Trùng Nhiên

Chương 144: Che giấu thật sâu. (1)

Trình Nhiên mặc dù chơi Du Hiểu một vố an toàn thoát thân, nhưng mà biết chuyện chưa hết, cười méo xẹo, ai mà ngờ được Dương Hạ đột nhiên lại làm thế. Chuyện này kiếp trước dứt khoát không thể có, mà nếu có chăng nữa thì câu đó chắc chắn chỉ là lời mắng mỏ rồi, vừa nghĩ tới đó bản thân y cũng có chút ngờ ngợ, có phải cô ấy mắng mình không?

Ý nghĩ đó chỉ thoáng xẹt qua đầu thôi, y lại chẳng bị ngốc như Diêu Bối Bối.

Nói thật Dương Hạ để lại bóng ma không nhỏ với Trình Nhiên, đối diện với cô, y luôn có chút gì đó thiếu tự tin, không dám chắc chắn vào suy đoán của mình.

Làm sao đây? Mang chút thấp thỏm về lớp, quả nhiên tình hình cũng không sáng sủa hơn là bao, những học sinh xuống xem bài văn đã quay về rồi, dùng đủ loại ánh mắt không lời nào miêu tả đề nhìn y.

Đã thế lại có nữ sinh ngồi gần Dương Hạ hô lên thật to: “ Này Dương Hạ, Trình Nhiên về rồi, Trình Nhiên về rồi kìa.”

Dương Hạ mặt đỏ bừng bừng, cúi gằm mặt xuống bàn, có vài nam sinh mang tâm lý muốn làm lớn chuyện cũng vào hùa hò hét vỗ tay, dù sao thì tốt hơn là thằng Tống Thời Thu thích thể hiện chướng mắt kia, Trình Nhiên dù thế nào cũng là của lớp mình, vì thế đi tới bắt tay chúc mừng rất thân tình.

Tất nhiên nhiều học sinh chỉ ngồi tại chỗ, tò mò xem chuyện này rồi sẽ thế nào.

Đây là chuyện cả đời có khi chỉ xảy ra một lần cũng không chừng.

Bị vô số người nhìn vào, mặt Dương Hạ đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn, hết chịu nổi hét lên: “ Cậu ấy vốn là heo mà.”

Trình Nhiên làm bộ bị đả kích, ôm tim thất thểu về chỗ làm đám học sinh cười ầm lần nữa.

Cuộc phong ba này ở lớp số 7 giống như là bạn bè trêu đùa lẫn nhau, bọn họ đều biết nhóm Dương Hạ, Trình Nhiên, Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Du Hiểu là bạn từ nhỏ, cũng loãng thoáng nghe nhóm đó trêu đùa ghán ghép hai người với nhau. Bài văn của Dương Hạ có lẽ chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi, có lẽ là mắng mỏ, có lẽ là không, dù thế nào nó có ý vị không nói rõ được trong đó. Trong mùa thu ấy, đang ấp ủ, chưa kịp nói rõ.

Nói thế nào thì quan hệ hai người họ nhất định không tầm thường rồi.

Sau đó chấn động truyền về lớp của Tống Thời Thu, không khác gì chọc vào tổ ong.

Đến hết tiết thứ ba, hành lang ngoài lớp số 9 tụ tập rất đông người, không chỉ tới từ lớp số 7, còn nhiều đám rảnh rỗi ưa chuyện ở lớp khác.

Cứ có học sinh từ lớp số 9 đi ra là bị tóm lấy hỏi han.

“ Ê Trình Nhiên là ai thế, cậu chỉ giúp tôi với.”

“ Thành tích cậu ta thế nào? Chơi bóng rổ có giỏi không?”

“ Bình thường cậu ấy thân với Dương Hạ lắm à?”

Bọn họ chẳng quan tâm tới bản thân Trình Nhiên, chẳng cần biết y là thần thánh phương nào, chỉ muốn biết làm sao người này lại có thể so sánh với Tống Thời Thu.

Lớp số 7 thì tất nhiên là phẫn nộ, khỏi phải nói, cả đám bẽ mặt mà, còn học sinh khác chỉ thích chuyện càng lớn càng vui thôi.

Dù sao thì liên quan gì tới mình đâu.

Đám người lớp số 7 hết tiết học vây quanh Tống Thời Thu, có cả nam lẫn nữ, biểu thị đồng lòng đứng về phía hắn, ném cho lớp số 9 những ánh mắt thù hận.

Nam sinh cao gầy lên tiếng: “ Tôi nhìn thấy Trình Nhiên rồi, cái thằng đó trông cũng được đấy, nhưng mà nhìn èo uột lắm, chẳng giống con trai gì cả ... Chẳng hiểu sao Dương Hạ lại cho một câu giấu đầu lòi đuôi như thế vào trong bài văn, thật là đáng tiếc ...”

Đám người này chiếm lĩnh hết bàn trước bàn sau, bao vây Tống Thời Thu ở giữa, đều bộ dạng bất bình, còn chê bai Dương Hạ, khác nào tự tát vào mặt mình.

Thường ngày bọn họ cứ suốt ngày gọi Dương Hạ là "chị dâu", "chị dâu", kết quả là bị Dương Hạ dùng cách này phản kích, làm họ cực kỳ bực bội, nữ sinh đó nể mặt mà không biết điều.

“ Các cậu làm cái gì vậy hả? “ Tống Thời Thu đợi xung quanh phát tiết chán chê rồi mới thở dài, giống như chuyện này hoàn toàn nhàm chán: “ Trước đó đã nói với các cậu rồi, đừng có mà gọi bừa bãi, giờ thì hay quá ... Người ta làm chúng ta không xuống thang được. Thôi, mọi người về chỗ đi, cô ấy làm văn rất hay, biết vậy là được.”

Có người giải tán, có người không cam tâm: “ Tống Thời Thu, loại chuyện này mà cậu cũng nhịn được à? “

Tống Thời Thu lắc đầu: “ Tôi không nhịn, tôi phải nhịn gì chứ? Tôi có để ý đâu.”

Cả đám nhìn nhau, thế tức là sao?

Tống Thời Thu đứng dậy, làm động tác vươn mình: “ Toàn là do các cậu tự tưởng tượng ra, tôi không định cạnh tranh với ai, cũng không coi ai là đối thủ cả, chỉ vậy thôi mà. Cho qua đi, đừng làm khó Dương Hạ hay cậu Trình Nhiên ấy.”

Thế là sao nhỉ? Không ai hiểu gì hết, bọn họ chỉ thấy, nếu chuyện này mà xảy ra với mình, nhất định không chịu nổi, nhưng mà Tống Thời Thu thoạt nhìn thoải mái lắm, chẳng giống giả vờ.

Có người suy nghĩ một hồi, cảm giác mình hiểu được ý Tống Thời Thu rồi, hỏi xung quanh: “ Trình Nhiên có thể thắng Tống Thời Thu ở trên sân bóng rổ không?”

Không thể nào.

Đừng nói đùa như thế.

Cả đám người cười rộ, thấy câu này không cần trả lời.

Người kia lại hỏi: “ Vậy thằng đó có học giỏi hơn Tống Thời Thu không?”

Câu này lại càng vô lý, Tống Thời Thu là tên biến thái ra sao, lớp số 7 đều rõ, đám Vương Gia Kỳ, Lạc Đức Bân may ra còn so được một chút, lấy Trình Nhiên ra so sánh, chẳng phải chuốc nhục vào thân à?

Tới đây mọi người đều à một tiếng, xem chừng hiểu rồi.

Người không có cả tư cách làm đối thủ, sao phải để trong lòng.

Học sinh lớp số 7 mang tâm lý gỡ lại thể diện đem lời Tống Thời Thu cùng suy đoán của họ tuyên truyền khắp nơi.

Ai cũng nói, Tống Thời Thu quả nhiên là Tống Thời Thu, rất quyết đoán dứt khoát, giống phong cách của cậu ta ở sân bóng rổ, một khi nhận bóng ở trong vòng tròn ghi điểm là không cho đối thủ cơ hội nào.

Hai lớp chẳng cách nhau bao xa, lại do cố tình, nên truyền đi cũng rất nhanh, một đám con gái lại tụ tập bàn tán rồi, Liễu Anh mắt lấp lánh: “Nghe thấy chưa, Tống Thời Thu tuyên bố công khai rồi, nghe thật bá đạo.”

Diêu Bối Bối nhìn về phía Trình Nhiên: “ Phải thừa nhận ở mặt này Tống Thời Thu có vị nam nhân hơn hẳn.”

“ Trực tiếp không coi Trình Nhiên ra gì luôn, bao người còn đang đợi xem Tống Thời Thu sẽ đối phó với Trình Nhiên thế nào, ai ngờ ...”

“ Cơ mà người ta có tư cách nói câu đó mà, không phục thì sao chứ? Có giỏi chứng minh là người ta sai đi, so thể dục à, xin đấy. Còn nếu nói thành tích, không nói cho xong, thật làm tổn thương tự tôn ... Thật ra câu này đâu chỉ nhắm vào Trình Nhiên, mà là toàn bộ nam sinh có ý với Dương Hạ.”

Dương Hạ ngồi nghe đám Diêu Bối Bối bàn tán mà bực bội, đám người đó coi cô là cái gì rồi, vật sở hữu của Tống Thời Thu chắc.

Đã thế Liễu Anh thi thoảng còn nói một câu: “ Nếu Tống Thời Thu mà thích mình, mình đã đồng ý từ lâu rồi. “

“ Đừng có nói linh tinh nữa, mình không thích nói chuyện này. “ Dương Hạ đứng dậy: “ Mình ra ngoài đi dạo đây. “

Vừa ra tới cửa cầu thang thì Tống Thời Thu cũng cùng một đám người đi xuống, nói nói cười cười rất gây chú ý, bên kia Dương Hạ chỉ có một mình, thế là đôi bên hẹp lộ tương phùng.

Tống Thời Thu hai tay đút túi quần, ung dung nhìn Dương Hạ.

Dương Hạ xoay người quay về lớp.

Đám đông đằng sau hú hét, "trốn gì chứ", "chị dâu, đừng xấu hổ."

Tống Thời Thu nhìn theo bóng lưng vội vã của Dương Hạ, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó vòng tay kẹp cổ tên bên cạnh, vò đầu hắn cười: “ Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa, con gái người ta dễ xấu hổ mà. “

Chỉ là họ không biết Dương Hạ chạy ra sau chỗ rẽ đứng lại, khẽ vỗ ngực thở phào: “ May quá, may quá, thiếu chút nữa mình không nhịn được đấm vào mặt hắn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận