Trùng Nhiên

Chương 440: Những điều mỹ hảo. (2)

“ Sao không đi cùng anh? “ Trước kia chỉ cần hắn tới Sơn Hải, Dương Hạ đều rất bám hắn, đều là Dương Hạ chủ động gọi điện muốn gặp, nếu hắn mải chơi tới muộn là giận dỗi. Nhưng lần này La Chi Tiên nói trước sẽ về, sau đó ngày đầu cố ý cùng bạn bè ra ngoài chơi, vậy mà Dương Hạ không liên hệ, bữa cơm này do hắn gọi điện, ăn cơm xong muốn đi hát, cô lại từ chối. Tuy nói con gái ở tuổi này thay đổi nhiều, là thiếu nữ biết e thẹn rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì lạ.

Dương Hạ cười nhẹ: “ Em còn có bài tập chưa làm xong, về tranh thủ làm, anh cứ chơi với bạn anh đi, không cần để ý tới em đâu.”

La Chí Tiền ngửa mặt lên trời thở hắn ra một hơi, buồn bã nói: “ Năm sau cha anh định đưa anh ra nước ngoài du học rồi, không được gặp xem nữa, muốn gặp em nhiều hơn mà.”

“ Anh đi du học sao? “ Dương Hạ hơi đứng lại chút, ánh mắt bâng khuâng, như theo đuổi ý nghĩa gì đó:

Ít nhất phải thế chứ, La Chi Tiên hài lòng với phản ứng của Dương Hạ: “ Ừ, mẹ anh định theo anh đi cùng năm đầu, đợi anh ổn định rồi mới về, nhưng anh nói không cần, anh có thể tự lo liệu được.”

“ Anh làm được mà. “ Dương Hạ nắm hai tay làm động tác cổ vũ: “ Chúng ta cùng cố lên.”

La Chi Tiên gật đầu.

Có cơn gió thổi tới, Dương Hạ hơi rướn người hít sâu không khí lạnh buốt, chiếc váy lất phất theo gió, đây là con dốc, dõi mắt ra xa là hồ nước và núi xa, Dương Hạ nhìn thật xa.

La Chi Tiên cùng cô đứng đợi cho tới khi xe đến, nhóm Dương Hạ lên xe vẫy tay với hắn, hắn mỉm cười nhưng trong lòng cô đơn cùng bất cam không xóa đi được.

Cô ấy không hỏi mình đi đâu.

Hơn nữa không biết từ bao giờ, hình như cô ấy luôn nhìn về phương xa, hắn khẳng định, nơi đó không có hắn.

Đó là cảnh tượng mùa đông ở Sơn Hải.

Buổi biểu diễn mừng năm mới của Tần Tây Trăn được tổ chức ở Thành Đô, vài ngày trước buổi biểu diễn, Tần Tây Trăn nhắn tin "Tôi sắp biểu diễn ở Thành Đô."

Trình Nhiên trả lời bằng hai chữ "Biết rồi".

Không thể không biết được, tin tức về buổi biểu diễn của Tần Tây Trăn chiếm trang nhất của báo lớn báo nhỏ Thành Đô, danh tiếng cô vốn chưa tới mức này, nhưng đối với cô gái từ trong tỉnh đi ra này, báo chí Thành Đô đối xử với cô như đón con gái về nhà mẹ đẻ, cực kỳ ưu ái.

Hơn nữa Tần Tây Trăn đã lộ rõ tư thái là ngôi sao lớn đang lên trong thế giới Hoa ngữ. Thêm vào cô tham gia hoạt động thương nghiệp rất ít, năm 1998 trừ cùng Châu Nhuận Phát đóng quảng cáo Bách niên nhuận phát ra, cô không đóng quảng cáo nào nữa, bản thân cô không thường trú ở nơi nền âm nhạc phát triển như Hong Kong, Đài Loan, vốn tập trung nhiều truyền thông giải trí. Bài báo về cô chủ yếu tập trung vào tác phẩm, tin tức về phương diện cuộc sống của cô không mấy.

Thi thoảng cô nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình trung ương hay các báo lớn chính thống, đều được đánh giá là "Tài nữ bách biến xuất thân thế gia âm nhạc", từ "bách biến" chỉ nền tảng âm nhạc sâu dày của cô, có thể chinh phục được bất kỳ phong cách âm nhạc nào.

Tần Tây Trăn trong ấn tượng nhiều người là rất thần bí, cho nên khi cô vừa công bố kế hoạch lưu diễn ở Thành Đô, Hong Kong, Quảng Châu, Đài Loan, tức thì không biết bao nhiêu người nghển cổ ngóng trông.

Giá vé ở Thành Đô cao nhất chỉ 550 đồng, nhưng bị dân phe vé đẩy tới hơn 1000, nhiều người phải lấy ra hai tháng lương để được nhìn Tần Tây Trăn ở khoảng cách gần.

Trình Nhiên phát đi hai chữ "biết rồi", liền không có gì thêm nữa.

Hai người bọn họ nhắn tin với nhau đa phần là thế, Trần Thuật một việc cho đối phương biết, không nói chuyện quá sâu.

Đại khái vì cô không còn là một giáo viên âm nhạc bất đắc chí ở thành phố nhỏ nữa, mà y cũng không còn là thiếu niên lợi dụng mỹ sắc của cô đi bán mấy bộ bài nữa.

Có những người thời gian dài không gặp, gặp nhau không nói cũng giống như đã nói rất nhiều. Tương tự cũng có những người rõ ràng là có thể nói chuyện bất kỳ lúc nào, vì mỗi người có cuộc sống riêng, thế giới riêng, không biết nói từ đâu.

Cuộc đời là thế, mỗi người chạy trên con đường riêng của mình.

Buổi biểu diễn của Tần Tây Trăn ở Thành Đô rất thành công, sân vận động Thành Đô sức chứa 40.000 người không một chỗ trống, lần gần nhất như thế là trận đấu của đội Toàn Hưng năm 1997.

Rất nhiều người chụp lại hình ảnh Tần Tây Trăn trong buổi biểu diễn đó, sau đó ghi nhớ trong đầu.

Trong buổi biểu diễn kéo dài hơn 2 tiếng đó, cô hát rất nhiều, , trong đó có một bài hát Đêm nay anh có xuất hiện không.

- Giống như bước đi trong không gian, lạc lối ở tinh vân

Chúng ta chơi bịt mắt trong thời không

Từ pháo đài La Mã tới thuyền Ngọc Trai Đen của vua hải tặc

Từ biên ải binh đao tới Giang Nam êm đềm

Ở trong đêm sắp gặp mặt đó.

Nơi này sẽ biến thành bải cỏ, anh nắm tay em đi dạo.

Hay là chìm trong đại dương, em vượt qua bóng tối, nhìn bóng anh lướt qua trên bầu trời.

Khán giả lưu luyến mãi, muốn Tần Tây Trăn hát thêm, cô hát thêm ba lần rồi cáo từ, được mấy chục bảo an của bên tổ chức đưa lên xe thương vụ rời khỏi nơi biểu diễn tới khách sạn nghỉ ngơi, năm tiếng sau cô bay di London, tới Abbey Road Studios, hành trình của cô an bài chật kín.

Chỉ là giữa đường đi, cô đột nhiên đòi đổi hướng, nói tên một địa danh.

Bên cổ chức hơi chần chừ, cuối cùng vẫn làm theo ý cô.

Thiên hành đạo quán đèn sáng rực.

Xuyên qua cửa kính trong suốt, Tần Tây Trăn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang chăm cú viết lách gì đó.

Tần Tây Trăn mặc bộ lễ phục ngồi ở hàng ghế thứ hai trong xe, đó là trang phục hạ màn của cô, cô không xuống xe, lấy di động ra, cái màn hình nhỏ phát màu xanh nhạt thành thứ duy nhất nối liền hai không gian.

"Hôm nay cậu không tới."

Trình Nhiên cầm di động lên, khẽ mỉm cười, y biết tin nhắn này sẽ tới :"Muốn nghe chị hát đâu cần tới hiện trường."

"Thành tích thế nào rồi?"

Sẽ không ai ngờ được tiểu ca hậu khiến bao người si mê lúc này đây cách một con đường đi hỏi thành tích một học sinh cao trung.

"Hơn 30."

Tần Tây Trăn phì cười, sau đó như không đợi được nữa, bấm số gọi cho Trình Nhiên: “ Hi hi, bị đả kích chứ hả, cuối cùng cũng không còn đứng thứ nhất nữa, biết học sinh Thập Trung lợi hại thế nào chưa? Hết vênh váo nhé.”

Giọng Trình Nhiên truyền tới: “ Chị cười hơi muộn, lần trước tôi xếp thứ 108 cơ, chị mà gọi lúc ấy thì tha hồ mà cười.”

Đồ đáng ghé, Tầy Tây Trăn lên giọng: “ Nhắc cho cậu biết, tôi đang ở bên ngoài, có muốn một cái ôm lâu ngày gặp lại thì xéo ra đây.”

“ Muốn lắm, nhưng ngày mai lên báo một cái thì không hay rồi. “ Trình Nhiên thở dài:

Tần Tây Trăn nhẹ nhàng mà đầy tính khiêu khích: “ Lái xe tới chỗ vắng là được, tôi không sợ, cậu sợ không? “

Hiện đã gần 10 giờ tối, trong Thiên hành đạo quán không còn ai, cả Tương Chu cũng đã về, chỉ còn lại mình Trình Nhiên, chính là để đợi Tần Tây Trăn: “ Sao không dứt khoát một chút, đơn giản một chút, chị vào đây đi, chỉ có mình tôi.”

Tần Tây Trăn đặt tay lên cần gạt cửa, do dự hồi lâu cuối cùng rụt tay lại, giọng buồn buồn nói: “ Tôi phải đi rồi, mai đi London, sau đó còn tới Hong Kong, Đài Loan, Quảng Châu ... Bận hết đợt này thì chắc phải nửa cuối năm hoặc năm sau, sau đó tới học viện âm nhạc Berklee để học chuyên sâu.”

“ Còn nhớ tiết đầu tiên chị giảng Âm nhạc là gì không, chị có nói muốn đi tới các nơi trên thế giới, cảm thụ văn hóa và âm nhạc từng vùng. Tôi rất vui khi chị đang đi trên con đường mà mình muốn.”

“ Cậu vẫn nhớ à?”

“ Luôn luôn nhớ. “ Trình Nhiên ôn nhu nói:

Mắt Tần Tây Trăn ánh lên niềm vui, thoáng chốc lại ảm đạm, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, cười nói: “ Tôi quyết định sau này mỗi năm sẽ tới Thành Đô biểu diễn một lần, xem cậu né được tới bao giờ.”

Trình Nhiên chưa kịp nói gì thì Tần Tây Trăn đã cúp điện thoại, không lâu sau chiếc Mercedes thương vụ đen sang trọng khởi động rời đi.

Đó là cảnh tượng mùa đông ngoài Thiên hành đạo quán.

Những cảnh trí đó, hoặc là cơn gió cuốn mép váy cô gái ở nơi biển và núi đan xen, hoặc là tĩnh mịch trong bóng đêm, ấp ủ vô số lời trong im lặng, tạo thành từng cảnh trong quỹ tích mỗi người, hội tụ thành sông, sông chạy ra biển.

Đó là những thứ đang trôi đi, nhưng thứ đang mỹ hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận