Trùng Nhiên

Chương 249: Tần đại sư. (1)

Đây là bức tranh một thời thân thuộc với Tần Tây Trăn, khi cô còn có, cha cô cầm que trúc, đứng sau lưng cô nghe cô đánh đàn, hoặc ca hát.

Còn bây giờ, Tần Tây Trăn ôm đàn ghita đứng trước mặt người cha là bậc thầy âm nhạc cổ điển.

Hai tay Tần Tây Trăn đặt lên dây đàn, khi Tần Khắc Quảng còn đang đợi nốt nhạc đầu tiên thì một tiếng ca cao chút đột ngột vang lên, tựa như cầu vồng sau cơn mưa vắt ngang qua bầu trời, một màu sắc đẹp đẽ xuất hiện ở không gian yên tĩnh.

“Tiếng cá heo thật đẹp đẽ!” Trong đầu Tần Khắc Quảng lóe lên một suy nghĩ như vậy, toàn bộ giới giải trí không mấy người có thể phát ra âm thanh cá heo cao mà lại êm như thế, thậm chí cả trước kia cũng không có mấy.

Con bé từ khi nào đạt tới trình độ này, kỹ thuật ngân rung, kỹ thuật thở, kỹ thuật giọng bụng, giọng óc phải phối hợp nhuần nhuyễn mới có thể phát ra âm thanh dễ nghe này.

Âm thanh cá heo đó vừa kết thúc, tiếng đàn như sương mù lúc hửng đông cũng lặng lẽ kéo tới, tiếp nối hoàn mỹ với nhau làm người ta không nhận ra tiếng đàn đã thay thế tiếng ca. Tần Khắc Quảng nhận ra ngay tức thì, vì thành quả sự chỉ dạy của ông ta, âm sắc đầy tao nhã, tinh khiết, nhưng đồng thời bao hàm vô số màu sắc mỹ lệ. Âm thanh như có sức hút khống chế nhịp tim người nghe, khiến người ta không tự chủ mà truy đuổi nó, bắt giữ nó.

Trong lúc Tần Khắc Quảng còn hoảng hốt, bức tranh màu sắc đó sắp xếp lại, hình thành đường nét, có tiếng nỉ nôn ôn nhu tinh tế, có lúc trầm như tiếng thở dài của núi cao.

Khi lên cao thanh thoát, khi xuống thấp thì chất phác, đến giọng trung đầy đặn, chuyển đổi tùy ý tự nhiên. Thi thoảng hai loại âm thanh hòa quyện cả tiếng hát lẫn tiếng đàn, khiến Tần Khắc Quảng không khỏi hoài nghi có phải chỉ một người đang biểu diễn.

Không phải đàn cũng không phải hát, đó là phát tiết tình cảm của hai mươi năm mài rũa, là ấm ức vì không được đứng trên sân khấu biểu diễn thỏa thích.

Con bé, con bé thực sự thích âm nhạc, còn thích hơn cả mình nữa, ý nghĩ đó giống như ánh bình minh xé toạc tầng mây dầy đêm tối, chiếu lên Tần Khắc Quảng.

Khúc cuối cùng đã hết.

Tần Tây Trăn đứng im tại chỗ, ánh mắt thất thần, tựa hồ chưa thoát khỏi cảm xúc chính mình tạo ra. Hơi nước treo trên lông mi, cô luôn tỏ ra kiên cường, luôn tỏ ra vô tư đơn thuần, nội tâm lại phong phú hơn bất kỳ ai, chỉ âm nhạc mới giúp cô thể hiện hết cảm xúc đó.

Tần Khắc Quảng đứng dậy, không nói gì cả, đi về văn phòng của mình gọi một cú điện thoại, mở ngăn kéo tủ, lấy ra hai chai Mao Đài trông có vẻ rất lâu năm rồi, dùng túi gói lại ra tới cửa.

Hai tay xuyên qua chiếc áo ống tay rộng trên mắc áo, rũ mạnh mép áo, thoáng chống gương mặt già nua tựa như bảo đao rời vỏ, sau đó đi ra ngoài.

…… ……

…… ……

Tần Khắc Quảng là người Sơn Hải gốc, năm 68 tốt nghiệp học viện âm nhạc TW, sau đó ở thành phố Sơn Hải làm phó đoàn trưởng đoàn văn công thời chiến. Sau khi rời chức làm phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc, góp công phổ cập nâng cao trình độ âm nhạc dân gian cho địa khu Tây Xuyên. Tần Khắc Quảng khi ở đoàn văn công, từng tới tiền tuyến cao nguyên Tây Tạng, biểu diễn cho quân sĩ nghe, nhờ vào tạo nghệ âm nhạc bản thân. Từng được các công ty băng đĩa lớn như Trung Xướng, Cảng Quả phát hành album độc tấu. Từng hợp tác giao lưu với danh gia âm nhạc của nước Đức, Áo, từng chế tác ca khúc chủ đề cho phim điện ảnh, truyền hình, vang danh một thời.

Khi đó Mã Thư Văn còn làm ở cục văn hóa, Triệu Khải Minh mới nhậm chức ở cục văn giáo, hai người họ vô cùng sùng bái Tần Khắc Quảng, luôn gọi ông là "Tần đại sư", còn Tần Khắc Quảng gọi họ là Tiểu Mã, Tiểu Triệu.

Lúc đó chỉ cần Tần Khắc Quảng biểu diễn, hai người kia chỉ cần ở bản địa là đảm bảo lật đật chạy tới ngay, khi nhàn hạ thì khiêm tốn thỉnh giáo Tần Khắc Quảng về âm nhạc. Quà cáp, hoa quả mà Tần Khắc Quảng nhận được khi biểu diễn cũng bảo hai người mang đi. Khi Tiểu Mã kết hôn, Tần Khắc Quảng tặng cho cái chăn tơ cực quý, hai người gặp khó khăn trong công tác, cuộc sống đều do Tần Khắc Quảng ra mặt giúp đỡ.

Nhiều năm trôi qua, Tiểu Triệu giờ đã vào thành ủy, còn Tiểu Mã năm xưa mang băng cát xét xin chữ ký của ông thậm chí còn lên tới vị trí cao hơn.

Tần Khắc Quảng cả đời thanh cao không cầu cạnh ai, nay vì con gái, không gọi cho "Tiểu Mã" luôn khẩn thiết bảo ông có chuyện gì gọi cho ông ta, mà đi tìm Triệu Khải Minh.

Qua đăng ký ở chỗ gác cửa, vào khu tập thể thành ủy, Tần Khắc Quảng vẫn còn đắn đo ngần ngại, đi quanh vườn hoa lớn mấy lần, cuối cùng thở dài đi tới một căn nhà sáng đèn.

Đón Tần Khắc Quảng vào nhà, Triệu Khải Minh hết sức vui vẻ, trước kia Tần Khắc Quảng luôn tỏ thái độ không muốn qua lại quá nhiều với bọn họ, cho nên là Triệu Khải Minh cũng không dám tới nhà. Cho rằng Tần đại sư muốn thanh nhàn, không muốn mình mang tới cho ông chuyện phiền nhiễu thế tục, nhưng mỗi khi tới Tết thì quà tặng với thăm hỏi chưa bao giờ thiếu.

Triệu Khải Minh biết lão gia tử cả đời chưa từng cúi đầu, cả đời thanh cao, vậy mà đến giờ tuổi già lại phải tìm đến chỗ mình, làm ông vừa cảm động lại chua xót: “ Lão gia tử tới đây là coi trọng Tiểu Triệu rồi, có gì cứ nói ra, chuyện gì làm chướng mắt chú, chỉ cần là nơi Triệu Khải Minh này có thể vươn tay tới, nhất định giúp chú xử lý.”

Tần Khắc Quảng thở dài: “ Nói ra thật hổ thẹn, chỉ là chút việc tư thôi, đáng lẽ không nên phiền tới anh mới phải, chỉ là con bé nhà tôi thực sự quá oan ức.”

Rồi đem đâu đuôi chuyện Tần Tây Trăn gặp phải kể ra.

“ Lại có chuyện thế này à, đám người đó không coi ai ra gì nữa rồi. “ Triệu Khải Minh nghe thôi đã tức giận, vỗ bàn đứng dậy:

Nói là làm, ông ta đâu lạ gì Tần Tây Trăn, cô bé đó giống đóa sen trắng thanh cao, vậy mà chịu đựng chuyện này, còn ngay ở địa bàn mình. Triệu Khải Minh lập tức đứng dậy liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng là gọi cho thư ký: “ Để xảy ra loại chuyện này ở lễ hội âm nhạc là sự xúc phạm tới không khí công bằng công chính mà thành phố Sơn Hải nỗ lực tạo ra, cậu liên lạc với mọi người, chuẩn bị mở hội nghị, tìm phương án ứng phó.”

Đợi an bài xong công việc, quay lại chỗ Tần Khắc Quảng, vẻ mặt Triệu Khải đã hòa nhà hơn nhiều, không nói chuyện này nữa. Ông ta biết tính Tần Khắc Quảng không vỗ ngực đảm bảo cái gì mà sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, Tần đại sư phải mở miệng nhờ vả mình đã là khó xử lắm rồi, không muốn để ông bận lòng thêm, chỉ nói: “ Lão gia tử, thu lại rượu đi, năm xưa chú không coi Tiểu Triệu tôi là người ngoài, đoàn văn công tới đương địa thăm hỏi ủy lạo đều tiếp tế cho đám hậu bối chúng tôi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều được chú lo liệu cho. Nói thật lòng, chú là người cha thứ hai của tôi, cả đời không quên. Hôm nay tôi tranh thủ nói câu này, sau này mong chú thường tới chơi, mời cả sư nương tới nữa, tôi làm vài món ăn đãi chú, chú đừng từ chối nữa, chú vốn không để ý chuyện thế tục, vậy không cần chú ý tới ánh mắt kẻ khác, để Tiểu Triệu được báo đáp ân nghĩa xưa chứ .”

Tần Khắc Quảng từ lúc nghỉ hưu rồi là không can dự vào bất kỳ việc gì nữa, ông ta nhìn thấy nhiều chuyện người đi trà lạnh, thói đời bạc bẽo rồi, cuộc đời ông cũng chìm nổi nhiều, về sau phàm gặp chuyện gì không kỳ vọng cũng không thất vọng nữa.

Nhưng cũng không phải ai cũng như nhau, giống như Tiểu Triệu trước mặt ông đây, khi một người đạt tới tầng cấp nào đó, kỳ thực ngược lại theo đuổi lại chút chân tinh đáng hoài niệm năm xưa.

Thế nên không biết chuyện ông ta chấp chính thế nào, làm quan ra sao, riêng lời này của Tiểu Triệu là thật lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận