Trùng Nhiên

Chương 410: Bạn tìm kiếm cái gì? (1)

Nghe giọng Tần Thiên rất yếu ớt, không dứt khoát như trước kia, lại giống như nài nỉ, càng làm Quách Dật ngứa ngáy. Nãy giờ nhân lúc Tần Thiên thất thần, Quách Dật đụng chạm thân thể Tần Thiên rất nhiều, mà cô không biết, lúc này hắn sắp bị dục vọng thiêu cháy thành than, thiếu niên ở tuổi này làm gì có mấy ý chí chứ?

Quách Dật đứng dậy vòng tay qua eo cô, Tần Thiên sợ hãi ngả người ra sau, nhưng nhưng bị bàn tay Quách Dật đặt ngay eo ghìm lại rồi kéo lại sát gần hắn. Sự ngỡ ngàng khiếp đảm hiện rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp càng kích thích Quách Dật, hắn cuồng nhiệt tìm kiếm môi cô, Tần Thiên vừa mím chặt môi, hai tay ra sức đẩy, nhưng gần như bất lực trước sức lực của hắn.

Đầu Tần Thiên hết nghiêng phải lại nghiêng trái, cưỡng hôn là việc khó khăn, hai tay cô ra sức đẩy Quách Dật ra, tuy bất lực trước sức mạnh của hắn không đẩy ra được, đầu cô ngả ra sau, né tránh môi hắn bám sát không rời.

Quách Dật không cách nào đạt được mục đích, hắn tạm đổi mục tiêu. Bề ngoài vẫn như cô hôn cô, hai tay tay âm thầm tìm xuống mông Tần Thiên xoa nhè nhẹ, cô quả nhiên chẳng phát hiện vẫn đang né tránh hắn. Bờ mông thiếu nữ mềm mại đem tới xúc cảm mỹ diệu vô hạn, Quách Dật vén hẳn váy cô lên, luồn vào trong quần lót, làn da mát lạnh tiếp thêm cho lửa dục trong người, một tay chưa thỏa dùng cả hai tay nhào nặn.

Tần Thiên bị đụng chạm chỗ nhạy cảm, bấy giờ kinh hoàng tột độ, không biết sức mạnh từ đâu cô đẩy mạnh hắn ra: “ Anh dừng lại đi ...”

Nhưng nhìn thấy sắc mặt Quách Dật vô cùng khó coi, Tần Thiên sợ hãi, bây giờ cô không còn ai cả, cô sợ Quách Dật cũng bỏ mình đi, thời gian qua được hắn ân cần chăm sóc, đó là thứ duy nhất khiến cô thấy cuộc sống như trước kia, vội nói thêm: “ Đừng thế mà, cho em thêm chút thời gian nữa được không?”

Quách Dật thở hồn hển như con bò tốt lên cơn, hắn không tin Tần Thiên không biết hắn tốt với cô như thế là vì cái gì. Nếu thực sự ngoan hiền như vậy đã từ chối hắn ngay từ đầu, nhưng Tần Thiên cứ ỡm ờ với hắn, hắn bỏ bao nhiêu tiền như thế, đâu phải chỉ nắm tay thôi, vờ vịt thanh cao cái gì, chỉ là nghe câu cuối cùng của Tần Thiên, hắn áp dục vọng xuống, vả lại nơi này không thích hợp, cười rộng lượng: “ Không sao, tại anh, chỉ vì anh quá thích em, nhất thời không không khống chế được thôi .. Xe của anh tới rồi, anh đưa em về nhé.”

Tần Thiên lúc này cũng không dám ở cùng với Quách Dật, nhất là trên xe của nhà hắn lại càng sợ, nói ngay: “ Không cần đâu, anh về đi, em đi bộ ra kia mua vài thứ.”

Quách Dật biết không nên gượng ép, nếu không công sức trước đó đổ sông đổ biển hết. Kỳ thực hôm nay hắn đúng là nhất thời không kiềm chế được, chỉ muốn tát mình vài cái, sao làm việc đó ở công viên, giả sử đi bộ thêm lúc, đói rồi ăn tối, sau đó đến quán bar vắng vẻ nào đó, uống ít rượu, có thể muốn làm gì thì làm rồi ... cứ cho là Tần Thiên kháng cự đi cũng vô ích.

Đợi xe nhà Quách Dật đi rồi, Tần Thiên ngồi ngây ra trong công viên, hai tay ôm vai, không phải là vì lạnh, vì sợ hãi, cô biết Quách Dật thèm khát mình, chuyện vừa mới rồi sẽ không dừng lại, chẳng lẽ là kết cục của cuộc đời cô sao.

Cô ở trường học ngoại trừ ít nói cười ra thì không khác gì bình thường, nghe những lời đồn thổi vô lý cũng bỏ ngoài tai, không tỏ ra chút yếu đuối nào.

Nhưng lúc này đây cô không nhịn được nữa, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

Có một công nhân vệ sinh đi ngang qua nhìn Tần Thiên khóc mà lắc đầu, cho rằng tình lữ cãi nhau, loại chuyện này tất nhiên cô không can dự.

Trình Nhiên từ hiệu văn phòng phẩm đi ra thấy hết, quay đầu đi về phía trạm xe buýt , đợi ở trạm xe buýt vài phút, xe đi tới đường 37 đã tới, cửa xe mở ra. Trình Nhiên bước chân lên xe rồi cuối cùng lại thôi, tài xế nóng tính thò đầu ra ngoài chửi y.

Sắc trời tối dần, Tần Thiên vẫn ngồi ở cái ghế đó, cô co hai chân lên ghế, vùi đầu vào giữa đầu gối, trông yếu đuối vô cùng.

Trình Nhiên xách túi đồ dùng đi tới, ngồi xuống chỗ còn trống.

Thấy bên cạnh có người xuất hiện, Tần Thiên lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Nhiên, rõ ràng là lúng túng vô cùng, đến tay lau nước mắt cũng run lên.

Cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn cây, nhìn hoa, nhìn con đường nhỏ chứ không nhìn bên cạnh, cứ như người bên cạnh không tồn tại, định bỏ đi, nhưng lúc này thấy trời tối rồi, đèn đường chưa lên, cảnh tượng mang một màu xám xịt làm lòng người thắt lại, Tần Thiên cuối cùng không đi.

Còn Trình Nhiên nhìn bên mặt cô, tuy nước mắt đã ngừng rồi, nhưng dấu vết vẫn còn, lem nhem như con mèo mướp, mái tóc gió thổi lộn xộn, như tâm tình của cô.

Kỳ thực trong lòng của Tần Thiên vô cùng quẫn bách, cô không biết Trình Nhiên đã nhìn bao lâu rồi, thậm chí có phải toàn bộ chuyện vừa rồi đã nhìn thấy không? Lúc đó đầu óc cô trống rỗng, chẳng biết gì, Quách Dật ôm cô cũng không nhận ra, không biết hắn làm gì mình rồi, mãi tới khi hắn quá tham lam bóp ngực cô, cô mới phát hiện, nếu mà Trình Nhiên nhìn thấy cảnh đó ....

Thế thì, thế thì cô thà đối diện với Trương Đoan Thanh, Vệ Tiêu mà thường ngày cô vẫn coi là kẻ địch còn hơn là bị Trình Nhiên nhìn thấy.

Cũng chẳng nói được vì sao, cô thà để Trình Nhiên nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của mình, còn hơn để Trình Nhiên nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Cô còn nhớ khi sinh nhật mình, cô mời rất nhiều người, còn bao cả một tầng nhà khách Cẩm Giang. Kỳ thực mọi năm cô chỉ tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ thôi, cùng một hai người bạn, cô chẳng phải là cô gái thích phô trương, chẳng hiểu sao năm nay lại làm thế, mời thật nhiều người, chỉ duy nhất cậu ta không mời ...

Thực sự cô không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ cảm thấy, nếu cậu ấy biết bản thân không được mời chắc sẽ thất vọng, chắc sẽ thấy bị lạnh nhạt.

Nếu được, cô muốn không thèm để ý tới Trình Nhiên, mãi mãi lãnh đạm như thế, để cậu ấy phải nhớ cả đời.

Bây giờ người đó lại ngồi bên cạnh cô lại còn rất có thể đã chứng kiến chuyện thảm hại nhất của cô, cô xấu hổ, bẽ bàng, tủi hờn, muốn bỏ đi, nhưng hai chân không nghe lời, cứ trơ ra đó.

“ Mình nghe nói chuyện chuyện nhà bạn rồi, mọi chuyện đều là thật sao? Cha bạn làm công cho Phục Long, sau đó bị Bối Thác báo thù, còn bị xã hội đen tới nhà đòi nhợ? “ Trình Nhiên hai tay đút túi áo, mắt nhìn phía trước, giống như đang nói chuyện với không khí vậy:

Tần Thiên cứng người, sau đó gật đầu, cô là cô gái rất biết ăn mặc, lúc này trong chiếc áo mũ chùm hai màu trắng đen tương phản mỏng không kéo khóa là áo len ôm sát người, đường cong thiếu nữ tôn lên hết sức hấp dẫn. Bên ngoài là chiếc quần short, cặp chân dài bọc trong đôi quần tất màu đen mỗi lần lên sân khấu khiến vô số nam sinh huyết mạch sôi trào, chân khép lại xương đầu gối hơi nhô ra trong tất đen, theo cách nói trong vũ đạo, thân thể của cô cực kỳ hợp khiêu vũ.

Bây giờ cô đang ngồi chưa rõ lắm, nếu cô đứng lên, hai chân thẳng tắp cùng với bờ mông hơi vểnh, lưng uốn cong, vô cùng thích mắt.

Từ lúc trong nhà xảy ra chuyện, Tần Thiên càng chú ý tới cách ăn mặc hơn, vì cô còn chút kiêu hãnh nho nhỏ này nữa mà thôi.

“ Vậy là cậu biết rồi. “ Giọng nói của Tần Thiên rất yếu đuối, vốn cô còn muốn ngụy trang, muốn làm ra vẻ chẳng hề gì, nhưng Trình Nhiên vờ lên tiếng, lớp ngụy trang mong manh đó tan vỡ, có lớp sương mù phủ trên mắt:

“ Vậy bạn muốn làm gì? “ Trình Nhiên vẫn không nhìn cô, nói cũng chẳng khách khí gì: “ Trong nhà xảy ra chuyện, nên bản thân cũng buông thả luôn à? Sao cũng được à? Bạn đang tìm kiếm cái gì? Nam nhân sao? Khi cha bạn che chở cho bạn, bạn ở dưới lớp cánh êm ái thoải mái đó, bạn thành cô công chúa, bây giờ cha bạn không thể che chở được nữa, bạn hoảng loạn, vội vàng kiếm cọng cỏ cứu mạng.”

Tần Thiên sững người, không nghĩ Trình Nhiên trước giờ luôn hết sức ôn hòa, Viên Tuệ có thể thoải mái nói những lời trêu chọc đanh đá, cô càng tỏ ra kiêu kỳ, cậu ấy chỉ cười gượng gạo không phản ứng lại.

Vậy mà bây giờ lại nói những lời đó với cô.

Như có lưỡi dao sắc bén cứa qua tim cô, nhất thời chưa cảm thấy đau, nhưng đã thấy cái lạnh thấu tim của lưỡi dao đó.

Đôi mắt vốn hơi sưng lên, lại lần nữa ươn ướt, ngực phập phồng kịch liệt, dùng ánh mắt thù ghét chưa từng có nhìn Trình Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận