Trùng Nhiên

Chương 538: Chẳng còn như xưa nữa.

Nói chuyện nhà đất, một lý do nữa khiến Trình Nhiên không muốn bỏ tiền vào đó là vì có mẹ y rồi.

Trước kia Trương Vi và Từ Lan tới Thành Đô không có việc gì làm, Từ Lan không tiện vào làm việc trong Phục Long, dẫn tới ẩn họa trong nội bộ, Trương Vi cũng bây giờ không cần phải nơm nớp lo cho Tạ Phi Bạch. Hai bà mẹ có nhiều thời gian, sau mấy lần bàn bạc với nhau đều không muốn lãng phí.

Vì thế hai nữ nhân này hợp kế, quyết định thành lập xí nghiệp địa ốc, trước tiên xây nhà phúc lợi cho Phục Long, tranh thủ tài nguyên sẵn có, đặt viên gạch chắc chắn đầu tiên vào nghề.

Hai nhà trong bữa cơm công bố kế hoạch, theo nguyên tắc tập trung dân chủ, trưng cầu tên xí nghiệp, Tạ Phi Bạch cực kỳ hăng hái, đặt tên là "Viêm Hoa", lấy từ Viêm Hoàng và Hoa Hạ, rất có khí phách. Trình Nhiên tán đồng, vậy là bọn họ có hai phiếu, cái tên này được thông qua.

Địa ốc Viêm Hoa thế là thành lập, Từ Lan làm chủ tịch, Trương Vi làm tổng giám đốc, mẹ y trước kia làm thủ quỹ thích hợp với chuyện nội chính, Trương Vi thì do theo chồng đi xã giao nhiều, tính cách cũng ôn hòa hơn, nên ở mặt này nổi bật hơn. Phân phối cổ phần là 55 và 45, nhà Trình Nhiên bỏ đất, nhà Tạ Phi Bạch thì góp nhân lực và kỹ thuật, đây là nhà bán cho nội bộ nhân viên Phục Long, về cơ bản không có áp lực tài chính.

Mục tiêu hiện thời của Viêm Hoa không chỉ có ở Thành Đô, còn ở các thành phố lớn mà Phục Long đặt chi nhánh hoặc trung tâm kỹ thuật, mua đất xây nhà phúc lợi cho nhân viên.

Đây là một ưu thế cạnh tranh nhân tài của Phục Long, thời đó xí nghiệp dân doanh xây dựng nhà phúc lợi cho nhân viên là gần như không có. Đương nhiên, thời điểm này nhà ở với người bình thường mà nói chưa phải là chuyện gì to tát, chưa tăng lên tới mức làm người ta chỉ biết nhìn mà thở dài. Địa ốc Viêm Hoa bố cục như vậy, sau này với xu thế giá nhà ở tăng vọt, sẽ thành lợi khí giúp Phục Long tranh đoạt nhân tài đánh đâu thắng đó.

Chỉ cần nhân viên làm việc tròn niên hạn sẽ được chia nhà phúc lợi, giá nhà phúc lợi rẻ hơn nhà thương phẩm ngoài thị trường, nhưng chất lượng tuyệt đối không kém hơn, vì do chính công ty bà chủ nhà mình xây dựng. Chất lượng không tốt có thể trực tiếp tới nhà khiếu nại, mà nhân viên có thể dùng cổ phiếu và tiền thưởng trả tiền nhà, bằng với giảm bớt áp lực tài chính sau này cho Phục Long.

Nếu tương lai Viêm Hoa ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Đại Liên, Los Angeles ... Đều xây nhà , đúng là cảnh tượng làm người ta trông đợi.

Tất nhiên, chuyện đó xa lắm.

Hiện giờ nhà phúc lợi của Phục Long xây trên mảnh đất cũ của Hoa Thông cũng có ý định xây nhà nhưng chưa thực hiện được, mười tòa nhà kiểu chung cư thang máy hình tròn, xây dựng theo kết câu hình vuông khép kín trên diện tích 15 mẫu, có hồ bơi, có trung tâm vui chơi trẻ em, có vườn hoa ở giữa. Đơn vị xây dựng là phòng kiến trúc công trình thứ tư của tập đoàn xây dựng Thành Đô, tập đoàn này đã thầu xây dựng mấy công trình trọng điểm cấp tỉnh và quốc gia, sở hữu trình độ và tư tưởng kiến trúc tiến bộ, đây là kết quả nhờ Tạ Hậu Minh làm cầu nối, khiến hạng mục của Viêm Hoa khá có danh tiếng trong giới địa ốc Thành Đô.

Là nhà phát triển địa ốc "ngự dụng" của Phục Long, cũng được coi là công ty có tiềm lực. Mặc dù Từ Lan và Trương Vi còn chưa kiếm được đồng nào, còn đang gánh nợ xây nhà.

Hiện giờ nhà đã xây tới tầng cao nhất rồi, bắt đầu phân phối nội bộ, nhà Trình Nhiên chọn một căn nhà lớn ở tầng thượng tòa nhà số ba.

Thời buổi này ngay cả ai cũng lách chính sách giảm diện tích coi như là thủ đoạn thúc đẩy doanh số, cho nên nhà 90 mét vuông thực tế là 100 mét vuông, còn căn nhà 120 mét vuông của nhà Trình Nhiên, nhưng tinh cả ban công rồi bệ cửa sổ, vườn hoa nội bộ, đài xanh hoa, nơi đặt thiết bị đủ thứ ngóc ngách không tính vào, diện tích sử dụng thực tế là 186 mét vuông.

Không phải ai ai đều có nhà phúc lợi, nguyên lão công ty và tầng quản lý, dựa vào cấp bậc ưu tiên chọn phòng, hoặc là nhân viên thành tích đạt "cấp bạc" trở lên.

Trong thời gian chọn nhà, gia đình đám bạn Trình Nhiên ở Thành Đô đều lần lượt tới xem nhà.

Đủ cả, nhà Du Hiểu, Liễu Anh, Diêu Bối Bối, Tạ Đông, và cả Dương Hạ nữa, như lời Du Hiểu hào hứng tuyên bố thì đám hỗn thế ma vương lại sắp đông đủ rồi, Trình Nhiên cũng nôn nao lắm.

Đáng tiếc là vì còn đang đi học, nên chỉ người lớn trong nhà tới thôi, đám bạn của y vẫn ở lại Sơn Hải.

Nhưng mà mọi người từ mỗi người một phương trời tới lúc gặp lại đã gần rồi.

Trình Nhiên cảm thấy vẫn có thể cùng Du Hiểu tán gẫu ba hoa xích thố qua điện thoại giống như trước kia là điều rất quý giá, giống như hai đứa từ bé tới lớn đều chẳng có gì thay đổi, không vì cuộc sống mỗi bên khác nhau mà bị đứt đoạn.

Thế nhưng một số người bạn năm xưa tới Thành Đô chọn nhà đã thay đổi rồi.

Giống như nhà Tạ Đông, thành tích của Tạ Đông không tốt, không thi vào được Tứ Trung vẫn tính vào trường loại hai, học Ngũ Trung là trường kém nhất của Sơn Hải, sau khi lên cao trung liền không theo kịp bài vở nữa. Cái thằng này thành tích ở lớp thứ mười mấy, thoạt nghe thì có vẻ là không tệ, nhưng lần trước trắc nghiệm chỉ được 350 điểm, cả lớp chỉ một người trên 400, cả khối chỉ một vài người có thể được trên 500 điểm.

Bây giờ đã học kỳ sau của năm thứ hai, lớp học chẳng đủ người nữa, một phần năm trốn học, số còn lại đa số lên lớp không chơi thì ngủ.

Ngoài Ngũ Trung là ruộng đồng, cứ tan học là thế nào cũng có một vụ đánh nhau giải quyết ân oán. Theo Du Hiểu kể, lần trước Tạ Đông còn tới trường kỹ thuật đường sắt đánh nhau, mấy chục đứa kéo nhau đi, thành lớn chuyện, bị báo cảnh sát. Cảnh sát cầm dùi cui truy đuổi bắt được một mớ, Tạ Đông nhanh chân nên thoát được.

Trong ấn tượng của Trình Nhiên, Tạ Đông là chàng trai to xác, cười rất tươi thích chơi bóng rổ, hồi nhỏ vì cao to hay bị bọn họ dùng làm bia thịt.

Tuy nói đất đai cằn cỗi cũng có thể mọc lên bông hoa mỹ nhất, nhưng đa phần chúng ta đều không phải là sinh mệnh kiên cường, mà đều buông thả theo hoàn cảnh.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thật quá ít.

Cha mẹ Tạ Đông coi lần tới Thành Đô chọn nhà này là cơ hội thay đổi vận mệnh gia đình, Tạ Đông đi theo cha mẹ xem nhà, trường học thì gọi điện xin nghỉ là xong. Dù sao thì bình thường cần trốn học là trốn luôn có gì to tát đâu, cha mẹ hắn cơ bản không còn hi vọng gì ở chuyện học tập của hắn, thích đi theo thì đi.

Nhà Tạ Đông còn chuyên môn đợi lúc Trình Nhiên tan học về nhà tới thăm hỏi.

Nhưng mà khi Trình Nhiên gặp lại Tạ Đông, đã không phải là người bạn thủa nhỏ lớn lên trong khu tập thể. Trước kia Tạ Đông gặp y là cười đấm một cái vào vai, sau đó tán gẫu chuyện trường học và phim ảnh, kể tiếng hô "Freedom" của William Wallace trong Trái tim dũng cảm khí thế ra sao, kể toàn bộ máy bay nhân loại phản kích cuối cùng với người ngoài hành tinh trong Ngày độc lập hùng tráng cỡ nào.

Không còn nữa rồi.

Chỉ còn một chàng trai trầm mặc nặng nề, né tránh ánh mắt của Trình Nhiên, Trình Nhiên hỏi hắn chuyện mọi người trong khu tập thể, hắn trả lời nhát gừng. Cảm giác hai người đã xa lạ lắm rồi, giống như tự vạch ra một giới hạn không thể vượt qua với người bạn cũ nhưng thân phận đã khác xa trước kia.

Giống như cha mẹ hắn ở phòng khách nói chuyện với mẹ y cũng rất cẩn thận câu nệ, luôn mồm cám ơn cha y chiếu cố đồng nghiệp cũ, rồi lại khen ngợi Trình Nhiên thành tích tốt không để cho cha mẹ phải lo lắng.

Kiểu giao lưu đối thoại này chỉ làm người ta ngại ngùng thiếu tự nhiên, khi tiễn nhà họ đi, Tạ Đông và Trình Nhiên tụt lại phía sau.

Tạ Đông ngập ngừng mãi mới hỏi:” Nghe nói, ừm ... Cha Khương Hồng Thược chính là thị trưởng thành phố Sơn Hải à?|

Trình Nhiên gật đầu: “ Đúng thế.”

“ Thật không ngờ nhỉ, đúng là không ngờ thật đấy .... “ Tạ Đông chỉ lẩm bẩm mấy lần như thế rồi không nói gì thêm nữa, chẳng biết bao nhiêu tâm sự thiếu niên đã phải chôn giấu ở điều chưa nói ra đó:

Trình Nhiên cùng mẹ tiến gia định Tạ Đông xuống lầu, nhà họ liên tục bảo không cần tiễn, không cần tiễn nữa, đi nhanh ra cổng, hai mẹ con đành đứng lại thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận