Trùng Nhiên

Chương 675: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (8)

Sau khi cao khảo kết thúc, tới mùng 10 đến trường điền nguyện vọng, hôm qua trời mưa to, hôm nay nhiều nơi vẫn đề lại những vũng nước lớn, mặt trời hừng hực thiêu đốt, làm những vũng nước bốc hơi, tạo nên một ngày khó chịu hết sức.

Thi xong rồi, bầu không khí không còn căng thẳng nữa, nhưng đối diện với quyết định ảnh hưởng tớ vận mệnh thế này, đám học sinh vẫn hồi hộp lắm, Tôn Huy tới lớp tọa trấn, phát đáp án tham khảo cho học sinh.

Thế nên nhất thời trong trường, câu được nói nhiều nhất là "Mày tính được bao điểm?".

Quạt trần quay vù vù, giống như vô số ngày họ từng trải qua ở đây.

Tôn Huy đi quanh lớp hỏi này hỏi nọ, tới chỗ Trình Nhiên dừng lại: “ Tính ra chưa, liệu có được 690 điểm không?”

“ Có lẽ …”

“ Vậy 680?”

“ Có lẽ ...”

“ 670?”

“ Ơ!”

“ 660 ... Không thể nào, ngay cả 660 cũng không chắc à?”

Chẳng lẽ à hỏng rồi?

Rất nhiều học sinh chứng kiến cảnh tượng đó, biết từ sau khi Khương Hồng Thược rời đi, chủ nhiệm Tôn bất đắc dĩ đặt kỳ vọng vào Trình Nhiên, nhưng ai cũng biết thành tích của Trình Nhiên có quỹ đạo rất khó lường, chuyện gì cũng xảy ra.

Tôn Huy không nói, nhưng lòng chán nản, mọi chuyện xảy ra không đúng thời điểm, ông từng ôm mộng đẹp có cả Trạng Nguyên lẫn Thám Hoa cao khảo trong tay. Khi Khương Hồng Thược đi đột ngột, ông có một dự cảm không lành rồi.

Là một giáo viên chủ nhiệm từng tiễn chân không biết bao khóa tốt nghiệp, ông vẫn có định lực nhất định, chỉ là ba năm vất vả học tập sắp thấy thành quả, dù là luân hồi bao lần, ông vẫn thấy khẩn trương cho vận mệnh sắp tới của đám học sinh.

Cuối cùng là lần lượt nộp nguyện vọng, tiếp đó là hai tuần chờ đợi công bố điểm.

Điền nguyện vọng xong có học sinh đi ngay, cũng có một phần học sinh top đầu tới tổ tuyển sinh trao đổi lần cuối, Thanh Hoa Bắc Đại đều có nhân viên tới hiện trường chỉ đạo, hiện giờ ở lầu hành chính cho cái phòng, một ghi "Thanh Hoa", một ghi "Bắc Đại".

Rất nhiều phụ huynh học sinh tụ tập ở hành lang bàn tán.

Thanh Hoa thời gian trước mạnh tay tuyên truyền đã có tác dụng, năm nay học sinh tiến cử vào Thanh Hoa là 12, vào Bắc Đại là 11, còn học sinh được cộng điểm thì điền nguyện vọng Thanh Hoa là 11, Bắc Đại cũng 11.

Tổng cộng có thể xác định 45 học sinh, con số này thuộc 10 trường đứng đầu toàn quốc.

Chu Húc cầm giấy ghi điểm dự tính 695 điểm, đây là điểm ước chừng công khai cao nhất tới giờ, nhưng hắn không thấy đối thủ của mình.

Hắn đợi mãi không thấy Trình Nhiên.

Trương Minh vỗ bàn nói với tổ tuyển sinh :" Số điểm này đoán chừng là trạng nguyên rồi, phải có được cậu ta."

Thế nhưng muộn rồi, phía bên kia Hạ Phóng Ông mang theo một người là học tỳ của Thập Trung, xinh đẹp, ưu tú, vị học tỳ này bắt chuyện Chu Húc nửa ngày, kết quả Chu Húc vào Bắc Đại.

Phía Thanh Hoa chửi hèn hạ Bắc Đại dùng mỹ nhân kế, nhưng chẳng ích gì nữa.

Nhiều phụ huynh và học sinh ở ngoài nghe hai trường cãi vã tranh giành mà hâm mộ Chu Húc.

Chu Húc ra ngoài còn gặp Dương Hạ và cha mẹ cô, hắn mỉm cười thật tiêu sái rồi bước đi, biết mình mất tiên cơ không thể nào làm cô động lòng, nên lúc này hắn muốn dùng bước chân sải bước về phía tiền đồ rộng lớn, để lại trong cô hình ảnh thật đẹp.

Trương Minh và Hạ Phóng Ông trong lúc bận rộn đàm phán, cũng có những lúc nhớ tới Trình Nhiên mà tới nay cả hai bên đều chưa có tin tức gì cả. Rốt cuộc Trương Minh không nhịn được gọi cho Tôn Huy hỏi tình hình điền nguyện vọng của Trình Nhiên, Tôn Huy nói đang cùng Trình Nhiên ở trong văn phòng.

Xem thành tích của Trình Nhiên thì biết rồi, y thuộc loại học sinh thành tích dao động rất lớn, lúc này còn chưa tới, đoán chừng vấn đề hẳn là thi không tốt.

Vị giáo sư của Thanh Hoa lần trước nhắc tới Trình Nhiên, thực tế người ta khi đó chỉ nói đúng một lần, lần này tổ chiêu sinh bọn họ lên đường, không gặp lại vị giáo sư kia trao đổi ý kiến, nhưng chuyện đã hứa rồi thì phải làm được, cho nên Trương Minh nói với Tôn Huy: “ Thầy Tôn, thầy nói với Trình Nhiên, Thanh Hoa chúng tôi sẵn sàng cho cậu ấy ưu đãi, dù cậu ấy thi không tốt cũng không sao, điểm thi có thể dao động, nhưng trình độ vẫn còn đó mà, chính sách không đổi ... Cộng 50 điểm.”

Tôn Huy trả lời: “ Tôi sẽ bàn với em ấy xem.

Gần như là vừa cúp điện thoại của Trương Minh thì điện thoại của Hạ Phóng Ông cũng gọi tới: “ Thầy Tôn, Trình Nhiên của lớp thầy đã quyết định chưa ? ... Bảo cậu ấy nhanh lên.”

Qua cuộc điện thoại này Hạ Phóng Ông biết Trình Nhiên cũng chưa đi tới phía đại học Thanh Hoa, vậy chỉ có một lời giải thích, thi không tốt.

Hạ Phóng Ông đè nén khó chịu vì sự lãnh đạm của cha mẹ Trình Nhiên, vẫn biểu đạt quan tâm: “ Có thể tới tìm tôi, dù điểm không đạt tiêu chuẩn, nhưng Bắc Đại sẽ giành cho cậu ấy một số chính sách, ví như chỉ cần biểu đạt ý nguyện phục tùng điều phối, dù thiếu hai ba chục điểm thì khả năng được nhận vẫn rất cao ... Đương nhiên, loại hạn ngạch này hữu hạn, nếu cậu ấy không nhanh tới ký, tôi không đảm bảo.”

“ Được, tôi sẽ cố gắng.”

“ Nhanh lên.”

Tới lúc này Hạ Phóng Ông không vội nữa, thì công tác yêu cầu hắn tỏ thái độ như thế, tranh thủ hết mọi học sinh có thể tranh thủ thôi, chứ có được hay không cũng chẳng sao cả.

Trong văn phòng của Tôn Huy, ông đặt điện thoại xuống:” Em thật là, hai cuộc điện thoại rồi đấy, bọn họ sẵn sàng giành cho em chính sách ưu đãi, vậy mà em lại chọn đại học Khoa kỹ Nam Phương, ở đó có ma lực gì mà em lại muốn vào như thế chứ? Tuy thầy công nhận đó là trường tốt ... Nhưng bên kia là Thanh Hoa Bắc Đại đấy.”

Học sinh trong lớp lần lượt nộp nguyện vọng, Tôn Huy đều xem qua, tới lúc xem nguyện vọng của Trình Nhiên thì ngớ người, sau đó bảo y ở lại, đợi cả lớp nộp rồi, ông gọi Trình Nhiên tới văn phòng khuyên nhủ.

“ Thầy nói câu này không hay lắm, nhiều bạn học không bằng em, người ta đều chọn Thanh Hoa Bắc Đại, em thử nghĩ một ngày họ bàn luận lựa chọn của em hôm nay sẽ nói gì ... Rồi em, một ngày nghĩ lại có hối hận không?”

“ Em cứ nghĩ mà xem, cha em như vậy, bây giờ nhà nhà đều biết, em là con ông ấy .... phải thể hiện mình không thua kém chứ. A, hay là em muốn thể hiện mình khác người, không cần chọn Thanh Hoa Bắc Đại như số đông, em không có suy nghĩ ấu trĩ đó chứ?”

Trình Nhiên thấy Tôn Huy nói chuyện mất đi trình độ thường ngày, đoán chừng ông đang giận, kìm nén lại nhiều lời không muốn nói ra, ân cần đưa chén trà tới: “ Thầy Tôn, em pha chén trà, thầy uống cho nguôi giận.”

Tôn Huy giọng vẫn khô khốc: “ Không cần, tôi không uống, em không giải thích cho ra nhẽ, tôi nuốt không trôi.”

“ Thầy Tôn, không phải em xem thường Thanh Hoa Bắc Đại, sao em dám cuồng vọng như thế, thầy vừa nhắc tới cha em ...”

“ Chẳng lẽ là trong nhà không cho em chọn trường, chỉ cho chọn chuyên ngành?”

Trình Nhiên lắc đầu lại đầy chén trà tới: “ Thầy nghe em uống hết, ý em là, cha em không cần em vào một trường có tiếng để làm vẻ vang, nên em mới có thể lựa chọn một trường mình thích.”

“ Hả, ý em là em thực sự thích Khoa kỹ Nam Phương?”

“ Vâng ạ, thầy chắc cũng biết tình hình nhà em có chút đặc thù, Phục Long đang đối diện với vấn đề rất phức tạp, em hi vọng có thể gánh vác giúp cha mình phần nào, em vào Khoa kỹ Nam Phương, thuận tiện cho việc tiếp xúc với nhân tài chuyên ngành trong trường, Phục Long cần những nhân tài này.”

“ Thì ra em có suy nghĩ này, biết nghĩ cho gia đình như vậy là không tệ. “ Tôn Huy không hiểu: “ Nếu nói tới nhân tài, chẳng phải Thanh Hoa Bắc Đại càng ưu tú hơn à, vì sao em không tới?”

“ Thầy nói đúng ạ, bọn họ ưu tú hơn, lợi hại hơn, có tiền đồ hơn, vì thế đầu ra của họ cũng nhiều hơn, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, bầu không khí của hai nơi này như thế, tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại, nếu không thi nghiên cứu sinh, tới các trường đại học danh tiếng hơn, không làm ở công ty đa quốc gia, không tự mình sáng nghiệp thì không mặt mũi nào dám nói với bạn bè. Bọn họ kiêu ngạo, thà thất nghiệp chứ không làm việc ở những công ty họ cho là không xứng tầm. “ Trình Nhiên từ tốn giải thích: “ Em cần người có cái nhìn thực tế hơn, Khoa kỹ Nam Phương tuy danh tiếng không bằng Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng ở một số chuyên ngành cụ thể không thua kém gì cả, đó là những người em cần.”

Tôn Huy trầm ngâm, giờ ông hiểu vì sao đứa học sinh này lại vượt lên những học sinh khác, mục tiêu cao hơn, tất nhiên thành tích sẽ khác biệt. Tay gõ gõ lên tớ giấy dự đoán thành tích, trên đó là con số "704!", tuy vẫn tiếc nuối nhưng cuối cùng ông vẫn nói: “ Được rồi, vậy cứ làm theo ý muốn của em đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận