Trùng Nhiên

Chương 319: Tới thì cũng tới rồi. (1)

Đã tới Thập Trung một lần rồi, Trình Nhiên không lạ lẫm lắm, ít nhất cũng đủ xác định phương hướng.

Qua cổng rẽ bên trái là khu phòng học, toàn bộ khu liền thành một thể, hai bên tòa nhà là hai ngọt tháp, đối diện là thao trường, học sinh vào trường đi qua bậc thềm dài mười mấy mét mới tới tòa nhà hùng vĩ như cung điện.

Vì trời mưa, tấm bảng chia lớp đặt dưới tường lớp học năm thứ nhất, lúc này ở đó đã đông nghịt năm thứ nhất báo danh hôm qua, năm thứ ba tất nhiên không chia lớp nữa, vì thế tụ tập ở đó toàn là học sinh năm hai.

Mọi người nhóm chân, cúi người nhấp nhổm tìm kiếm, vừa kỳ vọng lại vừa thấp thỏm, bàn tán xôn xao.

Ai xem xong lớp của mình sau đó dựa theo vị trí đi báo danh, chủ nhiệm lớp sẽ ở phòng học thu học phí, giấy thu đưa tới bên tài vụ, đó là cách thu tiền học phố biến nhất thời bây giờ.

Cũng có người tạm lánh lúc cao điểm, tụ tập với nhau ở đại sảnh chia sẻ tin tức thú vị kỳ nghỉ.

Không phải là nữ sinh Thập Trung đều mặc váy ngắn như Trình Nhiên thấy lần trước, làm y thất vọng nho nhỏ, mà cũng chẳng thấy một ai quen thuộc, nên Trình Nhiên không có tí cảm xúc nào của ngày trở lại trường, nên chẳng vội xem mình học lớp nào, đi tới lầu hành chính, tìm văn phòng của ban tuyển sinh, vì là học sinh chuyển trường nên phải làm ít thủ tục.

Quan trọng nhất là "chứng minh chuyển trường", phải có dấu của đồn công an khu vực, sau đó được Nhất Trung Sơn Hải đồng ý, sau đó mới có thể tới Thập Trung báo danh.

Nếu trường học cũ không đồng ý sẽ không đi được.

Hiệu trưởng Mã Vệ Quốc giận lắm, nói Trình Bân chơi mình, nói là gửi gắm cháu cho mình, Nhất Trung vất vả bồi dưỡng ra học sinh mũi nhọn, kết quả biến thành làm nền cho Thập Trung, khiến Trình Bân phải đem hai chai Mao Đại tới tạ tội. Tất cả đổ lên đầu Trình Nhiên, Trình Bân nói vì y bỏ đi mà mình có lỗi với chiến hữu .

Tuy Mã Vệ Quốc quá nửa là nói đùa, nhưng khó tránh được vướng mắc trong lòng.

Trình Nhiên vỗ trán vài cái, từ hôm qua tới giờ sao cứ nghĩ mấy chuyện ở Sơn Hải chứ, mình đáng lẽ phải qua cái tuổi này rồi cơ mà, chai sạn lắm rồi mới phải.

Biển ban tuyển sinh kia rồi, Trình Nhiên gõ cửa ban ba cái có người nói cứ vào, bên trong phòng có một cái bàn dài cùng mấy giáo viên, đại đa số đều rất trẻ, hai mấy tới ba mươi, mọi người đều khá bận rộn, còn có mấy học sinh đứng trước tủ giúp sắp xếp tài liệu, máy in, máy photo chạy liên tục.

Một nữ giáo viên nhận lấy chứng minh chuyển trường của Trình Nhiên, xem qua chỉ dẫn: “ Em đưa hộ khẩu gốc đây cho tôi photo, sau đó giao tiền ở đây là được.”

Trình Nhiên mở cặp sách, lấy ra các giấy tờ liên quan nộp lên, tới chỗ phụ nữ trung nhiên đóng mấy thứ lệ phí, trừ người đầu tiên ra chẳng ai để ý tới Trình Nhiên, qua được cái kỳ thi biến thái, vậy mà xem ra học sinh chuyển trường chẳng có gì đặc thù.

Giấy chuyển trường được đưa tới cho chủ nhiệm ban tuyển sinh, ông ta lục lọi đống giấy tờ, cuối cùng rút ra tờ giấy dài giọng: “ À, Trình Nhiên ... Em ở lớp số 5 năm hai, chủ nhiệm lớp của em là thầy Tôn Huy, em tới thẳng chỗ thầy ấy ... À phải rồi, Kiều Mạch, em học lớp số 3 à, cũng gần lớp số 5, xong việc thì đưa Trình Nhiên đi một chuyến nhé.”

“ Dạ. “ Kiều Mạnh đặt tài liệu đang sắp xếp xuống, đó là nam sinh đeo kinh dày, tay chân lòng khòng như con bọ ngựa, vậy mà lại nói người ta: | Thì ra cậu thông qua thi chuyển trường tới đây, lần này chỉ 3 người qua được kỳ thi đó, tưởng cậu phải ba đầu sáu tay ghê gớm lắm cơ.”

Trình Nhiên đi theo hắn ra khỏi phòng, cười nói: “ Thất vọng phải không?”

“ Hơi hơi, Nhất Trung Sơn Hải của cậu cũng nổi tiếng lắm, tôi từng nghe nói tới rồi. Cậu đẹp trai đấy, tôi đoán cậu sẽ được nữ sinh hoan nghênh lắm, ở đây nhiều mỹ nữ, nhiều hoạt động câu lạc bộ, không khí thoải mái hơn các trường khác, nên chuyện yêu đương cũng nhiều.”

“ Tôi cũng nghe nói rồi.”

“ Nhưng phải cẩn thận đấy, khác biệt lớn nhất ở Thập Trung so với tất cả ngôi trường khác là không ai ép cậu học đâu, chính vì không khí này mà nhiều người thành tích trượt dốc ... Tôi có người bạn, hồi ở sơ trung học ở Miên Sơn đứng đầu toàn trường, lúc mới tới đây thành thích nổi bật lắm, nữ sinh chú ý nhiều, học được một năm thì tụt dốc không thấy đâu nữa. Nhà cậu ấy cứ hối hận vì chuyển tới đây học, nghe nói ở Miên Sơn quản lý nghiêm ngặt, tới đây giáo viên không quản nữa, hoạt động ngoại khóa nhiều, nữ sinh lại nhiệt tình, thế là lơi lỏng. “ Kiều Mạch có vẻ là chàng trai khá nhiệt tình tốt tính, thấy học sinh mới thì căn dặn kỹ càng: “ Cậu thấy mọi người không mặn mà với học sinh chuyển trường mấy phải không, dù cậu qua được kỳ thi biến thái này thì sức học khỏi phải nói rồi, nhưng trước giờ thành tích học sinh chuyển trường không tốt, chỉ có người tên Lưu Nguyên giữ được thành thích, còn lại không quen thủy thổ, chìm nghỉm hết.”

Trình Nhiên nghe rất chăm chú, vấn đề này đúng là cần chú ý thật, tính y vốn dễ xao lãng: “ Cám ơn nhé.”

“ Ừ, đừng trách tôi nhiều lời, trường mình nhiều hoạt động thú vị lắm, nhưng dù ở đâu thì thành tích học tập vẫn là thứ nhất, đừng phân tâm .”

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc tới khu phòng học rồi.

La Duy, Thư Kiệt Tây, Mã Khả và Tô Hồng Đậu cùng đám bạn bè tụ tập vào một chỗ, mấy người bọn họ thường gặp nhau, nhưng cả vòng tròn lớn thì cả tháng không thấy mặt rồi, hôm nay gặp lại tất nhiên hưng phấn, thuật lại chuyện thú vị mình trải qua trong kỳ nghỉ.

Một nữ sinh tên Hà Tư Dao tới muộn, reo lên vỗ tay với mấy cô gái khác rồi ngồi cùng đám đông, chỉ mặt một nam sinh: “ Trần Tề Quân, mình vừa đi qua tường tin nhắn, có người ghi ‘ Trần Tề Quân lớp số 5, trả 50 đồng đây, nợ nửa năm rồi’. Liệu mà trả cho người ta đi, mất mặt quá thể đó.”

Trần Tề Quân vỗ bàn: “ Vớ vẩn, ai nợ tiền gì chứ, đứa nào viết?”

“ Vương Tuyền gì gì đó ...”

Khu viên lâm bên ngoài lầu thực nghiệm của Thập Trung có hành lang văn hóa, phía trước là phù điêu và tác phẩm nghệ thuật, phía sau là đoạn tường xám được học sinh gọi là "tường tin nhắn", nhiều người để lại tin nhắn trên đó, cái gì cũng có. Nào là phát tiết tâm tình, chửi mắng người khác, cái này là truyền thống của trường, học theo người xưa chắc chữ lên bia đá, nhiều người để lại tin nhắn của mình ở đó.

Đương nhiên cũng không thể tránh chuyện vu oan hãm hại, song chỉ là số ít thôi, đa phần mọi người để lại tên tuổi thật, nội dung tin nhắn phổ biến nhất là những lời tỏ tình.

Một nam sinh cười phì: “ Vương Tuyền lớp số 6 hả, tôi biết cậu ta, lầm lì ít nói, vậy mà lần trước bày tỏ với Hồng Thược, viết to chiếm nửa cái bảng, ai cũng bất ngờ.”

“ Ha ha ha, chắc là có người chướng mắt với cậu ta, định khơi lên xích mích rồi, kệ đi, loại người nào vô vị thế.”

“ Nhìn Hồng Thược được hoan nghênh như thế, không biết Chu Húc có sốt ruột không đây.”

Nhắc tới Chu Húc một cái, cả đám hứng thú hơn hẳn, trong mắt nhiều người Chu Húc rất xứng đôi với Khương Hồng Thược, đều đang đợi câu chuyện tài tử giai nhân xuất hiện ở Thập Trung.

“ Xì, tôi đợi xem Chu Húc làm cao được bao lâu, rõ ràng thích người ta chết đi được còn làm cái vẻ thanh cao điềm đạm. “ Nam sinh gầy gò này giọng điệu ghen tỵ rõ ràng:

“ Mọi người nói xem, có phải Hồng Thược kỳ thực cũng đang đợi không, loại chuyện này nam sinh phải chủ động, nhưng mà Chu Húc chẳng thấy có động tĩnh gì, cậu ta nghĩ cái gì không biết? Sốt hết cả ruột, mỗi lần nhìn hai người họ đi với nhau, cảm giác giống đang đóng phim vậy.”

“ Chu Húc có nhiều cô gái thích lắm, cậu ta giữ hình tượng mà, nếu Khương Hồng Thược không bắn tín hiệu nào đó, cậu ta không bày tỏ đâu, lỡ người ta từ chối thì ảnh hưởng lắm.”

“ Xì, Chu Húc mà nghĩ thế thật thì tự đại quá rồi, nói thật, mình không nghĩ Hồng Thược sẽ yêu đương thời thời cao trung đâu, nói thẳng ra, mình không có đứa con trai nào đủ tư cách. “ Một cô bạn xưa nay ủng hộ Khương Hồng Thược, rất ghét người khác nói như thể hai người kia chắc chắn một đôi vậy:
Bạn cần đăng nhập để bình luận