Trùng Nhiên

Chương 485: Tới nhà. (3)

Dù trước đó Trình Nhiên có tính thế nào, cũng hoàn toàn không ngờ được, mình lần đầu tiên tới nhà Khương Hồng Thược ở Thành Đô, lại trực tiếp được vào phòng cô.

Cảm giác đầu tiên khi bước chân qua cửa là rất thơm, trong không khí có mùi hương thơm mát, giống như mùi khi gió lùa qua mái tóc cô vậy. Căn phòng khá rộng rãi, phía chính diện phòng đặt một cái giường lớn, bên cạnh là bàn học đặt máy vi tính, thùng máy màu tím nhỏ nhắn, nối với bàn học là cửa sổ, có thể đi ra ban công, từ ban công nhìn thấy Hoàn Hoa Khuê uốn lượn.

Mé trái phòng có một giá sách, xếp nhiều sách cùng vật dụng trang trí nhỏ tới từ nhiều quốc gia, trên giường có một con gấu trúc bông rất lớn, một con gấu mèo nhỏ, chân giường có cái tất gấu mèo.

Ừm, cô nàng này không gọn gàng cho lắm, nhưng mà phòng vẫn sạch sẽ.

Thấy Trình Nhiên nhìn mắt nhìn đôi tất, Khương Hồng Thược hơi đỏ mặt, vội vàng nhặt lên cho vào ngăn kéo đầu giường, cô không chuẩn bị mời Trình Nhiên tới phòng đâu, nên không dọn dẹp.

Trình Nhiên nhìn quanh phòng một lượt, gian phòng này sắc màu chính là trắng và xanh da trời, có ít màu hồng nhưng không tràn ngập màu hồng nữ tính giống nhiều cô gái khác.

Chỉ là ngoài cái tất kia thì không vô tình phát hiện ra thêm thứ gì nữa, Trình Nhiên mới chỉ cái máy tính, hỏi nhỏ: “ Bị rớt mạng thật à?”

“ Thế cậu nghĩ là gì hả? “ Khương Hồng Thược đi tới nhập mật khẩu, sau đó trừng mắt lên với y: “ Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“ Có nghĩ gì đâu, vậy vào CQ mình xem cho.”

Trong toàn bộ quá trình thao tác, Khương Hồng Thược nhường ghế cho Trình Nhiên, cô ở một bên, ghế khung sắt bình thường, nhưng đặt đệm nhung ở chỗ ngồi. Trình Nhiên rất thoải mái, quan trọng là ở góc độ của y, có thể nhìn Khương Hồng Thược hơi cúi người gõ bàn phím, thi thoảng đưa tay vén tóc rũ xuống.

Quan trọng hơn nữa là, đưa mắt sang một cái, đồi ngực thiếu nữ nhấp nhô sau lớp áo, thực sự là lớn lên rất nhiều rồi, hương thơm thân thể thiếu nữ liên tục luồn qua cánh mũi khiến người ta không khỏi sinh lòng hươu dạ vượn.

Ai mà ngờ được chứ, trước kia ấn tượng của Trình Nhiên về Khương Hồng Thược chỉ vẻn vẹn cái lần lẻn vào nhà cô léo cây ăn trộm quả thôi.

Chuyện đó không chỉ làm một lần mà hai lần, thiếu chút nữa xấu hổ tới húc đầu vào tường.

Vậy mà lúc này y đang ngồi đây, trong phòng Khương Hồng Thược, cuộc đời đúng là kỳ diệu, vĩnh viễn không bao giờ biết được sẽ đột nhiên gặp được ai, xảy ra chuyện gì, cuối cùng ảnh hưởng tới cuộc đời mình ra sao.

Nếu như mà máu chó thêm một chút, Trình Nhiên chỉ cần chống tay vịn ghế, nâng người lên một chút, là có thể hôn lên gò má sáng mịn như ngọc Khương Hồng Thược.

Chỉ cần tiến thêm một chút, một chút ... Ý định đó xoay chuyển trong đầu Trình Nhiên rất nhiều lần, nhưng y quyết định không làm gì cả, địa điểm rất thích hợp, thời điểm không phù hợp.

Khương Hồng Thược đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn tay Trình Nhiên.

Thì ra vừa rồi tiềm thức Trình Nhiên đã chống tay, người cũng hơi nghiêng về phía trước, với sự thông minh sắc bén của Khương Hồng Thược đoán chừng đã suy đoán được tám chín phần ý đồ của Trình Nhiên.

Cô lập tức đứng thẳng dậy lùi lại, gương mặt không lộ ra điều gì, chỉ là bỗng nhiên sự im lặng gượng gạo kinh người lan giữa hai người.

Trình Nhiên trăm miệng khó cãi.

Không phải đâu.

Mình đâu có định làm gì chứ.

Xong rồi, có lẽ bây giờ trong mắt cô ấy mình thành đối tượng bị đề phòng trọng điểm rồi.

Thế là Trình Nhiên chỉ biết cúi đầu làm việc, kiểm tra kết nổi, driver, tìm ra được vấn để, thiết lập lại TCP session, giải thích cho Khương Hồng Thược nghe, cô cũng trả lời quy củ, chỉ là không đứng gần y như lúc nãy.

Bầu không khí vẫn có chút lúng túng, Trình Nhiên hắng giọng:” Mình đột nhiên có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?”

“ Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. “ Giọng Khương Hồng Thược rất bình thường, nhưng mà mang chút xa cách:

Thế này chỉ có nước đâm đầu tới thôi, lùi lạ là hỏng hết, Trình Nhiên hỏi: “ Mình có phải là nam sinh đầu tiên vào phòng bạn không?”

“ Nếu thế thì sao nào?”

“ Thì có qua có lại, giống như lần đầu tiên tới nhà người khác, không thể đi tay không, lần này mình tới phòng bạn, lần sau bạn tới phòng mình.”

“ Trình Nhiên, cậu bắt đầu nói linh tinh rồi đấy, cậu không phải người đầu tiên tới phòng mình, còn có Trương Tam, con chú Trương nhà bên, cùng Lý Tứ con chú Lý ở cách đây không xa, bọn họ đều đa tài ... “ Khương Hồng Thược lạnh giọng nói:

“ Ra là thế, vậy không cần mình nữa rồi, mình đi đây. “ Trình Nhiên đứng dậy, làm ra vẻ rầu rĩ thất vọng muốn đi:

“ Này, được rồi. “ Khương Hồng Thược biết Trình Nhiên tám phần là diễn trò, nhưng không biết sao cô vẫn cuống lên gọi: “ Cậu là người đầu tiên.”

Trình Nhiên quay đầu lại, nụ cười bắt đầu lan ra tới từ khóe miệng tới khi kéo tận mang tai, nhìn Khương Hồng Thược mắt sầu não má lại đỏ au.

Y thích nhìn Khương Hồng Thược quẫn bách, nhưng mà nha đầu này hiếu thắng lắm, không nên ép quá đà, Trình Nhiên quay sang sờ loạt gáy sách trên kệ: “ Sách này để bày hay để xem thế?”

“ Đương nhiên là xem, bằng này có là gì, cậu phải xem thư phòng của mẹ mình cơ. “ Khương Hồng Thược tỏ thái độ không thèm chấp sự ấu trĩ của y:

“ Vậy là bạn xem rồi hả? Thế trang 72 của cuốn tự truyện về Ludwig Wittgenstein viết về cái gì?” Trình Nhiên cố tình gây khó dễ:

“ Này, cậu nghĩ mình là cái máy vi tính chắc?” Khương Hồng Thược quắc mắc:

Trình Nhiên cười hăng hắc, mở sách ra, rất nhiều trang có ghi chú, có nét chữ của Khương Hồng Thược, cũng có nét chữ khác, hẳn là của mẹ cô, chứng tỏ cô đọc qua rồi.

Chưa cam lòng rút ra cuốn Demian, trong này cũng chi chít ghi chú bên cạnh, hai cuốn y vừa rút ra đều là sách triết học, thể loại chính y cũng phải đau đầu, không khỏi khâm phục Khương Hồng Thược. Chưa nói đọc có cảm ngộ gì không, bằng tuổi cô mà có thể kiên nhẫn đọc sách này, bao sao cô thể hiện sự chững trạc vượt trội tuổi tác, cách giáo dục của Khương gia thật không tầm thường.

Chỉ là thế này có biến thái quá rồi không? Trình Nhiên thấy mẹ cậy chổi lông gà đuổi mình chạy khắp sân vẫn đáng yêu hơn.

Phía dưới có tiếng gọi Khương Hồng Thược của Trần Tuệ Nghiên, bảo cô xuống giúp bê thức ăn, Khương Hồng Thược đáp một tiếng, nói với Trình Nhiên: “ Mình xuống trước đây.”

Sau đó cô ra ngoài, cũng không bảo Trình Nhiên đi theo, Trình Nhiên tiếp tục xem thêm vài cuốn sách, đều có dấu vết đọc qua hoặc ghi chú.

Nhìn lướt qua loạt tựa sách, đa phần là sách triết học, tâm lý cùng văn học cổ điển, Trình Nhiên thấy không thể nào, một cô gái mười mấy tuổi chỉ đam mê loại sách khô khan này được, vì thế y bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách đặt ở trên cao hoặc là vị trí ít người để ý ... Thế nào cũng phải có vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới hợp lý chứ.

Đột nhiên sau lưng có người hắng giọng.

Trình Nhiên lúc này đang kiễng chân vươn tay lên cao lấy cuốn sách khả nghi, kết quả run tay một cái, cuốn sách rơi bốp trúng đầu, vội cười lúng túng cho sách trở lại chỗ cũ: “ Chú ...”

Lý Tĩnh Bình mặt lanh tanh nói: “ Nó rất thích đọc truyện ký danh nhân và tiểu thuyết văn học, còn về loại sách triết học là mẹ nó tiến cử cho nó đọc ... Ở cái tuổi này là lúc tò mò muốn thăm dò thế giới, cháu muốn thử thách nó thì tìm ở bên trái, lịch sử là điểm yếu của nó, nó không đọc được mấy đâu, cứ đọc là buồn ngủ ... Còn nữa tôi lên gọi cháu xuống ăn cơm, mọi người đang đợi.”

Vừa rồi Lý Tĩnh Bình đứng một lúc, nhìn thấy Trình Nhiên lục lọi trên dưới với vẻ mặt không cam tâm, không khó đoán ra trong lòng chàng trai này nghĩ gì, khi nói những lời này khó tránh khỏi vài phần kiêu ngạo.

Con gái mình đấy, bọn nhóc cùng tuổi sao so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận