Trùng Nhiên

Chương 788: Dồn vào đường cùng.

Kết thúc cuộc điện thoại, Trần Dược ngồi thừ người ra trên ghế sô pha, không có phản ứng gì.

Trương Hâm Du vào báo cáo càng căng thẳng, chỉ dám đi tới đặt đồ lên bàn, đứng xa xa nói: “ Viện trưởng bảo tôi làm hạch toán chi tiêu, tôi làm xong rồi ạ.”

Trần Dược gật đầu, phẩy tay cho hắn ra ngoài.

Trương Hâm Du ra ngoài rồi, phía sau còn có những người khác đang đợi hắn ra đề nộp tài liệu cho Trần Dược.

Cứ như đi cận kiến thái thượng hoàng vậy.

Trương Hâm Du có cảm giác làm bạn với vua như chơi với hổ.

Giờ nghĩ lại trước kia hắn bán đứng Nhiếp Vân, giờ người ta là nhân vật chủ đạo của phòng thí nghiệm mới, thời gian qua làm ra những hai bài luận văn, tuy chưa được đưa lên những tạp chí có sức ảnh hưởng lớn, nhưng cho thấy người ta đang ở giai đoạn tiến bộ. Quan trọng nhất là có tự do sáng tạo, bọn họ thì bị vắt kiệt sức ở đây, nhất nhất phải làm theo Trần Dược.

Điều này làm hắn thấy khó nuốt trôi, hắn đúng là có được sự tín nhiệm của Trần Dược, Trần Dược giao việc cho hắn thật, nhưng Trương Hâm Du không ngốc, những việc hắn đang làm là hợp đồng sổ sách với những công ty chỉ tồn tại trên giấy tờ mà chẳng có chút nghiệp vụ nào, đây là chuyện hắn không dám nói ra.

Mà cho dù làm việc này cho Trần Dược rồi, nhưng hắn vẫn chẳng phải thành viên hạch tâm.

So với nhân viên nghiên cứu ngoại vi thì khả năng tốt hơn một chút, ít nhất hắn có thể dùng danh nghĩa Trần Dược lấy được không ít lợi lộc và có được sự tôn trọng về địa vị, ví như trước đó có một nữ sinh rơi vào tay hắn, trước kia lấy đâu ra cơ hội đó.

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, mình không thuộc vòng tròn hạch tâm thực sự của Trần Dược.

Những người có địa vị hạch tâm thực sự trong hạng mục này là nhân viên được Trần Dược thuê về từ Mỹ, được gọi là "đội Alpha", nội dung kỹ thuật mà họ tiếp xúc, người ngoài không thể đụng vào.

Vấn đề bây giờ là chính sách của thành phố Nam Châu đã thay đổi, chạy kinh phí không còn dễ dàng như trước.

Nguồn kinh phí chính của Trần Dược tới từ hai nơi, một là kinh phí hạng mục trọng điểm do quốc gia cấp, kinh phí này cần có hóa đơn chi tiêu mới được thanh toán. Thứ hai là kinh phí hỗ trợ sản nghiệp của chính phủ Nam Châu, khoản này mới quan trọng, vì có tính co dãn cao, trong hạng mục lớn này có mười mấy đề tài nhỏ, có cái kiếm được mấy trăm vạn kinh phí, mạng lưới quan hệ của Trần Dược lớn, khả năng nhận được kinh phí rất cao.

Giờ chính sách thay đổi rồi, mảng này có vấn đề, quá nửa số đề tài gặp phải tài chính ngưng trệ.

Trương Hâm Du thời gian này không dám xuất hiện trước mặt Trần Dược, hắn lo không cẩn thận chọc giận Trần Dược, càng khiến hắn không dám nghĩ tới là ... Một khả năng khác.

Nếu như hạng mục của Trần Dược chỉ là hoa trong gương trăng đáy nước, cuối cùng đổ vỡ, Trần Dược ngã xuống thì bọn họ thế nào?

Bây giờ hắn thực sự biết sợ rồi.

Nhìn sang Nhiếp Vân, hạng mục không ầm ĩ, nhưng mà tiến trình nghiên cứu chắc chắn, hắn thừa nhận hắn đố kỵ, đố kỵ Nhiếp Vân đi rồi, lại gặp được quý nhân.

Hắn hối hận vô cùng.

Trần Dược không có được kết quả gì ở sở khoa học kỹ thuật, lại đi tìm Hoàng Bồi nói chuyện, hi vọng Hoàng Bồi ra mặt dùng ảnh hưởng của Đại học Trung Nam tác động tới tổ chuyên gia.

“ Đúng là vỡ vẩn, đám quan liêu đó chỉ biết vỗ đầu nghĩ ra chính sách, đây là lĩnh vực tuyến đầu, không thể nào dự đoán chính xác được lượng tài chính cùng tiến độ. Nếu hạng mục chỉ vì vài sự cố trong quá trình nghiên cứu không đạt được mục tiêu mà không cấp kinh phí, sẽ kéo chậm tiến độ toàn bộ hạng mục, cuối cùng là hỏng cả hạng mục.”

“ Tôi thấy phía Nam Châu đang làm bậy, bọn họ làm như thế sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, tôi muốn liên hệ với lãnh đạo chủ quản, tôi muốn đề xuất ý kiến.”

Lần này Trần Dược nổi giận thực sự.

Nhưng Hoàng Bồi giọng khô khốc: “ Viện trưởng Trần, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng anh muốn trường ra mặt gây áp lực là không được, vì ý kiến đánh giá của tổ chuyên gia đều lưu lại trong hồ sơ, nếu sau này nghiệm thu có vấn đề, sẽ bị truy cứu trách nhiệm, anh chưa hiểu tình hình mới rồi ...”

Trần Dược hiểu chứ, xem Hoàng Bồi không đặt cược vào hắn nữa rồi, vì ông ta có chỗ khác, cái phòng thí nghiệm đó, thằng nhóc lập cái hiệp hội kia.

Được lắm.

Các người ép tôi vào đường cùng thì đừng trách tôi.

Trong phòng bao một nhà hàng ngoài Đại học Trung Nam, Trần Dược gặp mặt một người trẻ tuổi gầy gò, người đó giao một bản tài liệu, tay có vẻ đang run lên, cầm cốc nước uống cạn: “ Đây là tài liệu kỹ thuật gần nhất, chỉ còn trắc nghiệm, nghiệm chứng nữa thôi, đương nhiên là quá trình này cần một thời gian.”

Trần Dược cười ôn hòa, vươn tay vỗ vai hắn: “ Cậu làm tốt lắm.”

“ Vậy ... “ Người kia ngập ngừng:

“ Yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời.”

Không lâu sau xe của Trần Dược tới thẳng phòng thi nghiệm của khoa điện tử Đại học Trung Nam, ở đó toàn bộ đội Alpha đã tới đông đủ.

Trần Dược giao tài liệu cho họ.

“ Kết hợp với tài liệu tiền kỳ, mau chóng hoàn thành kiểm nghiệm cuối cùng, các anh đều là chuyên gia ở lĩnh vực tương quan, tôi tin không có lý do gì để chậm hơn người ta ... Mau mau làm ra thành quả, chúng ta sẽ công bố trước bọn chúng.”

Cùng lúc đó một người cũng đang hết sức phẫn nộ.

Liễu Cao là hội trưởng hội thương nghiệp Trường An, lần này hắn dẫn đội ngũ tới đảo Đài Loan tham dự hoạt động thương nghiệp, đàm phán diễn ra thành công, vốn tổ chức lễ chúc mừng, không hiểu xảy ra chuyện gì, hắn lại nhốt mình trong phòng, dáng vẻ tức giận.

“ Nói trắng ra là người ta cho chúng cơ hội, Lý Vận rốt cuộc muốn gì chứ, hai bên trao đổi cổ phần, khiến hai nhà càng thêm gắn kết, cô ta có được giá trị cổ phiếu còn cao hơn cơ mà, rõ ràng là cô ta được lợi, cô ta lại ngừng đề an trao đổi cổ phần, cô ta muốn tạo phản à?”

Liễu Cao không ngừng đi qua đi lại quát tháo vào điện thoại, đây là phòng trên tầng cao nhất của khách sạn đắt nhất trên đảo, thành viên hiệp hội thương nghiệp Trường An đang cùng người mẫu minh tinh Đài Loan tiệc tùng cuồng hoan.

Là người một tay tổ chức mật hội trao đổi lợi ích thương nghiệp này, nhưng giờ hắn không hứng thú tham gia hoạt động ướt át đó, mà còn đùng đùng nổi giận.

“ Không, Lý Vận to gan tới mấy cô ta không dám cố chấp, nhất định phải có cái gật đầu của anh trai cô ta ... “ Ngồi xuống ghế sô pha vò đầu, Liễu Cao chửi bới: “ Không biết tốt xấu, trước kia tôi nói đám người Lý gia chúng là đám vong ân bội nghĩa, không sai chút nào, chúng dựa vào Khương gia mới có địa vị bây giờ, giờ thấy Khương gia gặp chút sự cố liền trở mặt phải không.

“ Sao tôi không tức giận chứ, rõ ràng là chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ, người Lục gia đã tỏ thái độ rồi, hai bên đạt thành nhận thức chung, định ra phương hướng tương lai, vậy mà Lý Vận từ chối, cô ta cản trở dung hợp hai nhà. Lý gia họ đúng là thứ đá cản đường của Khương gia, bọn chúng phải trả giá.”

Liễu Cao càng nói càng giận, hắn là người dẫn dắt cho Lý Vận và người Lục gia tiến hành dung hợp kinh tế, chính là nghi thức thể hiện tin tưởng vào nhau, Lý Vận đem cổ phần của công ty dưới quyền ra, trao đổi với cổ phần của Lục gia, như vậy hai nhà lợi ích gắn kết chặt chẽ, thành một liên minh thực sự.

Đây là bước quan trọng để hai thế lực chính trị Lục hệ và Khương hệ hợp nhất, tuy trước đó một số thân thích Khương gia cũng đã tham gia cổ phần ở một số sản nghiệp của Lục gia, nhưng đó là bước đầu, quan trọng là khối tài sản lớn của Lý Vận, đây còn là đường hai nhà hướng ra nước ngoài, có đảm bảo lớn hơn. Lý Vận tất nhiên từ thành viên ngoại vi của Khương hệ cũng tiến vào hạch tâm, nhận nguồn lực hành chính hai nhà, tha hồ tung hoành trong nước.

Hạng mục của Trần Dược cũng là một trọng tâm trong đó.

Kết quả phương án thảo luận xong xuôi, Lý Vạn lại phủ quyết, ném ra vài công ty ngoại quốc không có mấy sức ảnh hưởng ứng phó với Lục gia, trực tiếp thể hiện không hứng thú với hướng đi tương lai của hai nhà.

Điều này có nghĩa là hai bên không có cơ sở xây dựng mối quan hệ thông gia.

Điều này không chỉ có nghĩa là Liễu Cao không có được lợi ích từ hai nhà liên hợp, thậm chí bao công sức nỗ lực của hắn trước đây ngầm tác động tới người trong nhà.

Liễu Cao phẫn nộ, đồng thời cảm giác được uy hiếp, đây là ý của Lý Tĩnh Bình hay là của chị họ hắn, phải chăng chị hắn nhận ra điều gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận