Trùng Nhiên

Chương 366: Tương lai nắm trong tay chính mình.

Trình Nhiên trình bày vắn tắt ý tưởng và ưu thế phần mềm nhắn tin tức thời: “ Thứ này tương tự máy nhắn tin vậy, nhưng mọi người sử dụng trên máy vi tính, có thể dùng phần mềm gửi tin qua lại. Khi máy tính cá nhân trở nên phổ cập, định luật Moore sẽ giúp máy vi tính cá nhân thuận tiện mang theo bên người thành xu thế chính, lúc đó có thể dùng phần mềm này liên hệ với bất kỳ ai ở bất kỳ đâu, không chỉ tin nhắn, anh có thể gửi ảnh, tài liệu, nhạc, thậm chí là trao đổi trực tiếp qua video .”

Tất cả kỹ thuật mới lúc sinh ra đều không khác gì ma pháp.

Có thể tưởng tượng được, vào năm 1998, khi mà máy vi tính và màn hình to lớn cục mịch, bật máy tính phải đợi cả phút mới vào được windows, kết nối mạng phải nghe tiếng "tít tít tè tè" mòn mỏi đợi tín hiệu kết nối, những thứ Trình Nhiên trình bày trước mặt Lý Minh Thạch không khác gì khúc cuồng tưởng trong thế giới Fantasy.

Lý Minh Thạch là dân kỹ thuật, hắn chẳng phải người bế tắc thậm chí còn là con mọt internet từ thời đầu, ở phương diện này có thể nói là kiến thức rộng rãi. Nói về phần mềm nhắn tin tức thời thì hiện trên thế giới có ICQ, AOL năm nay bỏ ra tới 280 triệu USD mua về, lượng người dùng đột phá mốc 100 triệu, đây là phương thức liên lạc của hắn với Tôn Quảng Chấn ở Mỹ.

Thế nên hắn nắm bắt rất nhanh ý tưởng của Trình Nhiên, mắt sáng rực, thứ này ít nhất trên mặt lý thuyết mà nói... hoàn toàn khả thi.

Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, tới tận 2 giờ sáng, Lý Minh Thạch vẫn hưng phấn không thôi, Trình Nhiên trình bày suốt cả buổi tối, giọng cũng khàn đi, cuối cùng phải nói với hắn không cần gấp, cứ về trước nghiên cứu thật kỹ nội dung trong tài liệu mà y đưa, thực hiện dần từng mục, Lý Minh Thạch tương lai là người thao tác.

Một cánh cửa tới thế giới tương lai cứ thế dần mở ra trước mắt Lý Minh Thạch.

Lý Minh Thạch có chút quá khích, hoàn toàn bị tương lai Trình Nhiên vẽ ra làm chấn động. Hắn không hề hoài nghi Trình Nhiên, vì nhiều điều Trình Nhiên đề cập tới hắn từng suy nghĩ qua, hai người không hẹn à cùng chung ý tưởng, nhưng bức tranh Trình Nhiên vẽ ra còn lớn hơn, chi tiết hơn, màu sắc hơn nhiều ...

Đến khi Từ Lan làm mỳ cho hai người ăn khuya, Lý Minh Thạch mới Thạch mới giật mình tỉnh ra là đêm khuya rồi, rối rít đứng dậy tạm biệt, Từ Lan ấn hắn xuống bảo đằng nào cũng muộn rồi, hai anh em ăn mỳ rồi tính.

Mỳ trứng cà chua với hành hoa, cả hai ăn xì xụp.

Lý Minh Thạch bê cả bát lên, uống cạn nước mới đặt xuống, bản kế hoạch không cho vào cặp mà cất trong người như chí bảo, lúc tạm biệt ra ngoài mới nói với Trình Nhiên: “ Hôm nay em làm sao thế? Bị cái gì kích thích mà đấu chí bừng bừng như vậy, mọi khi em như con mèo lười cơ mà? Nói cho anh biết, dù anh không thể giúp em hoàn thành được ý tưởng lớn này, nhưng ở chuyện bày mưu tính kế theo đuổi nữ sinh thì dư sức. Không phải khoe nhé, hồi anh học nghiên cứu sinh, anh viết thư tình có tiếng đấy, không biết bao nhiêu cô nương cầm thư của anh đọc từ sáng tới tối, giờ thành chị dâu với em dâu rồi, về sau biết thư anh viết, nhìn anh rất u oán ... Nói đi, em bị đá hay muốn đá người khác, cái sau thì anh không giúp được, chứ cái trước anh đảm bảo viết cho em bức thư khiến đối phương đứt từng khúc ruột, hối hận về hành vi ngu xuẩn của mình .”

Phập! Có tiếng dao phay chém vào thớt từ bếp truyền ra.

Lý Minh Thạch không kịp đi giày, cứ thế cầm giày chạy trối chết.

Từ Lan thu dọn xong từ trong bếp đi ra, không hỏi con trai vì sao nói hôm nay sẽ ngủ lại ở trên núi mà chiều đã về, nói: “ Ngủ sớm đi, đừng để ngày mai ngủ tới tận mười một mười hai giờ, gần đây cũng không thấy con tập thể dục nữa, sao vậy? Ý chí buông lỏng rồi à?”

“ Vâng. “ Trình Nhiên sợ nghe mẹ lải nhải, đi lấy nước nóng rửa mặt:

Từ Lan giám sát Trình Nhiên rửa ráy về phòng, tới khi đèn tắt rồi mới về phòng ngủ.

Mặc dù Trình Nhiên lúc trở về không nói vì sao xin phép đi chơi hai ngày mà về sớm như vậy, nhưng dựa vào thời gian con mình đi về có thể đoán, con mình tới nơi không lâu về luôn. Vậy chỉ có một khả năng, đó là bị người ta đuổi về, bởi thế hai vợ chồng đều biết ý không hỏi.

Trình Phi Dương còn chưa ngủ, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Từ Lan tắt đèn, lên giường ôm lấy chồng, dựa vào vai hắn rất lâu mà mắt vẫn cứ mở.

“ Cô bé kia họ Khương kia chính là thiên kim nhà thị trưởng đấy, hai đứa chúng nó có vẻ thích nhau lắm.”

“ Ừ, anh biết. “ Trình Phi Dương thở dài, trước kia bao nhiêu người suy đoán vì sao Lý Tĩnh Bình không gặp hắn, giờ đoán ra phần nào rồi:

Trong bóng tối, Từ Lan giận dữ đấm giường: “ Là do chúng ta kém cỏi.”

Trình Nhiên về phòng cũng không ngủ được, không biết đối phương là ai, nhưng cái tên Liễu Cao mà Khương Hồng Thược tiết lộ ra khiến y chú ý. Cái tên này với y mà nói không phải xa lạ, thế giới này rất lớn, kiếp trước Trình Nhiên cũng không va chạm với đối phương, nhưng có nghe thấy tên này trên phương tiện truyền thông, nếu đúng là người đó, vậy Trình Nhiên đại khái biết cấp bậc đối phương rồi.

Tai nghe là giả điều tra mới thật, Trình Nhiên ngày hôm sau mua về một đống báo chí, sau khi nghiên cứu xong còn gọi điện cho Tạ Hậu Minh, nghe ngóng vài chuyện quốc xí Trung Ương, Tạ Hậu Minh không ngại phiền hà, biết sao kể vậy.

Tiếp đó Trình Nhiên lên mạng cộng với tài liệu có được trong tay tổng kết lại, thành một bức tranh với gạch kẻ nối chi chít.

Cuối cùng đối chiếu với thông tin đời sau, có được đáp án đại khái, báo cáo hạng mục công trình, tên người, hướng đầu tư, dẫn tới "tổng giám đốc", cùng một số cái tên, cơ cấu năng lượng hạch tâm, tốt nghiệp học viện tài chính Wharton thuộc Đại học Pennsylvania, phá cách đề bạt, 25 tuổi cấp phó huyện.

Xác nhận rồi.

Đời sau quỹ tích bọn họ càng huy hoàng, cha con hai đời được xưng là cha anh hùng con hảo hán, gọi là hào môn cũng không quá.

Như vậy Trình Nhiên có thể hiểu vì sao người cậu họ tên Liễu Cao của Khương Hồng Thược có thái độ với mình như thế, càng không sợ đắc tội với cô.

Đến nhà bình thường còn chú trọng môn đăng hộ đối huống hồ là gia tộc lớn, quan niệm này với họ càng sâu, cho dù Khương Hồng Thược có không nghĩ thế, nhưng khó mà chống lại được tác động của người xung quanh, đối với cô, đó là cuộc sống riêng, nhưng với người khác đó là lợi ích sát sườn của họ, là vinh hoa phú quý.

Xem hết tư liệu, đầu Trình Nhiên nhâm nhẩm đau, đi ra cửa sổ, kéo rèm dầy ra, mở cửa cho nắng gió ùa vào phòng, hít sâu một hơi đầy lồng ngực: “ Hắn mạnh thì hắn mạnh, chẳng qua là gió mát thổi qua núi thôi.”

Trước kia y không có mục tiêu cụ thể cho cuộc đời mình, chỉ muốn sống an nhàn một chút, kiếm ít tiền, làm vài việc có ích cho xã hội, thế thôi. Bây giờ y có mục tiêu rồi, y sẽ dùng hết ưu thế tiến tới, y sẽ thành sự tồn tại khiến người khác phải ngước mắt nhìn.

.............. ..............

Chủ nhật Khương Hồng Thược quay trở về Thành Đô, đến tối gọi điện cho Trình Nhiên, Trình Nhiên hỏi: “ Sao không xin nghỉ vài ngày?”

Thập Trung tất nhiên có học sinh bình thường mỗi ngày đi học đúng giờ, nghe giảng từ đầu tới cuối không bỏ sót chút nào, cũng có người đi theo con đường nghệ thuật, người muốn du học, có người tham gia thi đấu, xin nghỉ học vài ngày, giáo viên cũng không lo lắng thành tích. Khương hồng Thược ở trong số đó, học sinh bình thường đừng mong đãi ngộ này.

Khương Hồng Thược ở bên kia điện thoại: “ Không cần đâu, ông ngoại mình càng không muốn mình lỡ chuyện học tập … Cho nên Trình Nhiên, mai gặp nhé.”

Trình Nhiên mỉm cười, Khương Hồng Thược nói câu "mai gặp nhé" vẻ mặt nhất định rất ôn nhu mê người.

Cúp điện thoại rồi, Khương Hồng Thược ngồi chống cằm nhìn cửa sổ, thực ra cô về sớm cũng là sự thăm dò, lúc ở núi Nga Mi, Lục Vĩ cần như không rời ông cô nửa bước, chơi bài đánh cờ, cô liền xin phép ông ngoại về Thành Đô.

Lục Vĩ lấy thái độ của người anh khuyên cô ở lại với ông ngoại nhiều hơn, nhưng ông ngoại cô lại đồng ý cho cô về trước đi học, tựa hồ không việc gì quan trọng hơn học tập của cô.

Lúc đi nhìn thấy ông ngoại và Lục Vĩ cười nói vui vẻ chẳng bịn rịn như trước kia cô về thăm nhà rời đi. Cô tâm sự trùng trùng, rõ ràng địa vị đứa cháu gái này trong lòng ông ngoại đã không bằng người ta rồi.

Đương nhiên chuyện này không cần cho Trình Nhiên biết, cô không muốn Trình Nhiên cho rằng ở bên một cô gái có gia đình như cô là áp lực và gánh nặng. Dù bọn họ đã vỗ tay giao hẹn cùng nhau chống lại khó khăn áp bức, nhưng có chuyện, mình có thể gánh được thì không cần để đối phương bị áp lực.

Tương lai không phải do người khác an bài, mà là do mình phấn đấu mà lên, đó là lời cha mẹ cô dạy cô từ nhỏ, Khương Hồng Thược hết sức tán đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận