Trùng Nhiên

Chương 116: Cô gái này thật thú vị!

Thật nông cạn, chẳng lẽ cô gái này chỉ có cái mặt xinh đẹp thôi sao.

Lần đầu bị làm khó, Trình Nhiên có thể nhịn, dù y chẳng làm gì sai, đối phương hiểu nhầm nên làm thế là có nguyên do, coi như hòa. Lần thứ hai, được rồi, coi như trả thêm phần lãi cũng được.

Nhưng lần thứ ba rồi, cô gái đó không thấy làm vậy là quá à? Nếu có người muốn gây sự, Trình Nhiên cũng không phải loại hiền lành để người ta bắt nạt như vậy đâu.

Chỉ là trước khi Trình Nhiên kịp nói gì, Tần Tây Trăn đã lên tiếng: “ Các em nhất định lấy làm lạ vì sao cô liên tục gọi bạn học sinh đó trả lời phải không?”

Vô số ánh mắt thù hận nhìn Trình Nhiên, đúng vậy, chuyện này quá khác thường.

Dương Hạ thậm chí từ hai bàn trước xoay hẳn người lại, đôi mắt to nhìn thẳng vào Trình Nhiên, tai thì dựng lên nghe Tần Tây Trăn nói.

Khóe miệng Tần Tây Trăn hiện lên nụ cười nhẹ, cầm phấn viết lên bảng:” Vì đơn giản, nội dung bài học hôm nay là ‘ âm nhạc có thể nói với ta điều gì, đồng thời, âm nhạc không thể nói với ta điều gì?’, đây vốn là mệnh đề biện chứng, nhưng là biện chứng trong âm nhạc. Cô dùng lời lẽ to tát nói với các em, có lẽ các em hiểu, nhưng sẽ không ấn tượng sâu sắc. Vì thế em học sinh này ... Phải rồi, em tên là gì?”

“ Cậu ấy là Trình Nhiên ạ. “ Có người trả lời thay Trình Nhiên:

- Được, các em vỗ tay cổ vũ bạn Trình Nhiên nào.

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên trong sự nghi hoặc.

“ Trình Nhiên, mỗi đáp án của em đều rất tốt, nhưng nếu không phải cô không ngừng phủ định cậu ấy, ở góc độ phản diện nhắm vào bạn ấy, các em sẽ không có được nhận thức về biện chứng âm nhạc thú vị và sâu sắc .” Tần Tây Trăn nhìn cả lớp, ánh sáng chiếu gia cửa kính vào lớp học, không khí như phủ lớp bụi vàng, giọng nói của cô cũng trở nên sâu lắng hơn: “ Đó chính là âm nhạc, sức hấp dẫn của nó vô hình, song lại có thể biểu đạt ra tình cảm tinh tế nhất trong lòng chúng ta, như tiếng nước chảy róc rách, làm người ta tĩnh tâm, như gươm đao va chạm, làm người ta phấn khích. Âm nhạc là thứ chỉ nghe theo nội tâm các em, bất kể sau này các em có thể tiến bao xa trên con đường âm nhạc ... Trong lòng mỗi người nên có bài ca của mình, hi vọng các em kiên trì được giai điệu của bản thân, thành tựu giá trị của bản thân.”

Thật đặc sắc, tiếng vỗ tay như sấm rền.

Không phải nói, kết thúc tiết học đó Trình Nhiên nổi danh toàn khối.

Tin tức truyền tới lớp khác, mọi người đều biết một học sinh bị cô Tần ba lần gọi lên trả lời câu hỏi. Nhiều học sinh xuýt xoa không ngớt, thán phục cách dạy học này của Tần Tây Trăn, không gò bó theo khuôn sáo cũ, biểu hiện được biện chứng của âm nhạc bằng phương thức rất độc đáo, khiến học sinh chưa được học lớp nhạc của Tần Tây Trăn hết sức trông đợi.

Nhưng vấn đề là, có lớp khác học âm nhạc rồi, sao không ai bị gọi lên như Trình Nhiên.

Nếu nói là vận may thì thiếu sức thuyết phục quá, nhất định là có lý do, thằng đó trông mặt hiền hiền mà ghê phết, không biết thủ đoạn gì khiến cô Tần chú ý.

Hết tiết học Trình Nhiên bị bao vây phỏng vấn :" Thế nào, được cô Tần liên tục điểm danh ba lần cảm thụ ra sao?"

Tần Tây Trăn hẳn là sau khi nhìn thấy mình trong tích tắc đã nghĩ ra phương thức này vừa chỉnh mình lại vừa giảng được nội dung bài học.

Nếu là vô lý gây sự, Trình Nhiên sẽ tức giận.

Nhưng thua bởi trí tuệ người ta, y chỉ phục mà thôi.

Cô gái đó, thú vị đấy!

Tiết thể dục cao trung thường thường là nhiều lớp học chung, lớp số 1 của Tề Thịnh có tiết vào chiều thứ tư, cùng thời gian với lớp số 4, 6 và 8.

Nhất Trung là trường trọng điểm cấp tỉnh, vì thế cơ sở hạ tầng cũng thuộc hàng số một số hai, sân bóng đá, sân bóng rổ, còn có hồ bơi mà trường học bình thường khó mà thấy được một lần. Đương nhiên hồ bơi quanh năm đóng cửa, chỉ có kỳ nghỉ hè là hình như mở ra một hai tháng bán vé với bên ngoài.

Ở lớp số 1 còn một nhân vật nữa, tên là Lưu Tuấn, cái tên chẳng có chút liên hệ nào với con người, ngược lại còn cao lớn khôi ngô, vốn phải học năm thứ hai rồi, nhưng vì ở lớp ngang ngược phá phách, chơi bời quá dữ cho nên ở lại lớp. Nghe nói trong nhà làm ăn lớn lắm, cha hắn rất bận, mỗi lần mời phụ huynh tới, cha hắn làm ra vẻ ông chủ lớn, tóm lại với họ thì con mình chả có vấn đề gì cả, mình quản giáo cũng không trách nhiệm gì, trông vào nhà trường thôi, nếu không làm được thì là giáo viên có vấn đề. Giọng điệu lúc nào cũng khoe khoang mình và ai đó ở cục giáo dục rất thân thiết ... Khiến cho giáo viên giờ chẳng làm gì được Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn ở lại lớp nhưng vẫn giữ liên hệ với đám bạn cũ năm hai, thường xuyên tụ tập hút thuốc ở nhà vệ sinh, thế nên lính mới tò tè năm nhất chả ai dám trêu chọc vào hắn.

Vì tiết thể dục nhiều lớp học chung, sân bóng rổ không đủ dùng, một cái sân thể dục tiêu chuẩn chia làm đôi, thường thế đủ cho bốn nhóm chơi rồi. Giỏ bên trái vốn có người lớp số 6 đang chơi, một người vừa nhảy lên thì bị huých vai, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã.

Lưu Tuấn dẫn mấy người tới thẳng khu của lớp số 6, ở dưới bảng bóng rổ đầu bóng ném rổ, cứ như không nhìn thấy học sinh lớp số 6 ở đó vậy. Lúc này học sinh lớp số 6 cũng chỉ đành tạm dừng, đứng sang bên, có người muốn lên lý luận bị người lớp mình kéo đi.

Lúc này vừa vặn Tề Thịnh đi ngang qua sân bóng, Lưu Tuấn vừa rồi không coi ai ra gì vẫy tay gọi: “ Tề Thịnh, tới đây chơi nào?”

Tề Thịnh xua tay: “ Cậu đừng bắt nạt người khác.”

Lưu Tuấn như nghe thấy chuyện buồn cười nhất vậy: “ Tôi bắt nạt à, cậu hỏi chúng xem, tôi có bắt nạt bọn chúng không?”

Hai tên theo đuôi là Cố Đông và Lý Vĩ cũng vào hùa gọi Tề Thịnh tới chơi cùng.

Tề Thịnh chẳng để ý đến hai tên đó, gọi một nam sinh khác: “ Tôn Kế Siêu, cậu tới đây.”

Tôn Kế Siêu cũng vào cao trung Nhất Trung rồi, chỉ là ở lớp số 4, lúc này đang nghỉ ngơi, Tề Thịnh gọi câu đó rất thiếu lễ độ, làm học sinh lớp số 4 không khỏi lo lắng. Tôn Kế Siêu hơi ngẩn người, cuối cùng vẫn đứng dậy đi về phía Tề Thịnh, cả hai sống cùng khu tập thể chính phủ.

“ Cái thằng Trình Nhiên đang được mấy làm bàn tán có phải chính là cái thằng trước kia đánh cậu không? “ Tề Thịnh nghe nói tới Trình Nhiên rồi, nhưng không cùng trường nên không rõ có phải cùng một người không?

“ Ừ, nó ở lớp số 9. “ Tôn Kế Siêu gật đầu:

“ Tôi cũng nhìn thấy nó rồi, một thằng lẻo khẻo, chẳng có gì đặc biệt ... Là bạn bè cùng khu tập thể, tôi thấy mình nên giúp cậu một tay. Ờ thế thôi, tôi biết rồi, cậu về lớp đi ... “ Giọng điệu của hắn như coi Tôn Kế Siêu là chân sai vặt, gọi là đến đuổi là đi, nhưng Tề Thịnh có vẻ coi đây là chuyện hiển nhiên:

Sắc mặt Tôn Kế Siêu khó coi, hắn chẳng ngốc mà đi tin thằng này tử tế với mình như thế chắc là có ý đồ gì, song vẫn nói một câu: “ Tề Thịnh, cẩn thận đấy ... Trình Nhiên không giống với học sinh bình thường.”

Tề Thịnh cười, nụ cười rất ưa nhìn: “ Chỉ là một thằng ở khu tập thể Hoa Thông, cái công ty đó nghe nói sắp sập tới nơi rồi, lại còn không giống học sinh bình thường à? Tôn Kế Siêu, xem ít phim Hong Kong thôi ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận