Trùng Nhiên

Chương 774: Thần nữ lạc phàm trần. (2)

Trong thời khắc quan trọng, Khương Hồng Thược còn cố gắng suy nghĩ vấn đề rất triết lý, nên vụng về đáp lại nụ hôn của Trình Nhiên, rụt rè phản ứng lại đôi tay mơn man trên cơ thể mình, nhưng vẫn cảm nhận được động tác của mình cứng nhắc.

Cô nghĩ, đáng lẽ trước kia không nên đề phòng cậu ấy nghiêm ngặt như vậy, nếu hạ thấp dần dần phòng tuyến, sẽ có quá trình thích ứng, không phải đột ngột đói diện với chuyện ấy như bây giờ.

Vào thời giản không thích hợp, địa điểm không thích hợp, đột nhiên Trình Nhiên nói: “ Bạn biết không, tình yêu kiểu Platon thực ra là người đời sau hiểu lầm thôi, ông ấy giới hạn cách yêu đương trên tinh thần đó ở giữa nam giới đồng tính với nhau, càng chủ trương do chính phủ tuyển chọn đối tượng phối ngẫu, giống như chọn giống tốt cho động vật, đảm bảo đời sau mạnh mẽ.”

Đề tài này cô thích nghe, Khương Hồng Thược mặt đỏ rừng rực, vẫn gật đầu: “ Trong cuốn The Symposium, Aristophanes cho rằng trạng thái hoàn mỹ nhân của con người là bốn cái chân hai đôi cái tay, hai cái đầu, con người khi đó thông minh, tài trí, nhạy bén, có thể đe dọa cả thần thánh. Zeus ghen tỵ nên chém con người làm đôi, cho nên nam nữ yêu nhau mới nói người kia là một nửa của mình.”

Câu chuyện cứ thế diễn ra.

Chỉ nói vài câu mà áo lót bị loại bỏ mất rồi, đôi tay ram ráp kia dày vò bầu vú non mềm của cô, toàn thân cô nổi lên lớp gai ốc, cô thấy mình nên có động tác gì đó, nên làm gì đó, tay nâng lên đặt lên vai Trình Nhiên, nhưng bờ vai đó hạ xuống, một luông hơi ấm bao bọc lấy ngực cô, cái lưỡi trơn như rắn cuốn lấy, mút mạnh ... Làm cô suýt hét lên.

Giờ cô mới cảm thụ sâu sắc câu triết lý, nam nhân nói những lời ngon ngọt chỉ là để muốn đưa nữ nhân lên giường.

Khương Hồng cảm giác lúc này mình như CPU quá tải, cảm giác bị đoản mạch, nếu cô là người máy, lúc này chắc đang xẹt điện tí tách khắp toàn thân ...

Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì?

Thế nhưng đầu óc có suy nghĩ bao nhiêu vấn đề triết học cao thâm, không bằng cảm thụ thân thế lúc này, cơ thể cứng đờ của Khương Hồng Thược bị bàn tay ma quái đó kích thích, dần buông lỏng, từng cơn khoái cảm lạ lẫm kích thích đánh sâu vào toàn bộ cảm quan của cô, nhiều lúc cô muốn lịm đi, miệng vô thức phát ra tiếng rên khẽ không hay.

Chút bướng bỉnh trong tính cách khiến Khương Hồng Thược không cam tâm bị động như thế, cô quật cường mở mắt ra, sau đó nhìn thấy quần lót màu hồng của mình bị kéo bỏ, vội vàng nhắm tịt mắt lại

Thần nữ rơi xuống phàm trần rồi.

8 giờ sáng, ánh nắng mặt trời heo hắt mùa soi rọi mặt đất, khắp hang cùng ngỏ hẻm thành phố Nam Châu đã chật kín dòng người xe cộ, các cửa hiện đều mở cửa đón khách, tiếng động náo nhiệt của một ngày mới nhộn nhịp khuấy động cả phố xá tấp nập.

Trong một căn phòng nhà khách 4 sao gần Đại học Trung Nam cửa sổ dày cộm, ánh sáng trong phòng rất mờ.

Nhân gian có những gì đẹp đẽ nhất? Là ánh nắng mùa xuân, hay là tuyết đọng cành mai? Có lẽ, nhưng có thứ đẹp hơn, đó là cô gái sáng sớm tỉnh dậy, lén lút vén chăn mỏng, rụt rè đưa tay lấy y phục.

Vì thế Trình Nhiên không nhịn được, từ phía sau vươn tay ra, ôm lấy cô kéo lại, Khương Hồng Thược chỉ kịp kêu á một tiếng, sau đó lại bị đè xuống giường, bốn mắt nhìn nhau. Khuôn mặt mịn màng của Khương Hồng Thược từ từ dâng lên màu đỏ lựng đáng yêu, nhưng cô không quay đầu đi, quật cường như muốn nói, muốn nhìn cứ nhìn đi.

Ánh mắt Trình Nhiên dịch chuyển, , cơ thể mềm mại trắng muốt, mái tóc đen tuyền tú lệ xoã tán loạn trên cổ mịn màng và bờ vai trơn, eo nhỏ thon thon, nhưng lại mềm dẻo đầy sức sống, bụng phẳng lì, khuôn mặt đỏ bừng như son, dường như tầng tầng ráng đỏ đang chiếu lên đó, đôi mắt dưới hàng mi dài sóng sánh, đang thâm tình quật cường nhìn y.

Toàn bộ cảnh đẹp thu vào tầm mắt, sau khi thỏa mãn toàn bộ nội tâm tà ác, đại khái đủ tư liệu cho đầu óc tự chế ra một bộ phim, Trình Nhiên mới bỏ qua cho Khương Hồng Thược.

Khương Hồng Thược như trút được gánh nặng, lấy dũng khí ngồi dậy, kéo chăn che người đi, sau đó thò tay ra ngoài lấy áo lót, quần lót, áo len, áo khoác, mặc từng thứ một lên người, không nhìn Trình Nhiên nữa, chỉ là mái tóc lất phất qua bờ vai trơn nhắn xương quai xanh lòa lồ khiến tim người ta đập rộn.

Trình Nhiên thật muốn thời khắc này kéo dài thêm nữa, nhưng Khương Hồng Thược hôm nay phải đi rồi, nên đành rời giường.

Đợi hai người mặc y phục xong, Khương Hồng Thược liếc mắt về phía giường, khẽ nói: “ Có một lần chơi cầu lông, vận động quá mạnh ... Sau đó chảy máu, cho nên ...”

Trên giường không có vết máu, cho nên cô giải thích, mặc dù tự hỏi không thẹn với lòng, nhưng cô biết con trai rất để bụng chuyện này, hơn nữa từ đầu tới cuối Trình Nhiên không hề hỏi tới.

Song Trình Nhiên biết chứ, dù Khương Hồng Thược không giải thích, biểu hiện của cô đêm qua đủ chứng tỏ đó là lần đầu của cô, đó là sự run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, cái đó nói rõ vấn đề hơn cả lời giải thích.

Trình Nhiên vươn tay luôn qua mái tóc mềm của cô, khẽ kéo vào lòng: “ Mình biết mà, không cần giải thích.”

Khương Hồng Thược dựa đầu vào vai y chốc lát mới khẽ "ừ" một tiếng, sau đó đột nhiên đấm y một cái: “ Quá nửa là cậu không nói thật, con trai các cậu đều để ý chuyện đó ...”

Trình Nhiên ôm ngực nhăn nhó: “ Mình nói thật mà.”

Khương Hồng Thược ngẩng đầu lên, mặt ánh lên như sứ trắng, tựa hồ mang một khí chất lột xác: “ Mình biết.”

Trình Nhiên ngớ ra: “ Vậy vì sao?”

“ Chỉ muốn đánh cậu thôi, ai bảo trong đầu cậu chỉ toàn chuyện xấu.”

Thật là, đau lắm đấy.

Ăn sáng xong, Trình Nhiên định bắt xi đi tiễn cô, Khương Hồng Thược nói: “ Để mình tự về được rồi, mình ở nhà cô út, hành lý đều ở đó, chiều cô mình sẽ đưa mình ra sân bay, cho nên không cần cậu tiễn đâu ... Về đi.”

Nhìn Khương Hồng Thược dáng vẻ độc lập tự chủ lại còn an ủi y không cần đi tiễn chân, Trình Nhiên sao có cảm giác mình mới là người bị đưa lên giường vậy.

Đến khi thực sự chia tay, Khương Hồng Thược vào xe rồi, mỉm cười vẫy tay với y, mắt mới đỏ hoe ươn ướt.

Khương Hồng Thược trở về chung cư của Lý Vận ở trung tâm, ở lối vào thấy giày của cô út, nhìn về phía phòng ngủ thì đóng cửa, có chút chột dạ, trước tiên về phòng lấy rương hành lý ra sắp xếp.

Cửa phòng ngủ chính mở ra, phòng có hệ thống sưởi ấm áp, Lý Vận mặc áo ngủ lụa viền ngực ren dây đeo gợi cảm, mắt còn lim dim hỏi: “ Về rồi à? Ăn gì chưa?”

“ Cháu ăn rồi ạ. “ Khương Hồng Thược gật đầu:

Lý Vận ăn có một mình đâm lười làm, lấy bánh mỳ với sữa trong tủ lạnh ra ăn cho xong, ngồi trên bàn cách phòng khách nhìn cháu gái cất đồ vào rương, nói: “ Trình Nhiên không đi tiễn cháu à, hay vừa mới tiễn rồi”

Khương Hồng Thược như bị điểm huyệt khựng người lại, toàn thân cứng đờ.

Lý Vận vừa uống sữa vừa điềm nhiên nói: “ Những thứ cần dạy cháu thì cô dạy cả rồi, cô không nói nhiều, cháu đã là người trưởng thành, có thể tự quyết định chuyện của mình, nhưng đây sẽ là một cuộc phong ba đấy, cháu không hối hận chứ?”

Khương Hồng Thược ngẩng đầu lên, chỉ nói hai chữ dứt khoát ngắn gọn: “ Không ạ.”

Lý Vận dùng ngón út ngoáy tai: “ Thật hâm mộ, còn trẻ thật là thích, ôi người làm cô này cũng thật khổ, cô chỉ có một cái mạng thôi đấy, cháu nghĩ cho cô chút được không, thêm một lần phong ba nữa thì xương cốt này tan mất.”

Khương Hồng Thược thè lưỡi ra.

Hành lý đã xong xuôi, Khương Hồng Thược gọi điện cho cha mình, sau lại chu đáo nhắn tin cho thân thích ở Nam Châu, nhận vài cuộc điện thoại. Lý Vận lấy xe chở Khương Hồng Thược tới sân bay, trước tiên cô sẽ ở thủ đô với mẹ hai ngày, sau đó mới bay sang London, bắt đầu chương trình học mùa xuân của London Global University.

Trước khi lên máy bay, Khương Hồng Thược nhận được tín nhắn của Trình Nhiên.

Đó là câu thơ của Khương Quỳ thi nhân thời Đường, trong bài Dương Châu Mạn.

"Nhị thập tứ kiều nhưng tại, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sanh."

Câu này dịch ra văn xuôi là: Hai mươi bốn cây cầu vẫn còn đó, dưới sông sóng gợn mênh mông, ánh trăng lạnh lẽo, bốn bề tĩnh mịch. Nhớ tới thược dược đỏ bên cầu, mỗi năm chẳng biết hoa kia vì ai mà nở.

Khương Hồng Thược lặng lẽ đọc đoạn thơ đó, máy bay đã lên cao hai vạn dặm.

Trình Nhiên đang ở trên lớp nhận được tin nhắn " Vì ai mà nở? Giả ngu giả ngốc là con heo."

Máy bay xuyên qua tầng mây, bên ngoài cửa sổ xuất hiện màn mù mưa liên miên, Khương Hồng Thược nắm chặt tay, chàng trai đó lên đại học, có môi trường cởi mở hơn, không gian hoạt động lớn hơn, càng lúc càng lợi hại rồi.

Còn cô, chưa phá vỡ được quán tính mười hai năm học, thành tích tốt tới mấy cũng vẫn thua kém, đại học rồi, không chỉ học tri thức, còn phải thể hiện ra thực tiễn ... Cô không cam lòng, cô nhất định phải khiến Trình Nhiên kinh ngạc, không thể để chỉ có mình kinh ngạc được, phải khiến cậu ấy nêm trải cảm xúc đó.

Thật là tức, trước kia người dạy kèm cho cậu ấy là mình, người luôn có thứ hạng áp đảo cậu ấy là mình, cậu ấy luôn phải truy đuổi mình cơ mà.

Nghĩ lại chuyến hành trì tới Đại học Trung Nam, Khương Hồng Thược ngứa răng.

Máy bay xuyên qua tầng mây, vầng mặt trời đỏ rực xuất hiện, Khương Hồng Thược đón ánh nắng ngoài cửa sổ, quyết tâm quay trở lại cũng phải chói mắt như thế, để cậu ấy phải vì mình mà kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận