Trùng Nhiên

Chương 784: Hội đàm. (2)

Trương Tùng Niên thầm nghĩ thì ra là loại chuyện này, ông ta từ khi xác định làm việc này là chỉ có thể một đường tiến tới: “ Kiểu nói đó là hoang đường vô căn cứ của những kẻ có ý đồ bất chính. Thứ nhất, khu không phải lựa chọn cơ cấu đánh giá xong là buông tay bỏ mặc, chúng tôi trước tiên là thẩm hạch cơ cấu chuyên nghiệp, việc này có trình tự nghiêm ngặt, đều phải là cơ cấu có chuyên gia tư chất tương ứng, chúng tôi cũng ký hiệp nghị với cơ cấu, cùng định ra tiêu chuẩn bình chọn thẩm định. Chính phủ sẽ kiểm tra định kỳ, giám sát đánh giá, đồng thời truy cứu ngược trách nhiệm, như thế có thể ngăn cản vấn đề trước khi phát hiện ra vấn đề có thể truy cứu, đồng thời sẽ để xã hội giám sát, công khai minh bạch.”

“ Sự tham dự của cơ cấu còn có thể điều chỉnh động thái của hạng mục, không phải như trước kia từ lúc lập hạng mục cho tới khi hoàn thành là nguyên xi không đổi. Có thể dừng hạng mục bất kể lúc nào khi phát hiện vấn đề.”

“ Chúng tôi còn đưa ra chế độ tín dụng và danh sách đen, đói với cơ quan chủ quản của chính phủ khu và cả nhân viên công tác cả cơ cấu chuyên nghiệp, một khi có vấn đề, một mặt tra xét trách nhiệm cá nhân đơn vị tương quan, một mặt xem xét quản lý của cơ cấu chuyên nghiệp có sơ hở hay không, có tham ô, có thiếu trách nhiệm hay không?”

“ Dưới chế độ này sao tôi có thể khiến cơ cấu kia mở cửa được, họ đâu muốn mua dây trói mình.”

Lý Tĩnh Bình gật gù: “ Khu trưởng Trương phải chăng muốn dùng cách này biểu đạt thái độ của mình với hiện tượng chạy dự án, đi nhiều cửa, của cả bộ ủy ban quốc gia? Khu trưởng Trương, chẳng trách mà mọi người nói anh to gan.”

Trương Tùng Niên không dám tiếp lời, vì ông ta còn chưa hiểu được mục đích của Lý Tĩnh Bình.

“ Tôi chỉ muốn nghe lời nói từ nhiều phía thôi .... “ Lý Tĩnh Bình đoán được ý nghĩ của ông ta, không đợi câu trả lời: “ Làm sao anh có thể đảm bảo trong lúc thực hiện giữ được tính chuyên nghiệp và quy phạm hóa?”

Trương Tùng Niên lúc này nghe ra, ngữ khí của Lý Tĩnh Bình là thực sự hứng thú với báo cáo tương quan của ông ta, muốn tìm hiểu chứ không phải là muốn đưa ra đánh giá từ trên xuống. Hạ quyết tâm luôn, cũng chẳng sợ mình nói sai, vâng dạ chưa bao giờ là phong cách của ông ta, cứ tận tình phát huy là tốt nhất, đằng nào nếu người ta thành kiến rồi thì chuyện chẳng tệ hơn được: “ Chúng tôi khi tiến hành cải cách hành chính đã có tham khảo lý luận hỗ trợ từ phương diện Đại học Trung Nam, từ lý luận đó đưa ra chính sách tương ứng.”

“Đại học Trung Nam à? “ Lý Tĩnh Bình hiểu ra: “ Nơi đó có nguồn chuyên gia phong phú.”

Chính phủ khu nam có hợp tác với Đại học Trung Nam, giao cho giáo sư ở lĩnh vực tương quan định ra tiêu chuẩn và quy phạm, cơ cấu chuyên nghiệp cũng mời những giáo sư này làm cố vấn, như vậy có lý luận hỗ trợ. Kỳ thực không giấu gì thị trưởng Lý, tôi kiên định với mô hình này cũng uất phát từ Đại học Trung Nam, con gái tôi học ở đó, sau đó quen với một người bạn, nói ra cũng trùng hợp chàng trai này là con của tổng giám đốc Phục Long, đi lên từ Sơn Hải. “ Trương Tùng Niên nói câu này cũng là có ý kéo gần quan hệ, vì Lý Tĩnh Bình trước đó là thị trưởng Sơn Hải, Phục Long quật khởi chính là một điểm sáng trong chính tích của ông ta: “ Thế nên mới nói, chỉ thực tiễn là có sức thuyết phục nhất, sự phát triển của Phục Long hiện nay, không thể không kể tới công sức đầu tư vào nghiên cứu khoa học, vì thế họ cũng có nhiều kinh nghiệm để học hỏi, như làm sao quản lý giám sát hạng mục, đánh giá tính hiệu quả của hạng mục …”

Lý Tĩnh Bình ngẩn người: “ Ý anh nói là anh có được sự gợi mở từ nam sinh đó sao?”

“ Vâng, có thể nói như vậy, chàng trai đó tên là Trình Nhiên, một lần con gái tôi mời khách, cậu ấy tới nhà tôi ăn cơm. Trong quá trình trò chuyện, thu hoạch được kết quả bất ngờ, hẳn là nhờ bối cảnh gia đình ảnh hưởng, chàng trai đó không tầm thường ...”

“ À, con gái anh mời cậu ta tới nhà ăn cơm, vậy là cậu ta tới nhà anh ăn cơm đấy... cô bé cũng học Đại học Trung Nam à, đúng là rường cột quốc gia nhỉ, thế năm nay bao nhiêu tuổi, chắc hẳn phải xinh xắn lắm ....”

Trương Tùng Niên đang nói tới phấn chấn, định lợi dụng quan hệ giữa Phục Long và Lý Tĩnh Bình, lấy đó làm cơ sở cho cải cách của mình, thêm minh chứng để chứng minh tính đúng đắn của quyết sách khu nam.

Thế mà tự nhiên lại đổi đề tài làm cả một bầu nhiệt huyết muốn giao lưu của ông ta bị khựng lại.

Sao lại hỏi tới con gái mình rồi.

Có lạc đề quá không vậy?

Nhưng tất nhiên lãnh đạo bên trên đã hỏi thì phải trả lời thôi, lãnh đạo hỏi tới gia đình chẳng phải biểu thị muốn rút ngắn quan hệ hay sao, như thế càng dễ nói chuyện: “ Con bé năm nay học năm thứ hai ạ, cũng may là nó ngoan lắm, nên tôi yên tâm công tác không phải lo lắng gì.”

“ Vậy là cô bé dẫn bạn trai về chỗ khu trưởng Lý kiểm duyệt đấy hả, chàng trai Trình Nhiên đó chắc là tích cực thể hiện lắm nhỉ, đem cả bảo bối của Phục Long ra khoe cơ đấy. “ Lý Tĩnh Bình cười nói:

Thế này có phải là lạc đề quá xa rồi không?

Trương Tùng Niên bắt đầu có cảm giác chuyện hơi kỳ kỳ, nhưng lãnh đạo đã quan tâm, đành cười ha hả đáp: “ Thị trưởng Lý hiểu lầm rồi, quan hệ chúng nó còn chưa tới mức đó, sau này phát triển ra sao, là chuyện của bọn chúng, về nguyên tắc tôi không can dự. Nói tới tình huống gia đình cậu ấy, chắc thị trưởng Lý cũng biết, hơi phức tạp một chút, tôi cũng sợ con gái bị ủy khuất ... Ha ha ha, cơ mà nói thế thôi, tư tưởng vẫn là chuyện người trẻ để người trẻ quyết, làm cha mẹ trừ chúc phúc còn có thể làm gì? Không phong kiến là được.”

“ Cơ mà tuổi tác thì vẫn còn hơn sớm phải không?”

“ Thị trưởng Lý cho rằng lúc nào thì phù hợp?”

Lý Tĩnh Bình trầm ngâm: “ Ít ra cũng phải tốt nghiệp đại học xong có công việc ổn định mới bàn việc lập gia đình.”

“ Ồ, nghe nói con gái anh học ở nước ngoài.”

“ Ài, đúng vậy, nó có một mình ở Anh.”

Trương Tùng Niên đã hoàn toàn cho rằng đây là cuộc tán gẫu bình thường giữa hai bậc phụ huynh, lãnh đạo mở lòng, mình phải hưởng ứng: “ Thị trưởng Lý lo con gái một mình ở nước ngoài sẽ bị thua thiệt, tâm lý này tôi hiểu, nhưng đôi khi cũng phải dùng biện chứng nhìn nhận. Ở loại chuyện này tôi tương đối cởi mở, chuyện người trẻ tuổi yên nhau, có cấm cũng không cấm nổi, chỉ cần dạy con cái phải có cái nhìn đúng đắn về tình cảm là được. Đương nhiên con gái phải biết bảo vệ bản thân, phải biết giới hạn ở đâu, chuyện này có mẹ nó dạy nó, làm kẻ ác cũng được. Tôi làm cha, phải làm hậu thuẫn, để nó tin cậy, chứ nghiêm khắc quá nó sẽ xa lánh, như thế chúng ta không biết tình huống thế nào để kịp thời phản ứng ... Nếu như tỏ ra cảm thông với nó, lý giải nó, làm đồng minh của nó, như thế nó nghĩ mình đứng về phía nó, lời của mình tuy không hay nó cũng sẽ nghe ... Chuyện này phải có sách lược.”

“ .... “ Lý Tĩnh Bình câm nín, thằng cha này đang nói cái gì thế? Hai đại nam nhân trốn trong phòng chia sẻ nhau cách đối phó với con gái mình à:

“ Ha ha ha, chuyện này tôi cũng chỉ nói với thị trưởng Lý thôi nhé, tôi cũng biết, chuyến này cải cách nhìn phong quang lắm, nhưng mà gánh nặng trên vai tầng tầng lớp lớp. Trước đó tôi nói với chú nhóc Trình Nhiên đó rồi, nếu tôi vì mô hình khu nam đắc tội với người ta, bị mất chức, cậu ta phải chịu trách nhiệm, khi đó tôi đi làm ăn, Phục Long phải để giành cho tôi đơn hàng. Ha ha ha, chú nhóc đó có ý đồ với con gái tôi, tất nhiên phải qua cửa ải tôi trước chứ, hiếu kính tôi là tất nhiên rồi ... “ Trương Tùng Niên càng nói càng say sưa:

Tính ông ta là thế, nếu không Trương Tĩnh đã chẳng nói với Trình Nhiên, cha mình nghiêm khắc, cũng rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận