Trùng Nhiên

Chương 561: Lai giả bất thiện.

Diêu Bối Bối, Liễu Anh và Thẩm Hi Hoa buổi trưa cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng Tây trung tâm thành phố, sau đó đi dạo ở phố đi bộ, Thẩm Hi Hoa mua một cái dây chuyền ở tiềm vàng, rồi lại vào trung tâm thương mại mua một đôi giày thể thao Adidas.

Adidas năm nay bỏ khoản tiền cực lớn đầu tư vào hiệp hội bóng đá Trung Quốc, không tiếc công sức dùng quảng cáo oanh tạc thị trường Trung Quốc. Ở các thành phố lớn có thể thấy quảng cáo Adidas khắp nơi, nhất phố đi bộ này cứ ngẩng đầu lên là thấy áp phích quảng cáo của Adidas, trở thành thương hiệu thể thao yêu thích nhất, vượt xa cả Lí Ninh.

Chỉ đi chơi một lúc, Thẩm Hi Hoa đã tiêu hơn 6000 rồi, làm Diêu Bối Bối và Liễu Anh thầm tặc lưỡi không thôi, vì thế cũng cắn răng mua một đôi Adidas, giá 8800 đồng. Thế đã là xa xỉ lắm rồi, dù sao gấp đôi tiền sinh hoạt hàng tháng của họ, hai cô không muốn mua, nhưng đi cùng nhau chẳng thề tay không như vậy, rất ngại.

Nhìn cách tiêu pha của Thẩm Hi Hoa, không giống cố ý khoe khoang, là là chuyện bình thường.

Chuyện đó cũng bình thường, nhà Thẩm Hi Hoa an bài chuyện trường học cho bọn họ, nhận mỗi nhà hai vạn, sao có thể thiếu tiền.

Đến chiều tới cung văn hóa, Diêu Bối Bối và Liễu Anh được gặp mấy người bạn của Thẩm Hi Hoa, trong đó có một thanh niên tên Mã Bân, người nhà là lãnh đạo trường đảng, còn có người tên Hồ Vĩnh Châu, cha là chủ tịch của học viện công thương Thành Đô.

Liễu Anh ở nhà có nghe mẹ mình nói về hai người này rồi, mẹ cô biết hôm nay cô cùng Thẩm Hi Hoa đi chơi, cho nên chuyên môn nhắc tới Mã Bân và Hồ Vĩnh Châu, nói đó là hai người bạn quan trọng trong vòng tròn của Thẩm Hi Hoa, lời nói có vẻ rất sùng bái cha mẹ họ.

Thẩm Hi Hoa giới thiệu Liễu Anh và Diêu Bối Bối, mấy nam thanh niên kia đều chào đón rất nhiệt tình, dù sao cả hai đều là nữ sinh xinh đẹp, lại là gương mặt mới, luôn được yêu thích.

Khi đi vào cung văn hóa, có người quen tới chào hỏi, khách khí bắt tay Liễu Anh, Diêu Bối Bối: “ Anh tên là Trương Trung, chào các em, nghe chị Thẩm kể về các em rồi, thật là xinh đẹp, sau này gặp nhau nhiều hơn nhé.”

Thẩm Thi Hoa cười mắng: “ Xéo, anh còn nhiều tuổi hơn tôi đấy, không biết xấu hổ.”

Thái độ của Trương Trung với hai cô gái cực tốt, nói một chàng lời ngon ngọt, làm hai cô cười liên hồi, sau đó mới quay sang vỗ vai Hồ Vĩnh Châu, chát một cái, mạnh đến mức hai cô giật mình. Diêu Bối Bối đoán chừng, mình mà vỗ vai Du Hiểu một cái như thế, Du Hiểu thế nào cũng cho cô một cái tương tự hoặc trực tiếp trở mặt.

Thế nhưng mặt Hồ Vĩnh Châu chỉ thoáng qua chút tức giận rồi tan biến rất nhanh, Trương Trung kẹp cổ hắn: “ Lần trước cậu về sớm như thế, không nể mặt anh em ... Sau đó bốn chúng tôi thừa tới hai két bia, chó má, dám bỏ rơi anh em.”

Hồ Vĩnh Châu cũng chửi: “ Chửi tôi ích gì, cha tôi hạ thánh chỉ bắt về, anh biết cha tôi mà, ông ấy uống say, nếu về rồi mà tôi chưa về là tôi xong đời.”

“ Mặc kệ cậu, ngày kia có buổi tụ tập, cấm bỏ về, hay để tôi gọi điện cho cha cậu xin phép hộ cho nhé.”

“ Thối lắm, ai cần ...”

Thẩm Hi Hoa thì thầm vào tai Liễu Anh và Diêu Bối Bối: “ Cha Trương Trung là lãnh đạo cục giám định chất lượng, rất thân với Hồ Vĩnh Châu, bình thường đùa với nhau như vậy quen rồi.”

Nói chuyện một lúc, Trương Trung áp giọng xuống: “ Anh Lỗi tới đấy, qua chào hỏi không?”

Mã Bân ngạc nhiên: “ Anh Lỗi tới á?”

Thẩm Hi Hoa cũng bất ngờ: “ Không ngờ anh Lỗi cũng tới xem.”

Mặc dù thần sắc mỗi người một kiểu, nhưng Liễu Anh và Diêu Bối Bối nhận ra, nhắc tới "anh Lỗi, đám Thẩm Hi Hoa trịnh trọng hơn nhiều, rõ ràng là nhân vật cấp trọng lượng, nhưng không phải cùng vòng tròn với bọn họ.

Hồ Vĩnh Châu vội nói: “ Vậy sao còn không đi đi ?”

“ Không vội. “ Trương Trung ngoắc tay ra hiệu bọn họ tới gần hơn một chút mới nói: “ Chuyện này kỳ thực nói ra có chút mất mặt, lần trước anh Lỗi bị một nữ nhân ở nhà hát này đánh vỡ đầu, khâu mấy mũi, cho nên mọi người lát nữa qua đó đừng có hỏi vì sao anh ấy tới đây?”

Mọi người ngạc nhiên.

“ Nữ nhân nào mà dã man vậy? Bắt cô ta bồi thường. “ Thẩm Hi Hoa nhíu mày:

Trương Trung cười âm hiểm: “ Tất nhiên là phải bồi thường, không chỉ tiền thuốc men mà cả hao tổn tinh thần, cho nên chuyện này không đơn giản là tiền ...” Nói tới đó chợt nhớ ra ở đây có hai gương mặt mới, muốn giữ hình tượng, chuyển chủ đề: “ Còn nữa, hôm nay cha anh Lỗi cũng tới, bên tổ chức là báo tài chính mời cha anh ấy.”

Cha anh Lỗi là Ngô Lập Vĩ, người nắm quyền ở công ty cổ phần đầu tư quốc gia, doanh lợi năm nay là 1,6 tỷ, con số cực đẹp, hiện đang thao tác đưa công ty lên thị trường chứng khoán, chuẩn bị cùng tạp chí tuyên truyền đồng bộ. Quan trọng hơn nữa sau lưng Ngô Lập Vĩ có nhân vật cấp trọng lượng ở Thành Đô chống lưng, nếu Ngô Lập Vĩ hoàn thành chuyện này, tiền đồ vô hạn, Ngô gia không phải ông ta chói mắt nhất, tương lai rất có thể đi trực thăng tới mức nào khó mà nói.

Mặc dù quan hệ với "anh Lỗi" chưa chắc có thể kéo dài, dù sao cũng là nhân vật thanh danh lớn nhất vòng tròn này.

Cho nên dù không cùng đường với đám Thẩm Hi Hoa, Mã Bân nhưng vẫn thấy nên tới tỏ thái độ.

Diêu Bối Bối và Liễu Anh lần đầu tiên được nghe mấy chuyện này, mặc dù hai cô chẳng hiểu nổi một phần ba chuyện họ nói nhưng không khỏi kích động, vì riêng chức danh nhắc tới trong đó đã đủ khiến người ta ngưỡng mộ. Cố gắng ghi nhớ, để về nhà kể lại với mẹ, biết đâu lại có thông tin hữu dụng, đây cũng là lý do mẹ cô khuyến khích cô chơi cùng bọn họ.

Sau đó bọn họ theo đám Thẩm Hi Hoa tới nơi nghỉ ngơi nội bộ, nhìn thấy một nam tử mặt mày âm trầm, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, còn lờ mờ nhìn thấy băng gạc quấn đầu, bốn xung quanh có bảy tám nam tử khác.

Không cần nói cũng biết, đây chắc chắn là “anh Lỗi” rồi.

….. ……..

Kỳ thực ngay khi Cao Thiều Ninh nói tới múa chính là đại mỹ nhân thì đã có dự cảm gặp được Tần Thiên, thêm vào nghe tới cái tên Tần Thiên thì chỉ có cảm giác, quả nhiên là vậy, cho nên khi thấy cô đứng ngay đó liền gật đầu mỉm cười chứ chẳng hề bất ngờ.

Tần Thiên thì lại khác hẳn, cô vừa mới nhắc tới Trình Nhiên xong thì y lù lù ngay trước mặt, làm cô thiếu chút nữa thì bỏ chạy, may mà Viên Tuệ nắm tay giữ lại.

Cả hai chưa có phản ứng gì thì Trình Nhiên đã dẫn Cao Thiêu Ninh đi tới: “ Mình đi cùng em họ mình, không nghĩ các bạn cũng ở đây.”

Viên Tuệ lén cấu Tần Thiên một cái cười rất gian: “ Khéo thật đấy.”

Trình Nhiên cảm giác lời của cô có vấn đề, song không hiểu gì cả.

Cao Thiều Ninh phấn chấn: “ Vừa rồi em nói có khi anh chị quen nhau, không ngờ là quen nhau thật.”

Viên Tuệ nháy mắt:” Đâu chỉ quen ha.”

Trình Nhiên bây giờ ở chuyện này có giác ngộ không ít, hiểu ra rồi, cô nàng này đang trêu mình, cho rằng y qua Cao Thiều Ninh biết bọn họ ở đây mới tới. Mấy cô gái tuổi này thích trò gán ghép giống đám bạn của y ở khu tập thể, cười trừ không thanh minh: “ Tần Thiên ở trường anh rất nổi tiếng, làm sao không biết cho được.”

“ Tất nhiên, chị Tần Thiên ở đâu mà không nổi bật chứ. “ Cao Thiều Ninh hâm mộ, mắt nhìn Tần Thiên sùng bái thấy rõ:

Viên Tuệ đột nhiên nói: “ Cao Thiều Ninh, sao em không mau mau đi thay y phục đi, nếu để Lão Trương mặt sắt nhìn thấy sẽ bị mắng đấy.”

Y như rằng vừa dứt lời một cái có nam tử trung niên từ xa quát: “ Cao Thiều Ninh, còn ở đó làm gì mà chưa thay trang phục? ... Người không liên quan mau ra ngoài.

Câu sau tất nhiên là nói Trình Nhiên.

Cao Thiều Ninh "dạ" một tiếng, nhưng lại hơi ngần ngừ nhìn Trình Nhiên, Tần Thiên khôi phục bình thường, chủ động nói: “ Em đi thay y phục đi, để chị đưa anh ấy ra cho.”

Cao Thiều Ninh mắt hết nhìn Trình Nhiên lại nhìn Tần Thiên, còn đang định tra hỏi thì lại có tiếng quát "chần chừ cái gì?", thế là “dạ” một tiếng chạy thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận