Trùng Nhiên

Chương 105: Góp vốn đầu tư!

“ Làm cho mỗi người một bộ cũng không phải là không thể, nhưng mà thứ này một khi xuất hiện thế nào cũng được yêu thích, sau đó sẽ nhanh chóng bị đạo nhái, tiền sẽ bị người ta kiếm mất ... Hay là nên đăng ký bản quyền trước. “ Trình Nhiên đột nhiên lẩm bẩm lời không ai hiểu: “ Mà bộ bài này chưa hoàn thiện, vài nhân vật chưa vẽ ra, vài kỹ năng quá bá cần sửa cho phù hợp, đây cùng lắm coi là bản thử nghiệm ... Có điều vẫn có thể làm vài việc rồi.”

Trước kia Trình Nhiên thích vẽ vời, chỉ coi là một sở thích, bị công việc cuộc sống là tiêu hao hết cảm hứng ... Nếu bây giờ nếu đem cái sở thích này ra kiếm ít tiền, không phải cũng là thành tựu nhỏ hay sao?

Nhưng mà board game không cách nào bảo hộ được quy tắc trò chơi ... Có điều tên của nó, hình vẽ trên thẻ bài thì có thể đăng ký bảo hộ tác quyền.

Trình Nhiên nhìn ba người anh em của mình: “ Anh em mình góp vốn đi.”

“ Góp vốn gì? “ Trình Tề, Trình Tường, Lý Ngọc nhìn nhau, không ai hiểu ý, đang chơi vui vẻ đột nhiên quay sang thành góp vốn gì rồi?

“ Thì góp hết tiền mừng tuổi tuổi ra đây, em mua vật liệu ... Trình Tường, nhà em mở hiệu quảng cáo có trọn bộ thiết bị văn phòng, chúng ta có thể sản xuất hàng loạt. Tới khi đó anh cả mang tới Thành Đô tiếp thị.”

Trình Tề toát mồ hôi, té ra thằng em mình nghĩ tới chuyện kiếm tiền rồi :” Anh đi học mà, tiếp thị trong trường thế nào?”

Bệnh nghề nghiệp của Trình Nhiên phát tác, trong đầu vừa nảy ra ý tưởng đem thứ này kinh doanh, thoáng cái đã có kế hoạch: “ Dễ mà, anh tới các xã đoàn tài trợ miễn phí chẳng hạng. Đại học là nơi truyền bá trò chơi này tốt nhất đấy, vì sinh hoạt tập trung trong trường, thời gian nhiều. Ngoài ra anh có thể tới hiệu văn phòng phẩm ngoài trường giới thiệu, vài bộ là được rồi, không cần nhiều. Anh tới nói với họ, trong trường đang thịnh hành trò này, giá không đắt, thế nào cũng có cửa hiệu mua vài bộ xem tình hình. Sau đó anh công bố tin tức liên quan trên diễn đàn trường, phổ cập cách chơi. Em sẽ viết cho anh quy tắc trò chơi, anh cứ thế đánh máy lại ...”

Ba anh em vốn chỉ ham chơi thôi, bỗng dưng lại biến thành kinh doanh thế này, nhất thời không biết có nên hưởng ứng không, cái tuổi này còn chưa mấy thiết tha với chuyện kiếm tiền.

Trình Nhiên thì lửa cháy bừng bừng rồi, y là thế, đã lập kế hoạch là bằng mọi giá phải thực hiện cho bằng được, dụ khị Trình Tề: “ Chẳng phải anh muốn cái di động Nokia à, giá không rẻ đâu, anh định gom tiền mừng tuổi bao năm mới mua được? Nếu anh làm cái này, đừng nói di động, đến máy vi tính cũng mua được.”

Mắt Trình Tề sáng lên, tưởng tượng xem, tay cầm di động tay đút túi, vừa đi vừa nói chuyện oách thế nào?

Trình Nhiên sau đó lấy cái xe đạp mà Trình Tường luôn thèm khát làm mồi nhử, Lý Ngọc ở tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cùng lắm thích máy chơi game, tiền mừng tuổi của nó dư sức mua, chỉ là thấy ba người anh em khác đang háo hức đại kế kiếm tiền, nó không muốn ở ngoài.

Trình Tường chưa gì đã ảo tưởng: “ Thế này bốn anh em mình chẳng phải giống phim Sáng thế kỷ Hong Kong, bắt đầu sáng nghiệp rồi sao?”

Sau đó bốn anh em tính toán tài sản trong tay, góp lại được chừng 8000.

“ Thế này là đủ rồi, nếu như chúng ta góp vốn, vậy sổ sách tính rõ ràng, chúng ta phân chia ... “ Trình Nhiên lấy vở ra, ghi chép phần góp vốn của mỗi người: “ Em chịu trách nhiệm vẽ này, em chế tác, sau đó điều chỉnh cập nhật hậu kỳ cũng là em, cho nên ngay từ đầu em góp 50% cổ phần bản quyền. Anh cả đi tới trường đại học tiếp thị, chiếm 25% cổ phần, Trình Tường, anh em mình bắt đầu sự nghiệp bằng máy móc in quảng cáo ở nhà em, cho nên em có 15% cổ phần, sau này nếu thường xuyên phải dùng máy nhà em, còn có cách ăn nói, không biến thành lực cản. Còn lại Lý Ngọc, em cũng phải góp sức, cho em 10% cổ phần, ý kiến gì không?”

Ba người kia đều thấy mới mẻ nào có khái niệm gì về kinh doanh đâu nên bảo sao cũng gật.

Trình Nhiên lại bổ xung với Trình Tường và Lý Ngọc: “ Tất nhiên, nếu như sau này chúng ta kiếm được quá nhiều tiền, anh sẽ đưa cho cha mẹ em quản lý thay.”

Cả hai đứa chẳng ý kiến gì, với cái tuổi này mà nói, có tiền trong tay thì tốt, nhưng mà nếu có quá nhiều tiền e là không biết làm sao. Nói bọn chúng hưng phấn vì kiếm được tiền không bằng nói vì được tham gia vào chuyện nghe có vẻ rất hay ho thôi.

“ Tỉ lệ cổ phần này không phải là bất biến, sẽ điều chỉnh dần dần, anh cả sẽ thành chủ lực, còn em sẽ nhường dần ra cho anh, nhưng em không hi vọng sẽ ảnh hưởng tới chuyện học tập của anh. Tương lai tốt nghiệp rồi, anh có muốn tiếp tục làm cái này không nói sau... Trước tiên chúng ta cần thống nhất tư tưởng ... “ Trình Nhiên nói đâu vào đó, cả chuyện sau này cũng tính luôn, y cơ bản không nghĩ thất bại được.

Trình Tề dù gì cũng sắp là sinh viên đại học rồi, mới đầu hơi loạn, dần dần cũng đã bắt kịp tư duy của Trình Nhiên, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ phải tiếp thị thứ này ra sao:” ... Em nói ra sẽ dần chuyển cổ phần cho anh à? Không cần đâu, anh là anh, chẳng lẽ lại đi tranh tiền với em à?”

Trình Nhiên lắc đầu: “ Chuyện này phức tạp lắm đấy, em không cho rằng thứ mình nghĩ ra lại không thành công, nhưng mà em lại khá lười, không thích tự mình làm quá nhiều việc, em chỉ thiết kế và cả tiến trò chơi thôi. Tóm lại em làm việc kỹ thuật, chuyện kinh doanh chủ yếu do anh lo liệu, cho nên cổ phần dần chuyển cho anh là hợp lý ... Có điều tính trước vậy thôi, chứ thứ này muốn thịnh hành thì tốn nhiều thời gian lắm.”

Mấy anh em bắt đầu thương lượng kỹ hơn, phân chia công việc cụ thể, ai nấy đều khí thế hừng hực thì bị cha mẹ gọi về, ông chủ lớn ông chủ nhỏ phải trở về hiện thực.

Đợi Trình Nhiên thu dọn thẻ bài xong thì Trình Bân đi vào.

Trình Nhiên ngẩng đầu lên nói: “ Chú!”

“ Thế nào, hôm nay chú cho cháu đủ thể diện chứ?”

Có sao, Trình Nhiên vắt óc nghĩ lại, chú nhắc tới mình một lần, không chửi câu nào, thế cũng gọi là cho thể diện rồi à?

Trình Bân khoanh tay trước ngực: “ Chú nói chuyện với cháu này, cháu sắp vào cao trung rồi, năm thứ nhất là một đấu trường lớn, học sinh vào cao trung Nhất Trung không chỉ có hệ sơ trung Nhất Trung, Sơn Hải còn có trường công lập thành lập muộn như không thua kém, trong đó có nhiều học sinh ưu tú, rồi lại còn học sinh ở các huyện xung quanh đổ vào ... Gần đây trong cục công an của chủ làm thủ tục chuyển hộ khẩu tăng vọt, cháu đừng nghĩ rằng thành tích của mình thế là ổn rồi, không cần cố gắng nữa. Cho cháu biết sơ trung học như chơi thôi, cao trung là chiến trường, độ khó thăng lên mấy cấp đấy, nếu cháu lơ là sẽ tụt dốc không phanh.”

“ Chú, chú lo lắng thật nhiều. “ Trình Nhiên cười gượng.

Trình Bân không đùa: “ Nghiêm túc, hôm nay chú biểu dương cháu, nhưng nếu lên cao trung thành tích không tốt, chú vẫn chửi mắng như thường. Đây gọi là nhận bao nhiêu lời khen thì phải chịu được bấy nhiêu lời chỉ trích.”

“ Quan trọng là cháu có bảo chú khen đâu ...”

“ Bẻm mép hả?” Trình Bân giơ tay làm động tác cốc đầu, kỳ thực tâm trạng hắn đang rất tốt, vụ án 6.2 được phá, đúng lúc Sơn Hải trù bị cho năm quốc tế du lịch, coi như viên định tâm hoàn. Thành phố cũng đang ra sức lấy hắn ra để tuyên truyền làm thần thủ hộ của Sơn Hải, hiện giờ bên trên đó dấu hiệu muốn đưa hắn lên một bước:

Có thể nói quan lộ của hắn hiện giờ rất sáng sủa.

Trình Nhiên không biết nội tình, nhưng mà qua báo chí truyền hình gần đây ngày ngày nhắc tới Trình Bân thì đoán ra phần nào.

Nhưng y không cho rằng đây là hoàn toàn là chuyện tốt.

Cuộc đời con người rất dài, được mất nhất thời không thể định đoạt cả cuộc đời. Có người tuổi trẻ thành tài, có người đến già mới gặp vận, có người cả đời lững thững bước đi, vui vẻ với hiện tại đang có. Có người bước chân vội vã, suốt ngày bôn ba, cuộc sống nhiều kích thích, thành tựu lớn, nhưng đời sống riêng chẳng hề suôn sẻ.

Vận mệnh là thứ chẳng nhìn thấy, chẳng sờ thấy, nhưng nó thực sự xuyên thấu nhân sinh mỗi người, là nhân tố tạo nên hướng đi cuối cùng của người đó. Nói một cách đơn giản, vận mệnh là tính cách, cùng năng lực một người.

Cho nên con người mới ra sức học tập, nâng cao năng lực của mình, để có thể tác động vào vận mệnh. Nhưng tính cách của mỗi người lại theo bước trưởng thành của con người, cùng qua nhiều rèn rũa mà thành.

Có người nhìn ít nói, nội tâm lại có tài hùng biện, có người nhìn như khiêm nhường thực chất rất ngang ngược, có người tựa như thiết hán tử, thực chất là gỗ mục ... Nhưng thứ đó dần hiển lộ theo năm tháng, quyết định vận mệnh của chúng ta.

Giống như chú họ y, kiếp trước con tin bị giết, tội phạm đào thoát, do tổ chuyên án tỉnh độc đoán chiếm hết quyền hành, Trình Bân có vẻ không ảnh hưởng gì cả, nhưng vì sao cuối cùng kết cục thê thảm? Do đắc tội với ai sao? Hay là do tính cách quá cứng nhắc của bản thân chú mình mới là nguyên nhân?

Trình Nhiên thiên về nguyên do thứ hai.

Còn bây giờ Trình Nhiên thay đổi vận mệnh, chú họ được đưa lên thành anh hùng để triển lãm, cái tính cách của hắn khả năng sẽ càng trở nên cương mãnh, mà cương thì dễ gãy.

“ Chú, chú giờ phá được án, lại nổi tiếng như thế, sĩ đồ chắc là thuận lợi lắm ạ? Đao tốt tất nhiên không thể dùng cắt móng tay, mà dùng chiến đấu rồi.”

Trình Bân hơi nheo mày, rơi vào trầm tư một lúc rồi hỏi: “ Cháu nghe được gì từ cô bạn họ Khương kia à?”

Nghe nhắc tới Khương Hồng Thược, chút buồn thoáng qua trong lòng Trình Nhiên, cả tháng rồi không có tin tức gì, thở dài: “ Cảm tưởng của cháu thôi ạ.”

Trình Bân xoa đầu Trình Nhiên: “ Chớ coi thường chú, thanh đao này không phải ai cũng dùng được đâu ... Mà nói trước, nếu thành tích cao trung của cháu đi xuống, tức là thứ hạng ở kỳ thi trung khảo có vấn đề. Tới khi đó chú xử lý cháu, chú ghét nhất những người gian dối.”

Tiễn cả đại gia đình đi thì đã là lúc sao giăng khắp trời rồi.

Thời này đừng nói ở Sơn Hải, dù là tỉnh thành Thành Đô, ô nghiễm công nghiệp còn chưa quá nghiêm trọng, ngẩng đầu lên trời sao một mầu đen sâu thẳm chứ không phải màu đen mờ mờ như nhìn qua tấm kính phủ bụi.

Tiễn đại gia đình ra tận cổng, Trình Nhiên bị bác già bảo vệ gọi lại: “ Trình Nhiên, cháu có thư từ Thành Đô này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận