Trùng Nhiên

Chương 180: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. (1)

Tiết mục đầu tiên là màn đồng ca của 63 học sinh, bài hát Trên cánh đồng hi vọng vang lên với khí thế hùng hồn, đám học sinh nhón chân, ngửa cổ hát vang. Ở dưới không ít người hát theo, không khí nhanh chóng trở nên sôi động.

Ngay tiết mục thứ hai thể hiện khác biệt giữa sao trung và cao trung, vũ đoàn "Sweet" cho hai tám nữ sinh năm hai tạo thành, biểu diễn múa Ấn Độ, không khí tức thì bùng cháy.

Đám nam sinh chảy nước dãi ròng ròng bình luận: “ Cha mẹ ơi, nhìn eo lắc kìa ... chậc chậc ....”

Có tiết mục đăng ký theo lớp, có tiết mục đăng ký theo các nhóm, không chỉ học sinh, giáo viên trẻ cũng tham gia, chỉ là biểu diễn chính quy hơn, đồng ca bài Đứng trên bục giảng ba thước.

Sau một màn nhạc Jazz mang đầy hơi thở hiện đại, lại tới tiết mục mang phong cách cổ Ngư chu xướng vãn do ban nhạc năm thứ hai liên hợp biểu diễn ...

Thi thoảng có tiết mục của năm thứ nhất xen vào, nhưng mà nhìn chung thì đa phần là tiết mục năm thứ hai. Mà chất lượng năm thứ hai đúng là cao hơn hẳn. Hiệu trưởng Mã Vệ Quốc biết Trương Vĩnh Xuân thích xem trình diễn âm nhạc, thi thoảng lén nhìn sang, thấy phó thị trưởng tỏ ra rất hứng thú thì yên tâm.

Đến lượt tiết mục của nhóm Dương Hạ rồi, dẫn chương trình chỉ giới thiệu thôi đã có rất nhiều nam sinh đứng dậy vỗ tay. Thế rồi một nhóm con gái mặc áo thun không tay, cùng váy ngắn màu trắng, tràn ngập gợi cảm sức sức trẻ trung hò hét nhảy nhót kéo ra sân khấu, cả hội trường muốn nổ tung, tiếng huýt sáo không ngừng.

Trình Nhiên suýt nữa muốn bịt tai lại.

Bảy cô gái xuất hiện, Trình Nhiên cũng phải sững sờ, mặc dù sớm nghe đồn về tiết mục này của nhóm Dương Hạ rồi nhưng mà không nghĩ đám nữ sinh bạo dạn như thế. Hơi thở thanh xuân tràn ngập sân khấu lại không hề thiếu gợi cảm nữ tính, tạo xung kích thị giác cực mạnh, đặc biệt là những chiếc váy trắng kia phải cả gang tay nữa mới tới gối, theo tiêu chuẩn của Trình Nhiên mà nói là quá ngắn rồi, khoe trọn vẹn bảy cặp đùi đẹp đẽ.

Trình Nhiên là thành viên ban nhạc, nên y đứng ở cánh già, gần sát sân khấu, nhìn rất rõ ràng, vô thức đưa tay quệt mũi.

May quá, không có máu.

Mã Vệ Quốc mặt hơi sầm xuống, thế này hơi quá rồi, có phải học sinh nữa không, nhìn sang Trương Vĩnh Xuân, Trương Vĩnh Xuân cười ha hả: “ Không sao, không sao, học sinh mà, cái tuổi nhiều sức sống nhất, thanh xuân dào dạt, phong cách rất tươi trẻ.”

Tiếp đó trong tiếng nhạc của bài Wannabe, ca khúc thành danh của ban nhạc Spice Girls, tiếng nhạc mạnh mẽ sôi động nổi lên, bảy cô gái bắt đầu phần múa khai màn, mép váy phất lên nhè nhẹ mang theo trái tim không ít chàng trai, tiếng la hét cứ cao lên từng chút một.

“ Không phải đồn bọn họ sẽ nhảy điệu la tinh à?”

“ Ai mà quan tâm tới nhạc gì chứ … trời ơi sao tôi không mang ống nhòm theo.”

Đó có lẽ là tiếng lòng đám con trai toàn trường lúc này.

Là vũ điệu hiện đại, không coi trọng đồng đều mà là cảm hứng và phát huy của mỗi người, vì thế rất dễ nhận ra khác biệt trình độ lên xuống. Nhưng mà có hề gì, vũ đạo cùng ca khúc hợp thời đã khiến học sinh muốn nhún nhảy theo rồi. Huống hồ lại có cả Dương Hạ, ánh mắt đám nam sinh dám chặt vào mép váy dập dờn của cô, tim đập không khác gì đàn thỏ nhảy nhót.

Đám nam sinh ở dưới đã thế, Trình Nhiên đứng bên cánh gà mắt càng không chớp lấy một cái.

Tiếng nhạc kích thích, trang phục gợi cảm, động tác táo bạo, không chỉ khe ngực như ẩn như hiện, Trình Nhiên thậm chí nhìn thấy mỗi lúc Dương Hạ vươn tay, cái áo ngắn co lại thấy cả rốn, ánh mắt y dừng ở đó tích tắc, vì cô lắc eo khẽ, mép váy xoay tròn, cặp đùi miên man hấp dẫn lộ ra, ánh mắt y cũng đình trệ.

Không chỉ động tác, cả ánh mắt của Dương Hạ cũng phối hợp rất tốt với bài hát, ánh mắt tràn ngập hoang dã, cá tình mười phần, gợi cảm mười phần, hoàn toàn khác Dương Hạ có phần nghiêm túc mà ngày thường Trình Nhiên hay thấy.

Chơi lớn quá rồi …

Bài hát 3 phút 57 giây chẳng mấy chốc đã hết, Trình Nhiên bị tiết hú hét bùng nổ khắp nơi làm giật mình, lúc này mới nhận ra, nãy giờ chỉ nhìn Dương Hạ, chẳng biết màn biểu diễn thế nào … cơ mà nhìn phản ứng kia còn phải nói à?

Không còn cách nào diễn tả tiếng vỗ tay lúc màn biểu diễn kết thúc, Trình Nhiên cũng vỗ rát tay. Công tâm mà nói chất lượng kém khá xa màn múa Ấn Độ của năm thứ hai, nhưng mà mức độ oanh động thì e khó tiết mục nào hơn được nữa.

Y đang vỗ tay thì bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Tần Tây Trăn liếc sang, tích tắc mồm há ra, thôi xong rồi, ngay tiếp theo đây là màn biểu diễn của ban nhạc 57 độ.

Đến ngay cả Tần Tây Trăn còn khẩn trương như thế, Trình Nhiên không khỏi nói tới đám Lâm Sở lần đầu tham gia biểu diễn.

Không khéo hỏng mất.

Kỳ thực trước khi ban nhạc lên biểu diễn, Tần Tây Trăn đã cổ vũ đám Lâm Sở : “ Có lẽ con người không phải trời sinh ra đã biết biểu diễn, nhưng bản năng và thiên tính luôn chôn sâu trong lòng con người, đó là bản năng muốn chứng minh bản thân. Có người luôn hối hận vì chuyện đã không làm, các em đừng để sau này mình rơi vào trường hợp đó. Làm một việc, để giá trị của mình được thể hiện và phát huy, chính là bằng chứng sự tồn tại của mình.”

“ Giống như chuyện tiếp theo đây các em sẽ làm, đi từ sau màn lên sân khấu ... Không phải bọn họ luôn cười nhạo ban nhạc của chúng ta sao? Vì sao các em lại gia nhập ban nhạc, vì ai cũng có gien hư vinh.”

“ Thích hư vinh không hề xấu, nó là thứ tốt, là động lực thúc đẩy chúng ta, nhưng bị người ta hiểu lầm và bẻ cong. Giống như binh sĩ vì vinh dự mà chiến đấu. Hãy làm tốt, nhận lấy hoa tươi và lời tán dương, không bị ghẻ lạnh, chế nhạo nữa, đó là cú đấm vào mặt những người coi thường các em.”

“ Đi đi, hãy đi đi, để tất cả mọi mọi người nghe thấy tiếng ca của các em, để người coi thường các em biết sức mạnh của các em.”

Khi ấy Trình Nhiên nhìn thấy đám Lâm Sở vừa rồi còn tái mặt, chân tay run lẩy bẩy, bây giờ đều mặt đỏ bừng bừng nhiệt huyết sục sôi, phải thầm tán thưởng, quả nhiên từng làm chủ tịch hội học sinh, rất giỏi kích động được khác.

Tần Tây Trăn nói xong quay sang Trình Nhiên: “ Em có muốn nói gì với các bạn không?”

Trình Nhiên vỗ vai Lâm Sở, mặt nghiêm nghị: “ Tôi hoàn toàn tán đồng với cô giáo Tần, đó cũng là lời tôi muốn nói, cố lên.”

“ .... “ Tần Tây Trăn á khẩu, cái đồ lười chảy thây.

Vốn đám Lâm Sở được cổ vũ tinh thần rất tốt rồi, nhưng mà xem một màn biểu diễn vũ đạo của đám nữ sinh Dương Hạ, cùng tiếng hò reo muốn nổ tung nóc nhà kia, cả Trình Nhiên và Tần Tây Trăn đều không tự tin nữa.

Ngay cả dẫn chương trình trên sân khấu còn kích động chưa giới thiệu được kia kìa, sau dư âm khủng khiếp của màn biểu diễn đó, nhất định tiết mục phía sau bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tần Tây Trăn nhíu mày một chút, sau đó quyết đoán chạy đi tìm đám Lâm Sở.

Dẫn chương trình làm động tác hít thở sâu mấy lần, tay ôm ngực giữ tim bên trong mới báo tiết mục.

“ Tiếp theo đây xin mời ban nhạc 57 độ của năm thứ nhất mang tới cho chúng ta hai ca khúc .” Dẫn chương trình nam cố ý kéo dài giọng:

“ Hãy để họ nói với mọi người đi. “ Dẫn chương trình nữ tiếp lời, hiểu nhiên đây là lúc khiến mọi người hồi hộp, để tăng thêm hiệu quả của tiết mục:

Đèn tối dần.

Đội nhạc lên sân khấu, vận chuyển dụng cụ trong bóng tối, lắp giá trống, nhạc khí, thi thoảng còn va chạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận