tần Thiên cũng ở trong đó, cô mặc sơ mi trắng, mặc quần lửng lộ ra đoạn bắp chân trắng nõn và đôi giày vài trắng, khoe mắt cá chân trơn mịn. Không phải nói chứ, cô gái này không hổ danh luyện vũ đạo từ nhỏ, trang phục đơn giản thôi cũng vẫn nổi bật vóc dáng khí chất, rất có vị gợi cảm của nữ nhân. Nếu chẳng phải lưng đeo ba lô hai quai Disney mẹ cô đi du lịch Hong Kong mua cho, có lẽ ít nghĩ cô vẫn là học sinh cao trung.

Cô đứng đó, hai tay nắm quai cặp, trò chuyện với Viên Tuệ và vân Địch.

Mặt trời đỏ rực chiếu xuống mặt đất, xuyên qua các loại tán cây hoa cỏ, tạo thành vô số bóng loang lổ, mùi cỏ non hòa vào làn gió ấm, mang tới người ta sự nhẹ nhõm của buổi chiều thi xong.

Con đường chính ngoài bồn hoa đám đông đông đúc, người qua đường gần như bất giác nhìn về phía Tần Thiên vài cái, đang tiếc dòng người liên tục di chuyển, đi qua rồi mà còn quay đầu thì lộ liễu quá, thi thoảng có nhóm nam sinh nào đó đi qua, cố ý đùa cợt nhau cười rộ lên, cho dù câu chuyện đang nói chẳng có gì bình thường.

Tần Thiên nhìn có vẻ chẳng để ý tới mấy chuyện đó, tíu tít trò chuyện với mấy cô bạn, kỳ thực cô biết hết, nói trong lòng chẳng có chút hư vinh nào thì không thật rồi, đương nhiên chuyện này xảy ra với Trình Nhiên càng thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận