Trùng Nhiên

Chương 330: Như hai thế giới.

“ Trình Nhiên, có người gọi cậu kia. “ Trương Bình vỗ vai Trình Nhiên một cái:

Trình Nhiên giật mình, nhìn ra ngoài thấy Tô Hồng Đậu và Mã Khả đang ở ngoài vẫy tay với mình, nhưng không thấy La Duy và Thư Kiệt Tây vốn cùng họ như hình với bóng đâu.

Mã Khả rất tinh, nhận ra nghi vấn của Trình Nhiên, đợi y tới gần liền nói: “ Hai cậu ấy có chút việc.”

Tô Hồng Đậu nhìn vào lớp: “ Hồng Thược đâu rồi?”

“ Có người gọi bạn ấy đi rồi, vừa xong còn đứng ở hành lang nói chuyện, hai bạn tới chậm một chút. “ Trình Nhiên nhún vai: “ Chẳng thấy bạn ấy rảnh rỗi lúc nào, đến giờ ra chơi cũng bận bịu.”

“ Đừng trách bạn ấy, bạn ấy lúc nào cũng bận, hẳn chưa có thời gian đưa cậu đi tham quan trường đúng không? Bình thường bạn ấy là thế, ngay bọn mình cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau nhiều ở trường.” Tô Hồng Đậu giải thích thay Khương Hồng Thược:

“ Hồng Thược không những đảm nhận nhiều chức vụ, còn tham gia hoạt động câu lạc bộ, thành tích lại không được tụt xuống, nên bạn ấy phải hi sinh rất nhiều thời gian. “ Mã Khả phất tay: “ Đi nào, tiện thể để bọn mình thay Hồng Thược dẫn cậu đi tham quan trước.”

Hai cô gái giải thích cho Khương Hồng Thược, sợ Trình Nhiên hiểu Khương Hồng Thược chưa toàn diện, lại trách nhầm cô.

“ Không cần khách khí thế đâu mà.” Trình Nhiên nói vậy nhưng vẫn đi theo hai cô gái:

Mã Khả và Tô Hồng Đậu dẫn Trình Nhiên đi quanh hành lang, giải thích kỹ càng vị trí từng tòa nhà, như lầu thực nghiệm, lầu hành chính, khu vực sinh hoạt của các câu lạc bộ. Đại khái thì Trường Bình cũng giới thiệu hết cho Trình Nhiên rồi, nhưng không để phụ lòng hai cô, y giả ngốc không biết gì, thi thoảng phụ họa vài câu.

Nhìn thì hai cô gái đi cùng một chàng trai, có vẻ Trình Nhiên được lợi, nhưng mà chàng trai bên cạnh cao ráo tuấn nhã, khiến không ít cô gái ngoái đầu nhìn, khiến hai cô gái rất vẻ vang. Ừm, có cậu bạn như vậy thi thoảng dẫn đi chơi rất có thể diện.

Rốt cuộc gặp được người quen, một nữ sinh nhìn đứng lại nhìn Trình Nhiên một lượt hỏi: “ Soái ca này là gia quyến của ai trong hai vị thế?”

“ Không phải, bạn quen ở Sơn Hải.”

“ Bọn mình dẫn cậu ấy đi làm quen trường. “ Mã Khả và Tô Hồng Đậu vội vàng thanh minh:

Nữ sinh kia "à" một tiếng:

- Hiểu rồi, phản ứng mạnh như vậy làm gì?

Tạm biệt rồi, Tô Hồng Đậu và Mã Khả đều có chút lúng túng, biết vừa rồi hành vi vội vàng phủ nhận quan hệ với Trình Nhiên có hơi quá khích.

Nguyên do cũng có, môi trường ở Thập Trung khá cởi mở, chuyện yêu đương học đường không ít, nên có nhiều lời đồn thổi lan truyền, các cô không muốn truyền ra tin đồn gì với Trình Nhiên.

Chuyện này sợ giải thích càng bôi càng đen, nên sau đó ba người ít nói hơn.

Khi xuống dưới lầu nhìn thấy Khương Hồng Thược từ phía kia hành lang đi tới, hai cô gái thở phào, được giải thoát khỏi cái không khí thiếu tự nhiên này, Tô Hồng Đậu vẫy tay: “ Nghe nói Liễu Hậu Minh gọi bạn đi, chuyện gì thế? Có phải là làm người cầm cờ khai giảng không?”

“ Không có gì, nói chuyện kỳ thì ấy mà. “ Khương Hồng Thược hỏi Trình Nhiên: “ Tháng sau có thi tài khoa kỹ thanh thiếu niên toàn tỉnh, còn thi Olympic sinh vật tỉnh, mình thấy không có thời gian tham gia cả hai, muốn bỏ một cái, cậu thấy nên bỏ cái nào?”

Trình Nhiên hỏi: “ Có cái nào bạn đặc biệt thích không?”

“ Mình đều thích cả. “ Mặt Khương Hồng Thược rất nghiêm túc:

Đúng là hỏi thừa, cái con mèo nhỏ tò mò này, gì cũng thích được, Trình Nhiên ngẫm nghĩ cẩn thận hơn: “ Vậy thì tham gia thi khoa kỹ đi, mặc dù nếu thi sinh vật có lợi cho việc lên đại học hơn, nhưng mà bạn còn nhiều cơ hội, mình thấy tham gia thi khoa kỹ thú vị hơn.”

“ Được, vậy mình nói với bên sinh vật không tham gia nữa.” Khương Hồng Thược vẫy vẫy tay tạm biệt họ, cô không về lớp mà đi về phía lầu hành chính:

Mã Khả và Tô Hồng Đậu vẫn còn hoang mang, bọn họ không nghe nhầm chứ, Khương Hồng Thược xưa nay rất có chủ kiến, vậy mà lại đi hỏi ý kiến Trình Nhiên à?

Hơn nữa vì một câu nói của cậu ta mà bỏ thi sinh vật.

Nếu đội sinh vật mà biết, còn chẳng phải trực tiếp hộc máu mồm sao?

Trình Nhiên coi như được chứng kiến sự bận rộn cấp danh nhân của Khương Hồng Thược rồi, đại khái vừa mới khai trường, có một loạt việc cần sắp xếp chuẩn bị, cho nên từ hội học sinh rồi tới chủ tịch các câu lạc bộ, thậm chí là giáo viên cũng tới gọi cô đi. Tới trưa tan học ăn cơm, còn tưởng có thời gian rảnh rỗi cho hai người, kết quả là đội ngũ tháng sau thi đấu kéo Khương Hồng Thược đi ăn cơm chung thảo luận vấn đề, thế là xong, cả giờ ăn trưa cũng chẳng có.

Tới lễ khai giảng bị trì hoãn bởi cơn mưa lớn kia, Khương Hồng Thược mặc sơ mi trắng, đại biểu học sinh lên phát biểu, Trình Nhiên đứng trong đám đông, nghe đủ tiếng bàn tán về cô, cảm giác bị cô thống trị.

Còn Trình Nhiên, mấy ngày qua được Trương Bình giới thiệu cũng đã làm quen được với bạn bè bên cạnh.

Thật ra thì không cần giới thiệu, ngay ngày đầu tiên Trình Nhiên và Trương Bình bị gọi lên bục giảng đọc bài, mọi người đều biết y rồi, lấy y làm đề tài trêu chọc. Nhờ thế Trình Nhiên dễ dàng hòa nhập vào hoàn cảnh mới, buổi trưa còn có mấy người gọi Trình Nhiên đi ăn cơm cùng.

Khương Hồng Thược được người ta vây quanh, đều là nhân vật không hội trưởng, chủ tịch, thì cũng là thành viên đội ngũ tinh anh đại diện cho trường đi thi đấu. Còn đám bạn kéo Trình Nhiên nhập hội đều là người bình thường, chẳng ai nổi tiếng, đa phần tính tình ôn hòa, vì thế ý tốt càng khó từ chối.

Hai người cứ thế cuốn vào quỹ đạo riêng, cùng một nơi, hai thế giới.

Ngày hôm đó kết thúc lễ khai giảng, Khương Hồng Thược nhận phần thưởng trước toàn trường, lại được chủ nhiệm lớp khích lệ ở văn phòng, ra ngoài thì Ngụy Thư đã đợi cô, Ngụy Thư và cô cùng ở đội thi khoa kỹ, cuộc thi sáng tạo khoa kỹ thanh thiếu niên bắt đầu từ năm 1985, tới này đã là năm thứ 13.

Bọn họ dưới sự chỉ đạo của giáo viên hóa học và vật lý dẫn dắt, đề tài là pin lithium, thông qua chất bổ xung để bù đắp lại hao tổn qua mỗi lần sạc.

Mặc dù cuộc thi tài này có phần không thiết thực lắm, nhưng lấy giải nhất rất khó, phải có thực lực vững vàng, có lợi cho lên đại học trong tương lai, hơn nữa còn là con đường thông ra quốc tế, với học sinh muốn ra nước ngoài, đây sẽ là điểm nhấn.

Khương Hồng Thược và Ngụy Thư tới lầu thực nghiệm.

Để đáp ứng nhu cầu của thời đại mới, Thập Trung xây thêm lâu thực nghiệm, đây là công trình hiện đại hóa, có phòng thí nghiệm, có nơi luyện tập vũ đạo, ca hát, đấu võ, đòi hòi nhiều trang thiết bị không thích hợp lắp đặt ở khu phòng học cũ.

Đồng thời đảm bảo cảnh quan cổ xưa, lầu thực nghiệm cũng xây tách biệt với khu phòng học, phải đi qua một rừng cây ngăn cách.

Kết quả bọn họ đi qua con đường nhỏ, sau hàng cây vạn niên thanh, nhìn thấy hai học sinh đứng dựa vào cái cây lớn hôn hít say xưa, tay nam sinh còn luồn vào dưới áo của nữ sinh, từ sự nhúc nhích của y phục có thể thấy tay của rất không thật thà.

Ngụy Thư mặt tối sầm, vốn định lờ đi cơ, nhưng thấy khuy chiếc sơ mi của nữ sinh bắt đầu bị tháo ra, rốt cuộc không nhịn được, hắng giọng:” Chú ý trường hợp, đủ rồi đấy.”

Nam sinh giật mình rời khỏi môi nữ sinh, nhưng vẫn ôm eo, quay lại thấy người quen, còn mặt dày nói: “ Có sao đâu, học kỳ sao Lâm Nhi nhà chúng tôi đi Canada rồi, tôi ở lại trong nước, thông cảm cho đôi uyên ương sắp chia la này đi chứ.”

Nữ sinh cũng chỉ hơi đỏ mặt, cài nhanh cúc áo vào, háy mắt với Khương Hồng Thược:” Hội trưởng, coi như không thấy là được rồi.”

Nói xong hai người tay trong tay cười đùa như không có ai bên cạnh, đi về phía trước.

Ngụy Thư đấm một phát vào cái cây bên cạnh: “ Thật là, cứ nghĩ tới phải cùng hai người họ cùng làm hạng mục, phiền chết đi được.”

Khương Hồng Thược nhìn theo đôi nam nữ sắp chia tay kia, không biết là nghĩ tới cái gì, khẽ lắc đầu, sau đó mặt đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận