Trùng Nhiên

Chương 454: Bảo trọng.

Cám ơn thầy chủ nhiệm xong, Trình Nhiên xem lại chênh lệch giữa hai người. Ở top 50 này, chênh nhau một điểm thôi cũng là một ví trí rồi, mà Trình Nhiên kém Khương Hồng Thược tới 22 điểm.

Mặc dù có chút không phục, Trình Nhiên vẫn rấn muốn xách Khương Hồng Thược tới hỏi, rốt cuộc nhà đầu đó làm thế nào, sao mình mất điểm, mà cô ấy lại không mất.

Chỉ tiến được có hai vị trí, Trình Nhiên cảm thụ được cạnh tranh phía trước kịch liệt thế nào.

“ Xem ra sau này phải tích cực ôn tập rồi, để mình nghĩ xem, có khi là vấn đề phong thủy, tới nhà bạn ôn tập, có lẽ hiệu quả sẽ khác.” Trình Nhiên sau một hồi thất vọng bắt đầu méo mó lợi dụng thành tích của mình:

“ Trình Nhiên à, vấn đề không phải ở phong thủy đâu, cậu phải cố gắng cơ, vì chỉ có gắng thật nhiều mới biết .... “ Khương Hồng Thược giọng nhu hòa: “ Chênh lệch về trí tuệ, không cách nào vượt qua được, hi hi hi.”

Trình Nhiên ngứa răng: “ Khi nào từ thủ đô về, mình sẽ cho bạn biết thế nào là chênh lệch không thể bù đắp.”

Vừa mới nghỉ học một cái là Khương Hồng Thược đã bay tới Bắc Kinh rồi: “ Hì hì, ăn Tết với ông ngoại, hết Tết sẽ về.”

“ Còn nhớ bạn nói thi xong sẽ cho mình một bất ngờ, là gì thế? “ Trình Nhiên nhớ ra một việc:

“ À, bất ngờ là .... Nói ra thì làm sao gọi là bất ngờ nữa, không nói đâu. “ Khương Hồng Thược cười khanh khách:

Nha đầu đó cứ như không bày trò trêu chọc mình thì ăn cơm không ngon vậy, chỉ là hôm nay trêu chọc y hơi quá rồi, muốn đánh lạc hướng sao? Trình Nhiên cũng có thể đoán được, Khương Hồng Thược về Bắc Kinh, sẽ vì vài chuyện mà chịu áp lực không nhỏ từ phía gia đình, cô không nói, là vì không muốn Trình Nhiên phải chịu áp lực đó.

Trình Nhiên không trách cô, vì hiện giờ y chưa có bất kỳ năng lực gì để tác động vào việc này, dặn: “ Vậy ở bên đó ăn Tết vui vẻ, bảo trọng nhé.”

Chốc lát im lặng, Khương Hồng Thược như hiểu hàm ý trong lời Trình Nhiên, ừ khẽ: “ Cậu cũng vậy, bảo trọng.”

Nhà Tạ Phi nằm ở Từ Lâm Uyển thành nam, tiểu khu trong phố đi bộ kiểu Châu Âu độc đáo, xưa nay luôn nổi tiếng là khu nhà giàu. khi mà phát triển khu vực này, giá nhà ở Thành Đô mới chỉ 1000 đồng một mét vuông mà thôi, đây là nơi mà giá nhà lên tới mức 5000 đồng một mét vuông sớm nhất Thành Đô.

Đó chỉ là cái giá mà người qua đường kháo với nhau thôi, chứ giá riêng tư của những nhà giàu này giao dịch với nhau càng kinh khủng. Nơi ở cao cấp thế này cơ bản là không cần tuyên truyền quá rình rang trên truyền thông, họ đi con đường riêng, tốn tiền quảng bá ầm ĩ làm gì khi 99% số người trong xã hội không mua nổi?

Bởi thế giá nhà nơi này vẻn vẹn là tin đồn.

Mà nhà Tạ Phi Bạch cũng chẳng phải là mua nhà ở đay, năm xưa trong số nhà đất mà Tạ Càn mua cho Tạ Phi Bạch thì nhà ở Từ Lâm Uyển là một trong số đó, bởi thế khi họ chuyển tới Thành Đô liền ở đây. Từ Lâm Uyển cách Tập đoàn đầu tư tỉnh không xa, Tạ Hậu Minh thấy tiện, nên "miễn cưỡng" ở lại.

Trần Văn Quảng thả Trình Nhiên xuống, sau khi hẹn giờ tới đón, nhìn thấy Tạ Phi Bạch từ cổng đi ra liền chào hỏi hắn lái xe rời đi.

Tạ Phi Bạch vẫy tay gọi Trình Nhiên: “ Tao với mày đi mua chút đồ đã, rượu ở nhà không đủ.”

Phụ cận Từ Lâm Uyển đều là con đường nhỏ giữa mùa đông lạnh vẫn xanh mướt, bãi cỏ được cắt tỉa, thấp thoáng trong đó là rất nhiều kiến trúc kiểu Châu Âu, còn cả quán cà phê ở khắp nơi. Lãnh sự quán các nước ở gần đây, để phục vụ cho người nước ngoài, nên có nhiều cửa hàng cao cấp, kể cả tòa nhà bách hóa mà hiện giờ chưa nhiều cũng có, rất có khí chất của khu nhà giàu.

Cửa hàng rượu Tạ Phi Bạch nói ở ngay bên ngoài tiểu khu, chủ cửa hàng beo béo, mặc cáo ghi lê kiểu Tây, để chòm râu ngắn. Vừa thấy Tạ Phi Bạch là cười vui vẻ gọi Tiểu Tạ, nói là vừa có một đợt hàng tốt, có cả Bourgogne, Biondi Santi, một ít Penfolds Grange. Giới thiệu một phen, chủ cửa hàng rất nhiệt tình, lại có chung ngôn ngữ với Tạ Phi Bạch, hai tên bợm rượu nói chuyện quên thời gian, đến khi Trình Nhiên ho một cái mới nhớ tới đây làm gì.

Chủ cửa hàng nhờ ra có người ngoài, vờ vịt nói: “ Uống ít chút, chớ để nghiện, mẹ cháu kiếm chú Trương đây tính sổ đấy.”

Tạ Phi Bạch xoa xoa tay xách túi rượu: “ Ghi sổ nhé, để mẹ cháu thanh toán sau, tháng này chưa thanh toán phải không?”

“ Không sao không sao, tính sau đi.”

Nói thêm vài câu tạm biệt thôi mà lại dây cà ra dấy muống, tiếp tục chuyện nhậu nhẹt. Tạ Phi Bạch bình thường ở nhà cũng nhâm nhi vài ly, nếu là rượu trắng thì Tạ Hậu Minh sẽ mắng hắn, nhưng nếu là rượu vang thì lại nói mỗi ngày vài ly dưỡng thân, không sao hết.

Vì thế mà Tạ Phi Bạch uống rượu tới biết nếm ra ngon hay không rồi, thi thoảng còn theo đuổi chút hàng cao cấp, thường xuyên lấy rượu ở đây, về sau từ rượu thành thân mới biết người ta là bạn học của mẹ mình, còn được giảm giá, rượu hắn cứ lấy, rồi mẹ hắn trả tiền.

Tạ Phi Bạch lấy ít rượu lát nữa ăn cơm dùng, lại qua giới thiệu của đối phương, lấy thêm hai chai nữa, một chai Quinta do Noval, một chai vang Aragon của Tây Ban Nha, nhưng mà hai chai này hắn trả tiền mặt luôn, để tạm ở đây lấy sau.

Đây là lý do hắn để mẹ hắn trả tiền, mẹ hắn tưởng kiểm soát được số rượu hắn uống.

Hai chai rượu mà hơn 3000, trả tiền xong Tạ Phi Bạch cười với Trình Nhiên: “ Kiếm được tiền là phải tiêu, tiền mình kiếm được thì phải hưởng thụ chút.”

Trình Nhiên đính chính: “ Mày còn chưa kiếm được tiền đâu.”

Quán net tầng hai vừa mới khai trương, nghiêm túc mà nói là chưa có lợi nhuận, hơn nữa tên này hào phóng, khi khai trương phát ra loạt thẻ giảm giá cho người quen, phải móc tiền túi ra thực sự, vậy mà giờ bắt đầu tiêu pha rồi.

“ Làm ăn tốt như thế phải khao thưởng bản thân một chút chứ. “ Tạ Phi Bạch đổi giọng:

Đi tranh cãi chuyện lý do uống rượu với một tên bợm nhậu đúng là phí thời gian, Trình Nhiên nói: “ Sau này mày có tiền rồi, không biết còn tiêu thế nào?”

“ Tao nói này Trình Nhiên, tao thấy mày chán bỏ mẹ, sống như sư ấy ... Con người ở trên đời này là phải hưởng thụ những thứ mỹ hảo, chính vì biết hưởng thụ mới nỗ lực kiếm tiền. Tao không tán đồng chuyện sống chắt bóp, tao thấy chỉ có tiêu tiền đi mới có thêm động lực kiếm tiếp. Hơn nữa phải sống sinh động lên một chút, con gái mới để ý, hiểu không? Chứ loại như mày, chắc là cùng con gái nhà người ta ra quán chắc cùng làm bài tập hả?” Tạ Phi Bạch làm một tràng triết lý, nói tới đó phát hiện khóe miệng Trình co giật, thượng hại nói :” Xem ra tao nói đúng rồi hả, mày đúng là vô vọng, ha ha ha, chắc tới giờ mới chỉ nắm tay người ta thôi chứ gì?”

Trình Nhiên tối mặt, làm động tác xoay người bỏ đi.

Tạ Phi Bạch vội vàng đuổi theo khoác vai y kéo lại, không nói chủ đề kia nữa, đi rồi còn quay lại chỉ cửa hàng rượu: “ Chỗ Lão Trương còn có vài chai trấn quán, tao tính mua hết, mất mấy chục vạn cơ, không sao cả, sớm muộn tao cũng có ngày đó, khi ấy tao bao mày.”

“ Đợi mẹ mày biết đi. “ Trình Nhiên trước giờ uống rượu là bị ép uống, xã giao nhiều, kiến thức về rượu có không ít, nhưng mà nói thật là y có thể nói nửa ngày nhưng nếm không ra được cái ngon của rượu:

Tạ Phi Bạch đấm Trình Nhiên một phát vào vai: “ Chú tao hôm qua về, ta trước đó còn không biết, kết quả mày biết trước tao à?”

“ Chú mày có công việc, mày có phải không biết. “ Trình Nhiên nhún vai:

“ À phải rồi, nói tới công việc, giờ tao với mày thảo luận kế hoạch tác chiến, hôm nay chị họ tao tới, phải ra đòn dằn mặt trước cho bả mất nhuệ khí luôn, cho nên lát nữa tao với mày .... “ Tạ Phi Bạch đặt tay lên miệng nhỏ giọng:

Kết quả còn chưa nói xong thì một cánh tay trắng trẻo xuyên qua giữa Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch, tóm chuẩn xác tai của hắn, xoắn mạnh.

Âm thanh của Tạ Phi Bạch cao vút tới tám trượng, Trình Nhiên giật bắn mình, quay lại nhìn, không biết từ bao giờ xuất hiện một cô gái tóc uốn quăn, mang đậm mùi sách vở, đường nét tinh xảo, đeo cái kính gọng vuông. Nếu phải hình dung, Trình Nhiên cảm thấy đây phải là cô gái đối diện với ống kính phóng viên, trên là chuyên gia giáo dục, mặt đầy nghiêm túc, giơ tay tích cực, trả lời vấn đề nhanh nhất, hận không thể giành cả micro để trả lời một mình.

Vây mà cô gái ấy bây giờ mặt mang thù hận giai cấp, tay xoắn tai Tạ Phi Bạch muốn đứt, mặt phủ hơi lạnh đậm hơn mùa đông Thành Đô: “ Em muốn dằn mặt ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận