Trùng Nhiên

Chương 723: Hạnh phúc bình dị.

“ Anh mang sách tới cho em rồi, nhớ xem đấy, lần sau đừng vứt trên xe mẹ anh nữa, anh vốn ở trường, còn vì chuyện này phải về lấy cho em. “ Vương Tân Bác vẫn lái chiếc xe của mẹ mình, tới Học viện ngoại ngữ đưa đồ cho bạn gái Cao Duyệt:

“ Không cùng ăn cơm rồi mới đi à? “ Cao Duyệt hơi dỗi:

“ Vậy ăn cùng đi, chủ yếu anh phải về trường có việc, hôm nay làm họa báo và ít tài liệu tuyên truyền cho Hội Thiên Hành, anh phụ trách hậu cần mà ...”

Cùng Vương Tân Bác đi lấy thức ăn trong nhà ăn học viện ngoại ngữ, ngồi xuống bàn rồi, Cao Duyệt lại nói: “ Các anh mới năm thứ nhất đã làm hiệp hội gì đó, có đáng tin không, sao em cứ thấy mấy người bạn kia của anh đang làm anh đi chệch hướng.”

Gần đây Vương Tân Bác dồn hết tâm chí vào hoạt động của hiệp hội, nếu là tham gia vào một câu lạc bộ nào đó thì cô đã chẳng lo, nhưng lại tự đi sáng lập hiệp hội, thế là bao nhiêu việc linh tinh phải làm, lại còn phải góp tiền hoạt động. Vương Tân Bác bỏ ra 200, Cao Duyên thấy bạn trai hăng hái như thế thì lo lắm, cứ cảm thấy làm vậy không đúng.

Lại nghe Vương Tân Bác thao thao bất tuyệt kể chuyện hiệp hội, muốn lập nên tổ chức có sức gắn kết, có độ nhận biết cao, các thành viên đều có được hỗ trợ từ hiệp hội, không chỉ giới hạn trong trường, mà cả sau này đi làm rồi vẫn vinh dự vì là thành viên của Hội Thiên Hành.

Cao Duyệt thấy không tiện bình luận về chuyện này.

Nhìn chung mà nói bạn trai mình là tên ngốc to xác, mà cái người tên Trình Nhiên cùng phòng kia lại rất giỏi xúi bẩy người khác, lập nên hiệp hội rồi còn khiến nhiều người tự bỏ tiền túi ra nữa.

Chính vì thế Cao Duyệt không muốn bạn trai mình thua thiệt, bị người ta bán còn giúp đếm tiền. Bây giờ mọi người có đơn thuần như thời cao trung đâu, ai cũng có tính toán của riêng mình, như phòng của cô cũng vậy, dù bình thường quan hệ rất tốt, nhưng đụng tới lợi ích gì đó là tranh quyết liệt không nể nang gì.

Cao Duyệt không tiếp xúc mấy với Trình Nhiên, nhưng nữ sinh ở loại chuyện này lý trí hơn nhiều.

“ Dù sao anh làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ, còn nữa, đừng để thành tích đi xuống, tới khi đó phải học lại thì phiền lắm.”

“ Phải biết phân rõ chuyện nào quan trọng, chuyện nào là thứ yếu.”

“ Còn nữa, gần đây anh ít gọi điện thoại cho em, không muốn gọi thì nói thẳng ra.”

Bị bạn gái làm mình làm mẩy một phen, Vương Tân Bác hết lấy lòng lại xin lỗi, ngon ngọt mãi mới dỗ cho cô vui vẻ lại.

Lúc sắp chia tay, Cao Duyệt ôm Vương Tân Bác: “ Tuần trước nhà em tụ họp, anh không tới.”

“ Cậu em có tới không?”

“ Có, còn hỏi tình hình của anh.”

Chuyện của bọn họ sau khi tốt nghiệp cao trung liền công khai, cả hai nhà đều biết, thi thoảng tới nhà nhau ăn cơm, điều kiện hai bên cũng coi như môn đăng hộ đối, nên cả bàn bè lẫn thân thích đều ngầm thừa nhận tương lai của hai người.

Nhưng trong đó nhà Cao Duyệt hơi khác một chút, cậu cô là nhà doanh nghiệp có tiếng của Nam Châu, thân thích cũng có đầu tư hoặc sự nghiệp dựa vào cậu cô, nên tiếng nói lớn trong gia tộc.

Một lần cậu cô mời cơm, gọi cả Vương Tân Bác tới, con gái của cậu cô, chị họ Cao Duyệt, vừa ham chơi lại có chút phù phiếm, từ nhỏ được chiều quen, ít nhiều coi thường Vương Tân Bác, thích chỉ tay sai bảo.

Cậu cô trên bữa cơm nói, Vương Tân Bác tốt nghiệp đại học xong tới công ty hắn làm việc, coi như cho Vương Tân Bạc một công việc ổn định, sau này yên tâm kết hôn.

Chuyện này với người khác tất nhiên là hâm mộ, thậm chí ghen tị.

Cao Duyệt biết, kiểu nói chuyện này xúc phạm tự tôn của bạn trai mình.

Cho nên khi đó Vương Tân Bác không nói gì, sau đó bị thân thích cô bình luận là "lầm lì" "không biết ăn nói". Chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng, có người nói, bạn trai cô không phải là người làm chuyện lớn, nhưng cả đời yên ổn cũng không tệ.

Tuần trước Vương Tân Bác không tới đại khái vì nguyên nhân này, mà cậu cô vì gọi mà Vương Tân Bác lại không tới nên khó chịu, cô phải lấp liếm cho qua.

Tiễn bạn trai đi rồi, Cao Duyệt vẫn đau đầu vì chuyện này, thôi thì đi bước nào hay bước nấy.

“ Xem anh vui mừng chưa kìa, gần đây có chuyện gì mà làm anh đắc ý như thế, còn mua cả sữa chua với hoa quả nữa ... Anh tăng lương à, hay là trường an bài biên chế hành chính cho anh rồi?” Trong túc xá của Thạch Gia Huân, bạn gái Cao Mẫn nấu hai bát mỳ đặt lên bàn, nhìn thay đổi quanh phòng hỏi:

Bạn gái của Thạch Gia Huân cũng là người của Đại học Trung Nam, đang học nghiên cứu sinh, hai người còn chưa kết hôn, chủ yếu là điều kiện nhiều mặt chưa đáp ứng được, thế nhưng đã sống chung rồi.

“ Không phải, chính là đứa học sinh kia mà anh đã kể cho em đấy, trạng nguyên tỉnh ...”

“ Sao rồi, sao rồi? Có phải nó tham gia cuộc thi nào được giải, nên anh được thưởng tiền không?”

“ Sao em cứ nói chưa được ba câu là lại chắc tới tiền thưởng thế? Đều không phải, thời gian trước bọn chúng muốn lập hiệp hội, mà mới chỉ năm thứ nhất thôi đấy, muốn anh làm giáo viên chỉ đạo. Kết quả là đoàn trường không cho, về sau lại gọi điện bảo anh tới, thông qua rồi. Năm thứ nhất đã thành lập hiệp hội, đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường, nhiều người bàn tán lắm. Anh chưa kể với em đâu nhỉ, bọn nhóc này tích cực lắm, đợt đầu được phê duyệt có 20 người, có cả năm thứ hai, bọn chúng tự góp tiền làm tài chính hoạt động, sau đó in áp phích tuyên truyền các loại, còn định tổ chức một buổi diễn giảng, mời cao thủ trong nghề tới giảng giải tri thức ... Ra dáng lắm. A, hôm nay trong mỳ nhiều thịt thế? “

Nghe Thạch Gia Huân nói xong, Cao Mẫn gắp luôn mấy miếng thịt trong bát hắn về bát mình, làm hắn đau lòng hết sức.

“ Cho anh ăn thịt phí công ... Em còn tưởng chuyện gì cơ. “ Cao Mẫn lườm hắn: “ Thì ra cái hiệp hội năm thứ nhất gần đây xôn xao cả trường là do lớp anh làm à, anh hưng phấn cái gì? Năm thứ nhất thì làm được gì chứ?”

“ Đương nhiên là cao hứng, trước đó anh cũng nghĩ là chẳng có tác dụng gì, nhưng đối góc nhìn khác, đây ít nhất cũng là một việc mang tính khai sáng. Em không biết khi anh làm chuyện này, đám Vương Kỳ Xương, Lưu Miêu trong văn phòng chế giễu anh thế nào, kết quả là đoàn trường phê rồi. Em không nhìn mặt họ chứ, mấy hôm nay gặp anh đều tránh. Đại học Trung Nam chúng ta quá cổ hủ rồi, xưa nay không mấy cổ vũ hoạt động sinh viên, cho rằng ảnh hưởng tới việc học, nhưng đây là đại học, đâu phải cao trung, nhồi nhét kiến thức cho nhiều làm gì? Rồi chuyện chưa từng có xảy ra trong tay anh, thế chẳng phải là dấu hiệu tốt à? Tuy chưa được giải quyết biên chế, chưa được tăng lương, nhưng anh dám nói với em đây là một bước đột phá. Em đừng chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, đây là khởi đầu cho công tác của anh đi tới huy hoàng. “ Thạch Gia Huân tràn trề tự tin nói:

Cao Mẫn cười khanh khách: “ Vương Kỳ Xương trước giờ luôn kèn cửa với anh mà, chuyến này bị vả mặt đau nhỉ?”

“ Chứ sao, anh đoán lúc này đang nói xấu sau lưng anh đấy. “ Thạch Gia Huân dám chắc luôn, tên đó trước kia thích Cao Mẫn mà, có khi bây giờ vẫn thích, nhưng mà bạn gái hắn cũng ngốc, cho tới nay chẳng biết gì cả:

Cao Mẫn gắp thịt trở lại bát hắn, khẽ gõ đũa lên miệng bát: “ Vậy anh ăn nhiều một chút, bổ xung thể lực, để còn bắt đầu sự nghiệp chỉ đạo viên của anh, sau này thăng chức cho nhà ta.”

Hai cái bát, vài miếng thịt.

Gắp qua gắp lại.

Trong kí túc xá giáo viên nghèo nàn ấy mang có sự hạnh phúc bình dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận