Trùng Nhiên

Chương 677: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (10)

Cả nhà ăn mừng một hồi, Từ Lan thấy chồng bấm điện thoại báo điểm cho họ hàng ở Sơn Hải, thúc giục Trình Nhiên: “ Mau mau gọi điện báo Thầy Tôn, thầy ấy đang sốt ruột lắm đấy.”

Trình Nhiên vừa gọi điện bên kia nhấc máy ngay, Tôn Huy không dông dài hỏi trước: “ Bao nhiêu?”

“ 703 ạ, ít hơn dự tính.”

“ Ha ha ha ha ha ... điểm số này, điểm số này … lão tử có trạng nguyên tỉnh rồi. “ Tôn Huy cười một tràng chấn động màng nhĩ:

Tiếp theo đó là di động của Trình Nhiên cũng reo liên hồi, Tạ Phi Bạch thao thao bất tuyệt: “ Tao được 498 điểm, vãi luôn, không ngờ, tao có đi học gì đâu, điểm này dư sức vào đại học loại hai rồi, khối thằng cắm đầu học khóc thét chẳng bằng chứ đùa à! Cha tao cao hứng lắm ... À quên, mày thế nào ? ... Cái gì? Bao nhiêu .... Tránh xa tao ra, tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày nữa.”

Du Hiểu thì gửi tin nhắn cho Trình Nhiên nãy giờ "Tra được chưa?" " Tao tra được rồi, 525 điểm, có hi vọng vào được Đại học khoa kỹ điện tử"

Trình Nhiên trả lời chỉ có số "1"

Du Hiểu hỏi lại :" 1 là cái đếch gì thế, mày bị lú à, tao đang hỏi điểm mà."

"Số 1 toàn tỉnh đó mày."

" Cái đệch, mày đùa chắc!"

"Đùa mày làm cái gì, 703 điểm."

"Con mẹ nó ! Tao không muốn nói chuyện với mày nữa."

Điểm vừa công bố, truyền thông trong tỉnh lập tức tới viện khảo thí săn tin, ngay trong ngày tin tức đã đưa lên mạng, ngày công bố điểm cũng là ngày về trường, buổi trưa ăn cơm xong, đám đông như lũ kéo về Thập Trung, tất nhiên khắp nơi hỏi điểm nhau một cách rộn ràng, bàn tán xôn xao "Nghe nói trạng nguyên khoa tự nhiên là trường ta, còn trạng nguyên khoa xã hội của Quốc tế Gia Hàng!"

Vừa vào trường một cái liền thấy bảng thành tích cao khảo được in vội vàng còn dán lệch, chứng tỏ người phụ trách kích động thế nào.

Trình Nhiên 703 điểm, thứ nhất, Chu Húc 689 điểm, thứ nhì ...

Nhật báo Thành Đô tới sớm nhất, muốn phỏng vấn trạng nguyên khoa tự nhiên, nhưng không gặp được, qua phỏng vấn xung quanh có được tin tức về học sinh có tên Trình Nhiên đó.

Theo như chủ nhiệm lớp nói, vị trạng nguyên này cũng không phải là luôn đứng thứ nhất, nhưng nếu đứng thứ nhất cũng không hề ngạc nhiên. Theo như miêu tả thì vị trạng nguyên này trưởng thành trong môi trường gia đình nghiêm khắc, chịu đựng giáo dục kiểu "đòn roi", nhưng vì có người cha xuất thân kỹ thuật, cho nên có được nhiều tri thức ở phương diện này, lại được Thập Trung bồi dưỡng hứng thú, cho nên mới có ngày huy hoàng này.

Theo nguyên văn giáo viên chủ nhiệm nói, học sinh này không nhận phỏng vấn là "Em thấy có nhiều bạn ưu tú hơn em, em chỉ gặp may thôi, vô tình thế nào mà lại đứng đầu, em thấy rất may mắn."

Lời này khiến rất nhiều người muốn hộc máu, thế à? Dựa vào mỗi vận may thôi mà mà thi được thứ nhất? Lừa ma chắc.

Học sinh về trường là để lấy hồ sơ, giấy chứng nhận tốt nghiệp, khiến cả trường xôn xao không phải Trình Nhiên đứng đầu, mà là Khương Hồng Thược xuất hiện.

Khương Hồng Thược về Thành Đô trước đó một ngày, Trình Nhiên tất nhiên là biết, học kỳ đầu tiên của cô ở Anh đã kết thúc, vừa vặn về kịp trước đợt giải tán cuối cùng. Nhưng cô cũng bỏ lỡ rất nhiều, ví như chụp ảnh tốt nghiệp, ví như liên hoan cao khảo, ngày về trường thiếu đi rất nhiều học sinh, có người đi du lịch, có người khảo sát chuẩn bị cuộc sống đại học xa nhà, cũng có người thi không tốt mà không quay lại.

Cho nên hôm đó không đầy đủ.

Khương Hồng Thược mang theo máy ảnh, cố gắng chụp ảnh chung với nhiều bạn học nhất có thể để lưu giữ, Tôn Huy hiền từ hỏi cô tình hình cuộc sống và học tập ở nước ngoài, ánh mắt như nhìn con gái đi xe trở về:” Phải nói thầy rất tiếc không được thấy em và Trình Nhiên so tài một lần.”

“ Không cần vội ạ, bọn em còn có thời gian mà thầy.”

Tôn Huy mất một giây mới hiểu ra, cười lớn từ đáy lòng: “ Ôi người trẻ tuổi.”

Chương Ngư đã từ chức, nhưng hôm nay vẫn về trường, nhiều học sinh chạy tới muốn hắn để lại lời nhắn trong sổ lưu niệm, ai cũng biết "thầy Chương" mở công ty rồi, tốt nghiệp xong đám học sinh to gan hơn nhiều, dám đùa "sau này bọn em tốt nghiệp đại học tới làm cho thầy nhé.". Chủ yếu là trêu thôi, vì trong giai đoạn cuối cùng, Chương Ngư thực sự vớt lại được không ít thiện cảm.

Lớp số 5 í ới gọi điện cho nhau tới chụp ảnh cùng với Khương Hồng Thược lần nữa, bức ảnh này không giống ảnh tốt nghiệp mà trường học tổ chức chụp, không mặc đồng phục, cũng thiếu đi không ít học sinh, nhưng bên cạnh Trình Nhiên có thêm một hình bóng xinh đẹp.

Chụp ảnh chung kết thúc, Chương Ngư tới chỗ Trình Nhiên hỏi: “ Em chắc chắn chứ?”

Trình Nhiên biết hắn hỏi gì, y chọn Khoa kỹ Nam Phương, bất kể là ai chắc cũng hỏi câu đó.

Không lâu sau bảng đỏ của Thập Trung được công bố, được viết bằng bút lông rất đẹp, trên đó là một số cái tên, ai vào Thanh Hoa, ai vào Bắc Đại, đều là những người đã chắc chắn trúng tuyển, chừng 50 người, đám học sinh vây quanh xem phát ra tiếng cảm thán.

Một ngày trước khi công bố điểm, Đại học Thanh Hoa gọi điện cho Dương Hạ, nói có thể nhận cô, nhưng chuyên ngành không được chọn, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Lúc này ánh mắt của Dương Hạ đang tìm kiếm trên bảng đỏ, cô biết người xung quanh xôn xao vì cái gì.

Bên cạnh cái tên Chu Húc trúng tuyển Bắc Đại là Trình Nhiên ... Đại học Khoa kỹ Nam Phương.

“ Không nhầm chứ, với thành tích của Trình Nhiên có thể chọn bất kỳ chuyên ngành nào ở Thanh Hoa Bắc Đại, vậy mà cậu ấy tới Đại học Nam Phương?”

“ Hay là lúc điền nguyện vọng có nhầm lẫn.”

“ Vớ vẩn, học sinh top đầu như cậu ấy được người ta săn đón cả tháng rồi, được hứa hẹn trước, có ký kết, làm gì có chuyện nhầm. Nguyên nhân duy nhất là cậu ấy chọn đại học Nam Phương.”

“ Trong nhà cậu ấy mà biết chắc tức chết luôn chứ đùa à?”

Tiếng bàn tán cứ vậy lan đi.

Dương Hạ đứng xem một lúc nhìn thấy Trình Nhiên đứng chụp ảnh với Chương Ngư bên thao trường, cô đi thẳng về phía đó.

Lúc này cũng có vài học sinh vì bảng đỏ công bố mà kéo nhau đi tìm Trình Nhiên xác nhận, sau đó đám đông bị Dương Hạ gạt ra, trước mặt bao người cô đi thẳng tới trước mặt Trình Nhiên, hơn ai hết cô biết không có nhầm lẫn gì ở đây hết, vì thế mà cô nuối tiếc, vì thế mà cô đau lòng.

Chương Ngư thấy chuyện chẳng lành liền tránh sang một bên, Khương Hồng Thược đứng gần đó khẽ mím môi.

Chát! Trình Nhiên bị Dương Hạ vung tay tát một cái giòn tan, bốn phía xung quanh im ắng hắn xuống, bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra.

“ Về hỏi cha mẹ cậu xem có cách gì không?”

Trình Nhiên xoa xoa má nóng rát, bị một cái tát bất ngờ trước mặt bao người, y chẳng những không giận còn cố gắng xoa dịu Dương Hạ: “ Không cần đâu, mình quyết định tới Đại học Nam Phương, trường đó phù hợp với mình.”

Vì nguyên nhân đó sao?”

“ Nguyên nhân rất phức tạp mình nhất thời không nói rõ được, đại khái ...”

Chát!

Lại cái tát nữa, giọng Dương Hạ mang theo tiếng nghẹn ngào: “ Trình Nhiên, đó là tiền đồ của cậu, tương lai của cậu đấy. Tại sao cứ tới lúc quan trọng, cậu luôn làm người ta thất vọng như thế ... Có biết vì thi vào Thanh Hoa, mình liều mạng học thế nào không, có biết mình học tới chóng mặt buồn nôn không?”

Câu này được không ít học sinh xung quanh đồng tình, vì chính bản thân họ cũng thế, từ góc độ phổ biến của thế giới, không chọn Thanh Bắc mà chọn một trường khác, tức là từ khởi điểm đã thấp hơn người khác, có nghĩa là gánh nguy hiểm cao hơn, nghĩa là nỗ lực nhiều hơn, thế nhưng những người khác không cố gắng nỗ lực sao?

“ Cậu kể cho mình nghe câu chuyện về vị học trưởng kia, cậu nói con người phải nỗ lực sống, cậu cổ vũ mình, cậu nói mình tiền đồ như gầm ... “ Dương Hạ mất bình tĩnh: “ Rồi cậu lựa chọn như thế, cậu là đồ khốn kiếp.”

Nói xong cô quay người chạy đi thật nhanh, không cho ai thấy mình rơi nước mắt.

Tai họa của Trình Nhiên chỉ là một trong số nhiều câu chuyện hôm đó.

Chuyện đáng nhớ hôm đó rất nhiều, ví như mọi người lưu luyến mãi không muốn rời trường, có học sinh ôm lấy giáo viên khóc nức nở nói chỉ muốn học ở Thập Trung mãi, có học sinh học theo nghi lễ cổ hướng về phía tượng Văn Ông lạy ba cái, và tất nhiên có chuyện Trình Nhiên bị tát hai cái.

Trạng nguyên ăn đòn, thật hiếm có.

Sau đó Trình Nhiên và Khương Hồng Thược biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Trên sân thượng của khu phòng học, có hai người ngồi sóng vai nhìn về phương xa.

Khương Hồng Thược nghiêng đầu nhìn một bên má bị tát tới đỏ ửng của Trình Nhiên, khóe môi không giấu được nụ cười:” Đau không?”

“ Đau. “ Trình Nhiên nói thôi cũng thấy khó rồi, chuyện này y giấu Dương Hạ, vì biết để cô biết trước, sẽ khổ cái lỗ tai, ai ngờ hậu quả ra thế này:” Người khác không nói làm gì, bạn ít nhất khi đó phải bênh vực mình một câu chứ?”

“ Biết sao được, mình đoán chuyện Dương Hạ làm cũng có rất nhiều người muốn làm lắm, mình không chống lại nổi số đông nên đành đứng nhìn, thực ra trong lòng mình đau lắm. “ Cái tát này làm Khương Hồng Thược yên tâm hắn, vì hôm nay cô nhìn ra rồi, bất kể là Trình Nhiên và Dương Hạ thân thiết nhau tới mấy, quan tâm nhau, hiểu nhau tới mấy, hai người chẳng thể phát triển hơn cái gọi là thanh mai trúc mã, cùng lắm đi xa hơn sẽ thành ... Chị em:

Vì họ quá tự nhiên với nhau rồi, cái tát đó đổi lại là cô, trong tình huống không hài lòng với quyết định của Trình Nhiên tới mấy cũng không thể làm ra.

Trình Nhiên hậm hực: “ Nói vậy chúng ta là đôi uyên ương đồng mệnh rồi.”

Khương Hồng Thược lườm y một cái, định đánh, nhưng nhìn một bên má đỏ rực của y liền thở dài: “ Dù sao cậu đã có lựa chọn của mình rồi, miễn bản thân không tiếc nuối gì là được, đúng không? Còn mình, mình cũng có một việc luôn muốn làm chưa làm được.”

“ Chuyện gì ...”

Trình Nhiên còn chưa kịp nói hết lời thì có một bờ môi lấp kín miệng y.

Lúc đó là 4 giờ hơn, sân thượng Thập Trung nóng rực, không nóng bằng nụ hôn của đôi nam nữ.

Có thêm phóng viên biết tin tới trường phỏng vấn, xin Tôn Huy số điện thoại của gia đình Trình Nhiên, gọi tới trao đổi với phụ huynh của trạng nguyên.

Tại thủ đô, Trương Minh và Hạ Phóng Ông đang xử lý nốt công tác cuối cùng của kỳ tuyển sinh cũng nhận được tin, hai người lần nữa đau đầu, đối diện với học sinh kỳ quái đó, bọn họ cũng hết cách.

Những học sinh rời Thập Trung muộn hơn một chút quay đầu lại nhìn trường học sẽ thấy tấm băng rôn được làm có phần vội vã treo ở cổng trường:" Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Trình Nhiên với thành tích 703 điểm trở thành trạng nguyên cao khảo khoa tự nhiên tỉnh Tứ Xuyên năm 2000." Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới lựa chọn của Trình Nhiên nhiều người vẫn tiếc nuối.

Lại liên tưởng tới Khương Hồng Thược nay đã đi nước ngoài, nếu cô còn ở đây, tấm băng rôn kia liệu thay đổi, không ai nói chắc, chỉ biết từ giờ khó một lần khó biết tin tức của cô nữa.

Không biết là học sinh nào cảm thán: “ Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ.”

Bên cạnh có người nói tiếp: “ Đâu chỉ tuyệt tích khỏi giang hồ, còn cả thanh xuân của chúng ta nữa ...”

Khi đó bọn họ nào biết đôi thần điêu hiệp lữ mà họ cho rằng sẽ "tuyệt tích giang hồ", mới bắt đầu câu chuyện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận