Trùng Nhiên

Chương 385: Đi theo anh Tạ tiền đồ vô lượng. (2)

Cửa mở rộng, nhìn một cái là thấy hết bên trong, toàn bộ tường xung quanh bao phủ bằng cỏ nhân tạo, trần nhà có dây leo buông xuống, ở giữa còn có một cái cây đã chặt hết cành chỉ để lại thân, giống như đi vào rừng vậy.

Bên trong làm ăn có vẻ khá, nam nam nữ nữ đều có, trong cùng là hai hàng máy vi tính, ngoài là bàn ghế, bảy tám bộ đều kín khách, chắc là học sinh trường quốc tế gần đó rồi, cuối tuần không mặc đồng phục, có thể thấy rõ khác biệt. Như ở Thập Trung, tuyệt đại đa số vẫn còn rất chất phác đơn giản, ăn mặc bắt mắt nhất là Lý Vận Hàn thích mặc váy ngắn khoe đôi chân dài siêu cấp của mình, câu lạc bộ tiếng Anh của cô cũng chỉ theo đuổi phong cách váy nữ sinh Hàn Quốc, thế cũng coi là thời thượng rồi. Nhưng mà ở đây chưa là gì hết, như cái bàn toàn nữ sinh kia, quá nửa nhuộm tóc, toàn bộ mặc váy ngắn, chắc hơn gang tay một chút, trong đó hai nữ sinh ngồi vắt chéo chân, váy hớt lên thấy hết cặp đùi nuột nà trắng nõn, ánh mắt đám nam sinh xung quanh cứ đảo qua liên hồi, nhiều tên cố tình cười nói thật lớn thú hút sự chú ý của họ.

Trong quán có tiếng ồn ào: “ Bảo anh Tạ làm trọng tài đi, quy tắc này có vấn đề, phải dựa theo kỹ năng ưu tiên phát động chứ, anh Tạ, anh nói sao?”

Chưa thấy trả lời đã có người đang nói chuyện điện thoại nói to: “ Ừ, ừ, tao đang ở chỗ anh Tạ, mày tới đây đi, tao giới thiệu cho ... Anh Tạ, lát nữa em có thằng bạn tới, dẫn theo ba người.”

Một cái giọng hởi hợt đáp: “ Đến đi, giảm 5%.”

Có người cười đùa chen vào: “ Nói trước nhé, có mang mỹ nữ không, có mới giảm 5% đấy.”

“ Không có còn phải tăng giá ấy chứ.”

Náo nhiệt vô cùng.

“ Anh Tạ, em dẫn người tới cho anh này. “ Đặng Duy đi qua cửa, đánh miệng về phía Trình Nhiên ở bên:

Có vài người ngẩng đầu lên nhìn Trình Nhiên.

Tạ Phi Bạch lúc này ở sau quầy, không còn để tóc ngắn làm cái đầu hắn trông tròn như quả dưa hết sức tức cười nữa, giờ tóc dài đến gáy, rẽ ngôi giữa giống tài tử Hong Kong, mặc áo sơ mi trắng, nửa bỏ trong quần nửa thả ra ngoài, thấy Trình Nhiên tới mới làm bộ uể oải cựa quậy đứng dậy: “ Mày tới rồi.”

“ Ừ. “ Trình Nhiên thuận miệng đáp một câu, vẫn đang hứng thú quán sát cái quán trang trí khá ấn tượng này:

Thấy Trình Nhiên đang đánh giá xung quanh, cứ như có gió xuân thổi khắp người Tạ Phi Bạch, cái đó gọi là sướng. Hắn cố ý để Đặng Duy đi đón người, sau đó tạo dáng ngồi ở đây chính là để Trình Nhiên nhìn thấy, chắc chắn làm thằng này chấn động mạnh lắm.

Cảm giác hả vô cùng, giống như có nước tích trữ trong người đã lâu, giờ mở van xả ầm ầm. Từ lúc hai nhà trở nên thân thiết, trong nhà cha mẹ hắn cứ lấy Trình Nhiên ra làm ví dụ, nào là ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện, thành tích tốt, lại còn thi vào Thập Trung nữa chứ, trong khi hắn phải nhờ cậy quan hệ, bỏ cả đống tiền ra để vào học.

Ở nhà hắn, Trình Nhiên chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết.

Bây giờ thứ mà hắn chuẩn bị đã lâu, rốt cuộc thể hiện được sự "ngạo nghễ" trước Trình Nhiên.

Mày học giỏi, mày ngoan ngoãn, nhưng tao là ông chủ đấy.

Nhìn thì chỉ là một cái quán giải khát kiêm quán nét thôi, nhưng mà hắn chỉ là học sinh cao trung, hơn nữa từ liên hệ nhà cung cấp, lập kế hoạch, tổ chức, trang trí, đều một tay Tạ Phi Bạch làm. Đây chính là năng lực lãnh đạo, năng lực chấp hành. Cái quán giải khát hắn mở cực kỳ nổi tiếng ở trong trường, cái tên Tạ Phi Bạch nhờ phương thức này, nổi danh toàn trường.

Vừa rồi Tạ Phi Bạch còn lười nhác hờ hững, vậy mà người kia vừa tới thì phấn chất hơn hẳn, trong quan có người quen thuộc với Tạ Phi Bạch ngạc nhiên, tên này lúc nào cũng cái bộ dạng đời là cái đinh, vậy mà có nhân vật khiến hắn để ý.

Mặc dù người này ăn mặc rất bình thường, nhưng bề ngoài sạch sẽ, ánh mắt sáng, không quá đẹp trai, song có một khí chất làm người đối diện thoải mái, rất khó diễn tả. Chứ không à, thằng mặt trắng đó vừa đi vào là mấy nữ sinh đã nhìn rồi.

Tức thì có người lớn gan suy đoán, hay là tình địch của Tạ Phi Bạch.

Kỳ thực cái quán này không phải do một mình Tạ Phi Bạch mở, tổng cộng là do năm người có cả nam lẫn nữ góp "tiền riêng" mở ra, toàn học sinh có gia đình loại có danh tiếng trong vòng tròn thượng tầng Thành Đô. Bọn họ trước kia vốn biết nhau rồi, sau khi Tạ Hậu Minh nắm tập đoàn đầu tư tỉnh, quan hệ càng thêm mật thiết, hơn nữa cùng học quốc tế Gia Hàng, không muốn hảo hán tụ nghĩa cũng khó.

Trình Nhiên xem khắp lượt hỏi: “ Quán mày mở hả?”

Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc mày hỏi câu này rồi, Tạ Phi Bạch đợi ngày này đã lâu, vẫn tỏ thái độ "làm chơi thôi”, hời hợt hỏi: “ Thấy sao?”

Trình Nhiên gật đầu: “ Được đấy, rất có cá tính.”

“ Lại đây, cho mày xem. “ Tạ Phi Bạch ngoắc ngón tay, đi tới chỗ hai hàng máy vi tính: “ Máy vi tính của Lenovo, chip Intel Pen 2, ổ cứng 4 GB, RAM 64 "mê", windows 98, giá ngoài một vạn ba một cái! Tao mua giá nội bộ một vạn mốt, quen ông chủ cửa hàng Lenovo Thành Đô, nên nể mặt giảm giá. Bên trong cài Age of Empires, Starcarft, Resident Evil ... Toàn trò hay cả. Tao còn nghiên cứu, hiện giờ quán nét ở Thành Đô rất ít, dù là điều kiện bình thường phải 20 đồng một tiếng, chỗ tao chỉ 12 đồng một tiếng thôi.”

Ngồi trước máy tính lúc này có mấy nam tử trung niên mặc đồ tây, đi giày da, có người bật lửa hút thuốc, mắt nhìn màn hình chằm chằm, người đan hai tay vào nhau dựa vào lưng ghế. Người thì cầm chuột di liên hồi, người gõ lạch cạch, đều chìm đắm trong thế giới internet mới mẻ màu sắc, chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài.

Hiển nhiên không chỉ là chỗ lên mạng, còn kết hợp với nghỉ ngơi, rất cao cấp, làm ăn không tệ.

“ Nhìn thấy trang trí rồi chứ, tao muốn tạo thành phong cách rừng rậm, có quầy nước, ngồi xuống làm cốc cà phê hoặc trà sữa Đại Loan thư giãn hoặc trò chuyện.”

Mấy người hợp tác cùng Tạ Phi Bạch lúc này ngồi ở cái bàn có ghế sô pha thoải mái quay quanh, họ cũng nhìn ra rồi, té ra anh Tạ gọi người ta tới là để khoe cơ bắp.

Không biết hai người này có khúc mắc gì đây.

Hồ Duệ biệt danh Tam Mao liền lên tiếng trợ lực: “ Trường quốc tế nằm ở ngoại thành, bình thường chim chả buồn ỉa gả chẳng buồn đẻ, chẳng có gì để giải trí, anh Tạ nắm lấy khoảng trống này, thương lượng với bọn tôi, mọi người bỏ ít tiền, đương nhiên anh ấy bỏ phần lớn, không nhiều, năm người chỉ có 20 vạn.”

Cái "không nhiều" này với một gia đình bình thường mà nói là phải tích góp cả đời đấy.

Nói cho dễ hình dung, nếu như Trình Phi Dương bán đứt tuổi nghề, làm việc nửa đời người chỉ đổi được 3 vạn. Lúc này một căn nhà thương phẩm ở Thành Đô chỉ 3000 một mét vuông, 20 vạn đủ mua căn hộ 3 phòng một sảnh rồi.

Vậy mà đám này mới chỉ là học sinh, cho thấy tầng lớp phú nhị đại khi đó đã vượt xa người thường thế nào.

Mã Hoành Vũ biệt hiệu Đại Mã lên tiếng: “ Mấy chỗ vui chơi ở Thành Đô chơi ngán cả rồi, quán Karaoke hay chơi bar cũng chỉ đến thế thôi, làm sao bằng tự quản lý sản nghiệp của mình.”

Nói tới hai chữ "sản nghiệp" không khỏi tự hào. Khi Tạ Phi Bạch rủ bọn họ mở quán giải khát, mới đầu hắn cũng do dự, nhưng khi bắt tay vào làm rồi liền phát hiện ra ý nghĩa khác. Trước kia đi bar, tiền rải cả nắm, được em gái sáng mắt hâm mộ, cũng chỉ vui lúc đó, sau đó cảm giác rất trống rỗng, ca hát hay uống rượu đều vô vị. Nhưng bây giờ mở quán ra, nhìn khách ra ra vào vào, nghe mọi người khen ngợi ý tưởng độc đáo, rất có cảm giác thành tựu, toàn thân tràn trề sức sống.

Biệt danh hắn là "Đại Mã" không phải chỉ vì họ Mã, mà vì bên cạnh hắn luôn không bao giờ thiếu con gái, nhưng mà vật tụ theo bầy, người họp theo loại, những cô gái tiếp cận hắn chỉ vì có tiền, đưa đi chơi khắp nơi. Chứ nhìn trúng nữ sinh ưu tú trong trường, người ta chẳng thèm để ý, coi hắn là loại nhị thế tổ.

Kết quả gần đây nữ sinh mà hắn nhìn thấy lần đầu đã thầm thương trộm nhớ, hoa khôi lóp thứ tư năm hai, từng đoạt giải nhất cuộc thi thư pháp thành phố, gặp hắn ở trường còn hỏi, bạn học tới có được giảm giá không, làm hắn cứ lâng lâng.

Thế nên mới nói, nam nhân thì nhất định phải có sự nghiệp đàng hoàng, khi đó các cô gái cũng nhìn với ánh mắt khác. Trước kia nông cạn, cho rằng tiền là vô địch. Nhưng thực tế, giống trong thế giới động vật, chỉ có cái thân xác cồng kềnh không ăn thua, phải có móng vuốt răng nanh sắc bén và bản lĩnh săn mồi, đó mới là bản chất thế giới.

Tất cả nhờ anh Tạ nghĩ ra, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.

Đi theo anh Tạ, tiền đồ vô lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận