Trùng Nhiên

Chương 671: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (4)

Buổi công bố thông tin tuyển sinh Thanh Hoa được tổ chức vào hai tiết cuối của thứ sáu, phòng hội nghị của lầu hành chính được dùng làm nơi giao lưu, tổng số học sinh được giáo viên kiến nghị tham gia chưa tới 50 người.

Có người nghe tư vấn xong rời đi, cũng có người được tổ tuyển sinh giữ lại thuyết phục, rời đi có Trình Nhiên, ở lại có Chu Húc.

Ngoài cửa có vài nhóm học sinh tụ tập với nhau, có người xem tư liệu, hoặc là bàn tán, toàn là học sinh ở đỉnh kim tự tháp của Thập Trung, vì đây là chuyện ảnh hưởng trọng đại, nên có cả phụ huynh tới. Mặc dù Thập Trung vẫn học bình thường, nhưng tới mức này quy luật bình thường không liên quan tới họ nữa.

Những học sinh này chia sẻ thông tin với nhau, thảo luận làm sao ứng phó với tổ tuyển sinh, tranh thủ điều kiện có lợi nhất, tất nhiên tổ tuyển sinh cũng biết đám học sinh sẽ thông đồng với nhau, cho nên rất cởi mở, có thể nói “giá cả rõ ràng".

“ Trình Nhiên và Chu Húc còn chưa quyết định đâu.”

“ Thế kia à? Cũng phải thôi, bọn họ đủ tự tin mà, cao khảo không vấn đề gì với họ đâu, đợi có thành tích rồi, khi đó tranh đoạt còn dữ hơn, điều kiện càng thêm có lợi.”

“ Hâm mộ thật, mình chẳng có được tự do lựa chọn như người ta, chỉ sợ lúc thi không phát huy đúng khả năng thì hỏng, mình chọn Thanh Hoa vậy, chỉ cần được cộng điểm nhiều hơn chút, ai bảo mình kém hơn họ chứ.”

“ Cái đó không phải là kém, mà là chững chạc, vào được là tốt rồi. Nhà mình à, cha mình nói mấy đời chưa bao giờ xuất hiện một vị tú tài nào, thế nên dứt khoát nắm chặt cơ hội, Thanh Hoa Bắc Đại đều được, vào cho cha, đây là chuyện vinh diệu tổ tông, con xem mà làm. Mình còn làm gì được nữa? Thôi, nhắm mắt đưa chân, dù sao không khác biệt nhiều mà!”

Trình Nhiên từ phòng hội nghị đi ra đứng lại giao lưu với đám bạn cùng trường một lúc, sau đó tới phòng thư tín, lấy thư xong cũng không về lớp học, thấy hoàng hôn hôm nay đẹp, mua chai nước ngọt, ra khán đài trên thao trường xem thư.

Vị trí này khá kín đáo, ở ngay góc, khán đài, phía trước giàn đèn, bên trái là bờ rào bằng cây, bên phải có cây dương lớn, dù là khi tập thể dục cũng chia đường chạy rẽ nhánh không tới chỗ này, học sinh chơi đá bóng thì ở sân khá xa, nhìn không rõ.

Đây là cái góc thừa thẹo chả làm gì, trừ khi hội thao, lớp nào đó chiếm mảnh đất trống làm trạm tiếp tế cho quân mình, nếu không chả mấy ai đến đây.

Trừ Trình Nhiên hay đi lang thang khắp trường.

Thế nên y chọn chỗ này để có thể yên tĩnh đọc thư của Tần Thiên.

Thư mang mùi thơm nhè nhẹ, Trình Nhiên mở thư ra không kìm được nụ cười, bên trong có rất nhiều ảnh, nhưng lần này không có bức ảnh thiếu chút nữa khiến y phạm sai lầm nữa, mà cơ bản đều là ảnh chụp phong cảnh trường học.

Thư viết bằng tời giấy màu tím, trên đó viết những điều cô thấy được ở Thanh Hoa, kể về lượng xe đạp kinh khủng như đi đánh trận, còn có bài thơ kinh điển viết trên đoạn tường, đọc bài thơ khiến cô cười ngã ngửa " Mỹ nữ bao giờ có, đấm ngực hỏi trời cao, cắn răng để thi vào, bốn năm làm thái giám."

Cũng kể khi cô tới, có một số học trưởng ân cần quá đáng, có điều cô đều biết "ý đồ" của đối phương, nói mình là danh hoa có chủ để đối phương biết khó mà lui. Không ngờ có một người trà trộn vào hiệp hội vũ đạo, ý đồ trở thành bạn nhảy của cô, còn tiến bộ thần tốc, làm Tần Thiên sợ hãi bỏ luôn hoạt động của hiệp hội vũ đạo.

Cô kể, kỳ thực người bên ngoài cảm giác thần bí quá lớn, chứ học sinh Thanh Hoa đại bộ phận giống bọn họ, ở trong kí túc xá chơi game tới mê mệt, tới khi thi chạy khắp nơi sao chép luận văn ... Tất nhiên cũng có rất nhiều người ưu tú, nhất là ở lĩnh vực sở trường, khiến người ta phải kinh ngạc, giống như sở trường của cô là vũ đạo ấy, viết tới đó Tần Thiên còn làm một ký tự mặt cười.

Cuối thư Tần Thiên viết :" Mình nghĩ, nếu cậu có thể tới đây, khi đó không biết Thanh Hoa sẽ còn đặc sắc thế nào."

Ảnh gửi kèm được chụp vào các mùa khác nhau, có thư viện yên tĩnh bao phủ hàng cây xanh, có tượng của Văn Nhất Đa, có lời đề tựa của Thái Nguyên Bồi, có hình ảnh các học viện khác nhau trong Thanh Hoa ...

Còn chưa tới mùa hè, ánh mắt trời đã rất ấm áp, Trình Nhiên cầm những bức ảnh nhuộm vàng, cũng biết Tần Thiên cực kỳ hi vọng mình tới Thanh Hoa.

Trở thành đối tượng tranh đoạt trọng điểm của Thanh Hoa Bắc Đại, nói thực, trải nghiệm này khiến Trình Nhiên thấy khá thú vị.

“ Một mình trốn ở đây xem trộm cái gì mà cười không thấy mắt đâu thế?”

Một giọng nói mang theo chút chế giễu xuất hiện bên cạnh, Trình Nhiên quay đầu sang liền thấy Dương Hạ đang đứng ở bậc thang trên mình, người khác không biết chứ Dương Hạ luôn có cách tìm ra Trình Nhiên, đó là bản lĩnh từ bé của cô rồi.

Quần jean màu đen, áo sơ mi dài tay màu trắng, tóc vén lên gọn gàng buộc thành cái đuôi ngựa, gió thổi lay động vời sợi tóc mai, cô đang nghiêng đầu nhìn y, xem ra mấy bức ảnh đã bị cô thấy hết, nắng chiều chiếu lên mặt bên của cô làm người ta không khỏi nghĩ tới mấy chữ “bạch ngọc không tỳ vết.”

Có điều Dương Hạ cho người ta ấn tượng nhất không phải là xinh đẹp, mà là khí chất nữ vương lành lạnh, cực kỳ hấp dẫn nam nhân.

So với hơn nửa năm trước khi Dương Hạ lại thay đổi rồi, đặc biệt là học tập ở Thập Trung, khí chất của cô càng khác trước, từ thanh thuần đang dần hướng về vẻ đẹp mạnh mẽ trí thức.

Dương Hạ đi thẳng tới ngồi bên cạnh Trình Nhiên: “ Lại là của Tần Thiên gửi à, này có thứ cấm trẻ em không đấy?”

“ Ảnh Thanh Hoa thôi, bạn muốn xem không? “ Trình Nhiên thoải mái đưa thư cho cô:

Dương Hạ cũng không khách khí, cầm xem từng bức ảnh một.

“ Cậu thế nào rồi, bên tuyển sinh nói sao?”

“ Giống Bắc Đại, nói là mình có hi vọng, nhưng phải nỗ lực.”

Thành tích Dương Hạ hiện giờ là đứng thứ 32, về lý thuyết mà nói, top 50 của Thập Trung là ghê gớm rồi, nhưng chớ quên Thập Trung có không ít quái nhân học lệch kinh người, thế nên top 10 mới thực sự có sức chiến đấu vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Vừa rồi trên đường Dương Hạ tới đây nghe thấy có người bàn tán lựa chọn của Trình Nhiên, kỳ thực Dương Hạ sớm nhìn ra rồi, ở buổi tư vấn của Bắc Đại, Trình Nhiên không ở lại lâu, nhưng hôm nay y nói chuyện với tổ trưởng tổ tuyển sinh Thanh Hoa thời gian dài, nếu không có ý, người bạn này của cô không lãng phí thời gian.

Chỉ toàn là ảnh chụp phong cảnh, Dương Hạ không xem kỹ, trả lại cho Trình Nhiên.

Trình Nhiên cổ vũ: “ Cố lên.”

“ Mình luôn cố gắng. “ Dương Hạ chuyển sang chế độ nghiêm túc: “ Còn cậu, lại tụt xuống thứ 5 rồi, cậu là phương trình Schrödinger đấy à, làm người ta không dự đoán được, có phải là Hồng Thược đi rồi, không có động lực nữa, nên thả lỏng không? Cho cậu biết, mình thường xuyên liên hệ với bạn ấy, bạn ấy không giám sát được thì mình giám sát ...”

Trình Nhiên cười: “ Thời gian trước hơi phân tâm một chút, đừng lo, cuối cùng mình không để lại nuối tiếc đâu.”

“ Tóm lại là mình luôn theo dõi cậu đấy, 24 trên 7, biết chưa hả.”

“ Hả, cả lúc tắm à?”

Dương Hạ vung tay đấm liền.

Trình Nhiên nghiêng người né, Dương Hạ đấm hơi mạnh lỡ đà ngã xuống, thiếu chút nữa ngã vào lòng Trình Nhiên, may cô kịp chống tay chặn lại chủ động ngã sang bên, chỉ là hành động quá mạnh, áo quần mất trật tự, lộ ra đoạn bụng dưới trắng như hành non.

Dương Hạ mặt đỏ rần đuổi theo Trình Nhiên vừa tham lam nhìn mấy cái còn dám liều mạng nói một câu “ í, mỡ bụng” sau đó đã nhanh chân bỏ chạy.

Trong cảnh chiều tà ấy, tựa như nhiều năm trước có đứa con trai và cô bé đuổi đánh nhau, không có phiền não bởi tiền đồ, vụn vặt, vô tư vô lự, gió mát và nắng ấm và khoảnh khắc vô tình khiến tim đập rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận