Trùng Nhiên

Chương 272: Tham vọng của Du Hiểu!

Trình Nhiên thất vọng, sao không thất vọng được cơ chứ, thở hắn ra nhìn vào đôi mắt to ánh lên sắc đỏ của ánh chiều tà phương xa, do vừa mới vận động mạnh hai má đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, cười hơi méo thừa nhận: “ Đúng là có một chút ...”

Dương Hạ đảo mắt nhìn sang bên, cái đám đang rình rập nghe trộm chạy hết rồi, chắc là đi báo tin cho đám bạn đây.

Vẻ mặt tiu nghỉu của Trình Nhiên làm cô rất vui vẻ: “ Nếu như hiểu lầm thành thật thì sao?”

Tim Trình Nhiên nhảy lỡ một nhịp, câu này là có gì ý?

Dương Hạ phì cười đứng dậy: “ Cậu có ngốc không vậy hả, nói không chừng nỗ lực một chút sẽ thành thật đấy. Giờ còn dị nghị gì nữa không?”

Trình Nhiên có chút chóng mặt, ngơ ngác lắc đầu, sau đó nhìn Dương Hạ vẫy vẫy tay, bước chân có phần nhún nhảy rời khỏi bậc thềm thao trường, miệng còn ngâm nga hát như chú chim nhỏ vui vẻ, thản nhiên bước đi như không biết mình vừa nói một câu sát thương lớn thế nào, để lại cho Trình Nhiên đang bóng lưng tuyệt mỹ.

Đây mới chính là Dương Hạ của y.

Dù đi giày chạy bộ, cũng vẫn có kiêu ngạo của giày cao gót.

Vậy là sự kiện gây xôn xao trong trường kết thúc như vậy đấy, tin rằng mọi thứ sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi.

Dù thế nào thì trận bóng ngày hôm đó cũng bị phá ngang rồi, Du Hiểu còn mặc nguyên bộ quần áo đá bóng đi tới, không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vai Trình Nhiên coi như an ủi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, đưa tới một chai nước khoáng lạnh.

Bầu không khí yên tĩnh mang một cái mùi thảm liệt.

Trình Nhiên sờ chai nước khoáng, thấy lạnh buốt tay, nói: “ Mày vừa vận động xong, đừng uống nước quá lạnh, hại người.”

Du Hiểu thở hắt ra: “ Tin tao đi, bây giờ mày cần cái lạnh tới thấu xương, đôi khi không cần gồng mình lên chịu đựng như thế, cứ phát tiết ra cho thoải mái. Tao không cười mày đâu.”

Khỏi nói cũng biết đoạn hội thoại giữa hai người họ đã lan đi nhanh chóng rồi, nhìn cái bộ dạng nghiêm túc của hắn, Trình Nhiên buồn cười vẫn ngửa cổ tu hết nửa chai nước khoáng.

Đúng là đỡ hơn rồi.

Hai tiết thể dục cũng là tiết cuối cùng, tan học Du Hiểu nói: “ Hôm nay tao mời mày ăn cơm, tới quán cơm Minh Nguyệt ở đường Quảng Bình đi, có muốn uống vài chén không? Dù sao cũng thứ sáu rồi, ăn xong chơi game xong rồi về. Gần đây quán nét có mấy game đấu mạng hot lắm, theo như đám hay lăn lộn quán net thì có trò StarCraft, hay hơn cả Age of Empire với Red Alert nữa.”

“ Starcraft đã ra rồi sao? “ Trình Nhiên chợt nghe thấy cái tên đầy hoài niệm mà bất ngờ:

“ Ra được hai tháng rồi, vậy là mày chưa đến nỗi tụt hậu, tốt, ăn xong bọn mình làm vài ván.”

Quán cơm Minh Nguyệt nghe thì sang lắm, nhưng kỳ thực là quán bình dân thôi. Đi qua mấy con phố, tới cái góc nhỏ hẻo lánh toàn kiến trúc Minh Thanh, cửa thấp bé người cao chút phải cúi đầu xuống mới qua được, là loại cửa gỗ tháo rỡ được. Tiếp tục đi qua cửa gỗ cũ kỹ liền thấy vùng trời mới, đại sảnh rộng rãi chỉ ba mặt tường, một mặt nối với sân, đặt được mấy cái bàn tròn lớn và bàn vuông nhỏ, giá rẻ lại ăn không tệ, rất thích hợp cho học sinh chi tiêu. Cho nên nếu mời khách số lượng lớn để chúc mừng gì đó thì chọn chỗ này là số một.

Du Hiểu ngồi xuống gọi liền bốn món ăn, một món canh, lại còn hai chai bia, với học sinh mà nói, thế đã là sang lắm rồi, xem ra hôm nay vì an ủi thẳng bạn mà hắn đổ máu lớn.

“ Tao nghe mọi người nói rồi, Dương Hạ chăng qua là chướng mắt với đám nữ sinh Nhị Trung chặn cửa mà thôi, còn bảo mày đừng hiểu lầm ... “ Vị chuyên gia cuộc sống Du Hiểu lên lớp: “ Nhưng tao thấy cô ấy đang giấu đầu lòi đuôi mà thôi. Mày nghĩ mà xem, cô ấy lấy thư từ chỗ tao, khẳng định là biết tao sẽ từ chối hộ mày. Nữ sinh mà, da mặt mỏng mà, cái tính Dương Hạ là thế, sống chết muốn giữ thể diện mới thành ra như vậy. Tao thấy hai bọn mày thực ra chỉ thiếu một bước nữa thôi, mày mà mạnh bạo lên một lần như hồi biểu diễn văn nghệ năm thứ ba sơ trung ấy, tao dám chắc tới chín phần.”

“ Ừm, có thể ... Uống đi. “ Trình Nhiên không kể đoạn sau Dương Hạ đợi người khác đi rồi mới nói, Dương Hạ đã không muốn cho người khác biết, y không thể nhiều chuyện:

Du Hiểu cầm cốc bia không uống, có chút trầm mặc: “ Không phải mày thay đổi rồi chứ?”

“ Hả? Thay đổi gì?”

“ Trước kia ánh mắt của mày thi thoảng lại tìm kiếm bóng dáng Dương Hạ, nhưng giờ tao không thấy mày thế nữa, mày cứ nhìn đi đâu ấy.”

Trình Nhiên giật mình, không ngờ Du Hiểu nhạy cảm như vậy, nhìn ra cả thay đổi này.

“ Kỳ thực tao cũng biết, yêu ghét là thứ không bao giờ có lý do rõ ràng. Như một bài hát từng rất thích, nghe đi nghe lại có khi thành thấy buồn nôn, thích một người nếu từng dốc toàn tâm toàn ý, từng đau từng khóc, rồi khả năng lại không thích nữa. “ Du Hiểu thở dài bộ dạng từng trải phát tởm của hắn: “ Cái chuyện hội diễn văn nghệ năm thứ ba ấy, không phải là tao nhất định muốn gán ghép bọn mày với nhau. Khi đó tao đoán mày sẽ thất bại thôi, như thế dù tao thời sơ trung thảm hại không có bạn gái, thì vẫn có mày thảm hơn.”

Nửa đầu Trình Nhiên còn có chút cảm khái, không hiểu sao nửa sau lại chệch hướng, thằng bạn này rốt cuộc không thể đi theo con đường đa cấp hoàn toàn được, cười mắng: “ Hôm đấy tao mà biết mày nghĩ thế thì đánh chết mày rồi.”

Gặp phải thằng bạn như vậy biết làm sao, chấp nhận thôi chứ biết sao được, lỡ chơi với nhau từ nhỏ rồi.

Du Hiểu cười khan mấy tiếng: “ Mày nói xem sau này nếu chẳng may bọn mình chẳng ra làm sao cả, từ cái đại học vớ vẩn ra, không cạnh tranh được với người ta thì phải làm gì?”

Trình Nhiên to đầu: “ Sao tư duy của mày nhảy cóc ác liệt thế, vừa mới nói chuyện tình cảm đã vọt phát sang chuyện tương lai. Mày cũng đành đi, vì sao tao phải học trường đại học vớ vẩn?”

“ Tao đang giả thiết mà, bọn mình là bạn có nạn cùng hưởng, mày đừng làm mất bầu không khí. “ Du Hiểu quát Trình Nhiên một câu, sau đó cầm chai bia lên, dáng vẻ đăm chiêu:

Không khí cái con khỉ, sao cảm giác không giống nó đi an ủi mình.

“ Ài, với bằng cấp trường đại học hạng ba của chúng ta, tới thành phố lớn thì chắc chắn không ăn được người khác, đành phải đi lối không giống người ta. Theo như tao sáng nghe tám phương tối xem thiên tượng, tương lai cho dù có thay đổi thế nào, cạnh tranh tàn khốc ra sao, thì có một thứ không bao giờ thay đổi, đó chính là ăn uống, thứ này luôn có thị trường. Tao nghe nói bây giờ một số người giàu có ở Sơn Hải, chuyên môn tới các quán quê, ăn rau rừng, chính là cái loại rau trước kia cho lợn ăn ấy. Ăn sơn hào hải vị chán rồi, kết quả đến cuối cùng quay về ăn rau, sau này mức độ cuộc sống cao lên, mọi người càng chú ý tới chuyện ăn uống. Tao với mày bao một ngọn núi, không trồng mấy thứ quý hiếm làm gì, cứ xây xuồng nuôi lợn. Lợn nuôi trong núi ăn rau ăn củ, lại nghe nhạc, mùi vị nhất định ăn đứt lợn nuôi cám công nghiệp, khi đó chỉ có chúng ta độc quyền, cung không đủ cầu ...”

Trình Nhiên nhìn Du Hiểu không chớp mắt, ở cái tuổi này người ta còn mơ mộng lái máy bay, lên mặt trăng, làm ông chủ lớn ... Còn thằng bạn mình lại lập kế hoạch nuôi lợn?

Cách nghĩ của nó không hề sai, có khi thằng bạn mình sau này đi lối khác lại thành công lớn thì sao? Ở tuổi này mà nghĩ xa như thế là hiếm có.

Nó thực sự có tài đấy, trước kia mình không để ý.

Thế nên Trình Nhiên nghe nghiêm túc hơn, nếu nó muốn đi con đường này, Trình Nhiên có khả năng tất nhiên hỗ trợ.

“ Sau khi chúng ta nuôi lợn làm giàu, có tiền rồi chúng ta thích tiêu pha thế nào thì tiêu như thế, tới khi đó tao mua căn nhà thật lớn, bên trong lắp mấy chục máy vi tính xịn nhất, mời hết bạn bè tới chơi suốt ngày luôn...”

Đệch, mình đánh giá nó cao quá rồi, Trình Nhiên không khác gì bước hụt ngã cắm mặt xuống đất, nói không lên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận