Trùng Nhiên

Chương 401: Thật đáng mong đợi.

Có Trần Tuệ Nghiên làm người hòa giải, bữa cơm coi như cũng diễn ra hài hòa, ăn cơm xong Khương Hồng Thược dọn bát đi rửa, Trần Tuệ Nhiên giúp đỡ.

Lúc này Lý Tĩnh Bình và Khương Vi Cầm mới nhìn báo đô thị Thành Đô trên bàn, là báo mấy ngày trước rồi, do có phóng viên ở hiện trường, nên trong đó tường thuật sự việc rất chi tiết. Tất nhiên lược bỏ một phần ngôn từ quá khích của Trình Nhiên, chỉ cho đăng dẫn chứng mà y phản bác.

Lý Tĩnh Bình đánh giá: “ Thằng bé đó phản bác rất sắc bén.”

Khương Vi Cầm lạnh lùng nói: “ Ngôn từ quá gay gắt, thằng bé đó biện luận cũng giỏi, chửi mắng người khác càng không kém gì ai. Giờ thành lớn chuyện như thế, không biết làm lảnh đạo Thập Trung phải lung túng thế nào đây. Thằng bé này, quá giỏi gây chuyện rồi.”

Lý Tĩnh Bình nghĩ lại gật đầu thở dài: “ Đúng thế thật, thằng bé đó đi tới đâu xôn xao tới đó.”

Khương Vi Cầm nhìn về phía bếp, giọng hơi lớn lên: “ Em thấy để Hồng Thược chơi với thằng bé đó khiến người ta không yên tâm. Ai mà biết lúc nào nó có thể gây ra tai họa gì, nếu một lần là không may, hai lần là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba thì thuộc về bản tính rồi, nó là kiểu người thích gây chú ý, ưa nổi bật.”

Khương Hồng Thược ở trong nghe thấy, cô rửa bát như trút giận. Trần Tuệ Nghiên cũng phải nhíu mày, cô bạn của cô, cái gì cũng tốt, chỉ ở mặt giáo dục con, cô không tán đồng chút nào.

Trong nhà có ba nữ nhân xinh đẹp, là nam nhân duy nhất, Lý Tĩnh Bình đáng lẽ phải vô cùng hạnh phúc mới đúng. Đáng tiếc cả ba người, bất kể lớn hay bé, người nào cũng khó chơi cả, Lý Tĩnh Bình biến thành phe thiểu số yếu thế.

Vì vậy Lý Tính Bình lên thư phòng xem tài liệu, để không gian riêng tư cho Khương Vi Cầm và Trần Tuệ Nghiên.

Hai người theo thói quen ra sân nhỏ sau nhà, pha ấm hồng trà tán gẫu, Khương Vi Cầm vì công việc bận bịu, ít tiếp xúc với các mặt từ cuộc sống. Còn Tần Tuệ Nghiên làm bà chủ nhàn nhã, tổng giám đốc cũng thuê người làm, nhiều thời gian tự do, hai người trao đổi thông tin bổ xung cho nhau.

Chỉ là hôm nay Trần Tuệ Nghiên có chút tâm sự, Khương Vi Cầm nửa đùa nửa thật nói: “ Có phải là cơ mật làm ăn không, nếu vậy coi như tôi chưa hỏi.”

Trần Tuệ Nghiên dựa hẳn người vào chiếc ghế tựa bằng mây: “ Có chuyện cơ mật nào mà tôi không nói cho cô được, chẳng qua là đất cát ở Thành Đô không thái bình.”

Khương Vi Cầm đảo mắt qua, không nói gì.

“ Cô đừng cho rằng tôi tới cáo trạng nhé, kỳ thực không phải liên quan tới tôi. Tôi nghe người bạn nói thôi, ở Chu Loan chẳng phải có cái bán đảo sao, trước kia gọi là thôn Chu Loan, năm xưa có một người tên Lôi Vĩ, lập một hạng mục khai phát địa ốc ở đó. Bây giờ những công trình ở bán đảo Chu Loan đều bị hắn quấy nhiễu, không chỉ lũng đoạn quyền khai thác cát ở đó, mà vật liệu xây dựng xi mắng, sắt thép phải mua qua công ty của hắn, nếu không thì không vận chuyển vào được. Chính vì nắm lấy mảng này, thế lực của Lôi Vi khuếch đại như quả cầu tuyết vậy, người Thành Đô gọi bọn chúng là bang Lôi Vĩ. Còn nghe nói, thời mới đầu vì vấn đề giải tỏa cư dân bán đảo, bang Lôi Vi này tập trung thủ hạ, mưu hại người đứng đầu đương địa, sau đó kết luận là chết đuối, cư dân ở đó không ai phục. Cả một dải Chu Loan do Lôi Vĩ nắm giữ, hắn muốn diệt ai là người đó chỉ có đường chết.”

Khương Việt Cầm làm ở hệ thống chính pháp, chuyện bang Lôi Vĩ hoành hành ở Thành Đô này cô không phải nghe thấy lần đầu nữa, đám người đó vây cánh đã thành, có cả chỗ dựa trên tỉnh, muốn dẹp không dễ. Nhíu mày hỏi: “ Cô chọc vào bọn chúng rồi à?”

Trần Tuệ Nghiên lắc đầu: “ Chưa, tôi sao bất cẩn như thế, gần đây có một ông chủ lớn trong giới, gia sản tới trăm triệu, nhảy vào Chu Loan khai thác hạng mục, bang Lôi Vĩ gây khó dễ đủ đường, ông ta không chịu sai giám đốc phía dưới chống lại, kết quả biết sao không? Viên giám đốc kia bị bắt cóc, đánh thảm lắm, ông chủ phải ra mặt xin lỗi, bị tát mười mấy cái, lại còn đưa mấy trăm vạn mới yên chuyện.”

Khương Việt Cầm vỗ bàn: “ Nếu chuyện này là thật thì là chúng ngang nhiên quá rồi.”

Trần Tuệ Nghiên giọng chua lè: “ Loại người như Lôi Vĩ, dùng kim tiền thẩm thấu lãnh đạo còn ít à, Lôi Vĩ tuyên bố đất Chu Loan chưa do hắn phê chưa được phép làm. Tôi chỉ kể thôi đấy nhé, cô ở hệ thống khác loại chuyện này chẳng vượt quyền xen vào được ... Loại người làm nhiều chuyện bất nghĩa như thế, sớm muộn cũng bị báo ứng thôi mà.”

Khương Vi Cầm lẩm bẩm: “ Bang Lôi Vĩ ...”

Có người nói, nơi nào có người là có giang hồ, giới giang hồ Thành Đô tiếng tăm lớn nhất. Có Vương Nhị lũng đoạn trung tâm giao dịch dược liệu cả vùng tây nam. Có Triệu Nhạc dù làm công trình, hay là sòng bạc ngầm, mỗi lần bị đả kích, đều có người người "cảm kích nghĩa khí" mà đứng ra nhận tội ngay, cuối cùng đặt mình ngoài cuộc. Còn có cả Lôi Vĩ mấy năm qua dựa vào lũng đoạn bán đảo Chu Loan mà lớn mạnh.

Nhưng nói ra thì Vương Nhị và Triệu Nhạc là tay giang hồ già đời, dù sao trải qua nhiều sóng gió rồi, tác phong hành sự biết kín đáo một chút, thậm chí đang chuyên tâm chuyển hình, tẩy trắng làm ăn đáng hoàng. Còn bang Lôi Vĩ đang trong thời gian quật khởi, tác phong vô cùng hung hãn, có chút ý vị, thuận thì sống, nghịch thì chết. Nên nói tới tên giang hồ tiếng tăm nhất bây giờ là Lôi Vĩ sẽ không ai tranh cãi gì.

Trần Tuệ Nghiên nói chuyện này chủ yến mang tâm thái than vãn thôi, kỳ thực cô cũng quen biết một số người trong giới giang hồ, dù sao ở cái nghề này của cô, không sợ diêm vương chỉ sợ tiểu quỷ, rất nhiều tiểu quỷ khó dây, lúc như thế dùng tới thủ đoạn giang hồ không có gì lạ. Cô là phận nữ, đấu đá với các tập đoàn bối cảnh thực lực không tầm thường, nhiều khi đoạt miếng ăn trong miệng hổ, nếu không có cả hắc bạch đạo bảo hộ, sao có danh tiếng "viên trân châu giới địa ốc" như ngày hôm nay.

Hiện cô chưa có hạng mục nào ở bán đảo Chu Loan, nhưng chẳng lẽ sau này có hạng mục tốt ở đó thì phải tránh đi? Với lại bang Lôi Vĩ này đang lớn mạnh, dã tâm chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó, khi chúng mở rộng ra các địa bàn khác ở Thành Đô, va chạm là khó tránh khỏi.

Không phải là lo nghĩ quá xa, nhiều chuyện phải tính trước, thậm chí tính tới trăm loại khả năng cũng không hề quá.

Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, sản nghiệp của Trần Tuệ Nghiên cũng đang ngày một lớn, điều đó có nghĩa là không ngừng xảy ra va chạm với các thế lực, bản chất thế giới này là cạnh tranh. Đã cạnh tranh làm sao thiếu được răng nanh móng vuốt sắc nhọn.

Nếu như một ngày phải va chạm với bang Lôi Vĩ, Trần Tuệ Nghiên suy đi nghĩ lại, e rằng phải dùng tới thế lực giang hồ, cắt bỏ một phần lợi ích. Nhưng lợi ích mà, với thương nhân mà nói, khác nào cắt thịt đâu.

Người trong giới này có thể giúp cô cũng không ít, như Ứng Hùng, Trần Càn Nam, đều có có uy vọng cả, song nếu đối đầu chính diện với bang Lôi Vĩ vẫn kém một bậc. Trước kia có một nhân vật mà cả hai người này đều vô cùng khâm phục tên là Lâm Giang Đào, một đại ca tiếng tăm giới giang hồ Thành Đô, vì chuyện khai thác cát xảy ra mâu thuẫn với bang Lôi Vĩ, hai bên trở mặt với nhau.

Sản nghiệp của Lâm Giang Đào bị Lôi Vị cướp trắng trợn, hắn báo thù Lôi Vĩ không thành, còn bị Lô Hiểu Đông chém cho hai dao, bỏ chạy khỏi tây nam trong đêm. Đông ca là chiến tướng số một dưới tay Lôi Vĩ, còn tuyên bố truy sát Lâm Giang Đào tới chết mới thôi. Tới giờ Lâm Giang Đào vẫn còn trốn, ngược lại Lô Hiểu Đông vì sở hữu súng đạn trái phép đang phải bóc lịch.

Thiếu mất Lô Hiểu Đông, Lôi Vĩ vẫn còn kẻ khác không yếu hơn là bao.

Một kẻ như vậy, nếu sau này bất cẩn xảy ra xung đột lợi ích, không thể đối kháng chính diện, chỉ có thể dùng cách mềm mỏng, song Trần Tuệ Nghiên không dám giao thiệp quá sâu. Kẻ này hành sự quá thô bạo, một khi xảy ra vấn đề, thậm chí người từng thỏa hiệp với hắn cũng có thể gặp rắc rối.

Tiến thoái lưỡng nan.

Hai người lại tùy ý tán gẫu một hồi, Trần Tuệ Nghiên từ chuyện Lô Hiểu Đông nhờ tới Phục Long, từ Phục Long nhớ tới Trình Nhiên, kỳ thực tờ báo sáng nay trước khi Khương Hồng Thược rời nhà cố tình bày ra đó, người đọc là Trần Tuệ Nghiên, chính Trần Tuệ Nghiên trước kia nhờ phó hiệu trưởng quen biết giúp đỡ chuyển Trình Nhiên vào lớp Khương Hồng Thược, bởi thế cô không xa lạ gì gì với cái tên này.

Sau đó vì chuyện mua tòa nhà tập đoàn Xuyên Nam mà phát hiện ra chủ sở hữu của tòa nhà này là Trình Nhiên.

Cô định lôi ra chuyện Trình Nhiên là ông chủ đứng phía sau Thiên hành đạo quán, nghĩ rồi lại thôi.

Cũng chẳng phải có tâm tư gì, chỉ là cô bạn thân xưa nay cường thế độc đoán luôn cho bản thân là đúng, nếu một ngày phát hiện ra phán đoán của bản thân sai lệch, thậm chí là tới mức sai lầm sẽ có vẻ mặt thế nào?

Mang ý nghĩ xem kịch hay đó, Trần Tuệ Nghiên không nói ra, trong lòng cũng muốn xem chàng trai càng ngày càng thú vị này rồi sẽ làm ra chuyện gì ?

Rồi một ngày va chạm với “mẹ vợ” sẽ còn hấp dẫn thế nào nữa đây?

Thật là đáng mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận