Trùng Nhiên

Chương 476: Lấy gì mà trả đây. (1)

Cái quán nhỏ đang náo nhiệt, nghe thấy Lưu Tiên Niệm nói thế liền lắng hắng xuống, có người gắp mì lên rồi không đưa vào miệng, chỉ nghe thấy chủ quan ở trên bếp dùng thìa múc canh gõ lên mép nồi.

Mái cong ngoài quán lấp ló cành cây đã nhú chồi non, mặt trời lên chiếu năng xuyên qua mây, nắng xuân có chút hơi ấm tạo ra bóng hình bậc thang trên sàn nhà.

Thực ra trước khi Trình Nhiên tới, những người thuộc tầng quản lý này đang thảo luận chuyện khiến nội bộ cao tầng tranh luận gay gắt thời gian trước.

Dù sao khi đối phương tìm tới nơi, Trình Phi Dương không che giấu đưa lá thư kia cho một số nguyên lão Phục Long, nhờ họ giúp cho ý kiến, ra đối sách, chuyện cứ thế mà truyền đi.

Nguồn cơm không rõ ràng, nhưng một bên là con trai độc nhất của tổng giám đốc Phục Long, một bên là con thứ ba một ông chủ lớn Hong Kong, khiến người ta dễ dàng nghĩ tới, hai chàng công tử trẻ tuổi tâm cao khi ngạo, đua tranh giành giật nữ nhân. Phục Long không ngừng lớn mạnh, liên tục có dòng máu mới truyền vào, những cao tầng mới tới này, ấn tượng về Trình Nhiên không nhiều, ngoài việc y hay dùng nhân viên Phục Long cho việc riêng, tổng giám đốc có vẻ rất nuông chiều con, cả mấy vị nguyên lão cũng dung túng cho y.

Ngoài ra còn học ở Thập Trung, thành tích không kém.

Một thiếu niên thành tích tốt, con nhà giàu có, tất nhiên phải kiêu ngạo, ở địa bàn của mình, xảy ra va chạm với con cái phú hào đi du lịch, khiến luật sư tìm tới tận nơi, mọi người đều cho rằng Trình Nhiên hiếu thắng gây họa.

Vị thiếu gia này nhìn bề ngoài thì hiền lành thật thà, vậy mà nhiễm thói hoàn khố rồi, cho rằng nhà mình ghê gớm lắm, đến phú hào Hong Kong mà cũng dám gây sự, khiến nhiều người lắc đầu không thôi.

Tiếp đó có tin tức nhiều hơn, thì ra là trong lễ hội hoa đăng ở Sơn Hải, La Lẫm Văn va chạm với một người bạn của Trình Nhiên, Trình Nhiên liền ra mặt giúp bạn mình, nên mới dính vào kiện cáo.

Bộ phận pháp vụ của Phục Long đã bắt đầu chuẩn bị để ra tòa với đối phương, cho dù vụ kiện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng công ty, đối phương cũng không tầm thường. Thời đó, mọi thứ ở Hong Kong đều đi trước trong nước, người ta sản xuất tốt hơn, phồn vinh hơn, có kiến thức hơn, giàu có hơn ... Đa phần người trong nước đối diện với người Hong Kong đều có chút tự ti, thấy mình thua kém.

Thế nên không tránh khỏi những lời trách móc tổng giám đốc quá chiều con, chuyện này Trình Nhiên cúi đầu xin lỗi có khi là qua rồi, vậy mà nhất quyết không chịu, xảy ra chuyện rất có khả năng ảnh hưởng tới công ty.

Cảm quan mọi người với Trình Nhiên vì thế không tốt.

Sau đó chuyện phát sinh làm người ta không hiểu nổi nữa, La gia tựa hồ chỉ trong một tuần thôi mà cả nhà gặp họa, không chỉ con trai La Lẫm Văn bị bộc lộ đống chuyện thối nát, mà sự kiện phạm pháp của La Nhạc bóc ra liền hồi, tuy La Nhạc đã từ chức chủ tịch tập đoàn, né tránh áp lực chuyện vẫn không ngừng lại.

Làm sao có thể như vậy được.

Chuyện này đi nghe ngóng từ chỗ tổng giám đốc thì không được, đương nhiên moi tin tức chỗ Trình Nhiên, tổng giám đốc vì con trai mà ra tay tới cỡ này, dù không thiện cảm với Trình Nhiên chăng nữa, xem ra phải thay đổi cách đối xử với vị công tử này.

Hỏi ra mới biết Trình Nhiên ít ra khỏi nhà, buổi sáng tập thể dục về hay ghé qua quán mỳ này.

Ai dè người suy nghĩ như vậy không chỉ có một, mọi người xấu hổ không tiện nói, nên vừa nghe Lưu Tiên Niệm nhắc tới liền giương tai thỏ lên.

“ Chú Lưu cũng thích nghe mấy chuyện vỉa hè à? “ Trình Nhiên cười nói, ánh mắt thì lướt qua cái quán mỳ bỗng dung trở nên tấp nập, bọn họ tới đây có dụng ý gì, y đoán được bảy tám phần:

“ Chuyện La gia rốt cuộc là sao? “ Lưu Tiên Niệm còn có giao tình "cùng ăn mỳ bò" vài lần với Trình Nhiên, không ngại hỏi thẳng:

“ Cháu không biết. “ Trình Nhiên mặt hết sức thật thà: “ Vậy là họ không kiện nửa rồi hả chú?”

Nhìn đôi mắt trong veo ánh lên vẻ thiếu niên ngây thơ ấy, cơ mặt Lưu Tiên Niệm hơi có giật, muốn giả bộ thì đừng làm trắng trợn vậy chứ, cuối cùng không nói ra: “ Ừ, không cần lo nữa đâu, bên họ giờ đủ kiện cáo phải ứng phó rồi.”

Thằng nhóc này xem ra thế nào cũng không chịu nói thật, chỉ có điều ông ta hiểu, giờ ai còn coi y như học sinh bình thường thì là sai lầm cực lớn.

Tiếp theo đó vừa ăn vừa nói, câu được câu chăng, đến gần giờ đi làm, mọi người đứng dậy rời quán, một người đi ngang qua cửa quán đột nhiên bước vào Trình Nhiên, vỗ vai một cái làm Trình Nhiên phọt mì ra ngoài.

Đó là Lão La một trong bát đại kim cương của Phục Long, cười ha hả nói: “ Thằng nhóc này, làm tốt lắm.”

Nói xong kệ Trình Nhiên mặt dính mì đi thẳng, cùng đám cao tầng khác hoang mang.

“ Trình Nhiên, giỏi lắm. “ Rốt cuộc có vị giám đốc phòng hạng mục đứng gần Trình Nhiên nhất lên tiếng, nói xong câu này tựa hồ toàn thân thoải mái hơn nhiều, sải bước khỏi cửa:

Người khác thấy thế không giữ ý nữa, đi ngang qua hoặc vỗ vai, hoặc giơ ngón cái, lấy tư cách trưởng bối nói vài câu khen ngợi.

Trình Dịch không ngờ cũng xuất hiện ở trong quán cười ha hả đi tới ôm vai Trình Nhiên một cách hết sức thân tình, nói lớn :” Tôi biết ngay từ đầu rồi, đứa em họ này của tôi không tầm thường, cái nhà kia đúng là mù mắt, dám trêu vào nó, đúng là không biết tự lượng sức. Tưởng Trình gia dễ trêu chọc à?”

Nhiều người bấy giờ mới biết, té ra người này là anh họ Trình Nhiên, tức thì quay sang niềm nở giới thiệu bản thân.

Trình Nhiên nhìn cảnh này chỉ biết cười trừ.

…… ….

Trần Mộc Dịch sau khi rời khỏi Sơn Hải sống trong thấp thỏm lo âu, làm việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí một, cứ như sợ thở mạnh một chút thôi cũng bị người ta nghe thấy vậy.

Vì tránh đêm dài lắm mộng hắn thúc giục Tần Tây Trăn sớm kết thúc kỳ nghỉ, lập tức tới London tránh sóng gió, còn hắn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận phong ba, cùng lắm thì đành bỏ thị trường Hong Kong, Đài Loan béo bở, chuyển văn phòng tới Tứ Xuyên, ở nơi này Tần Tây Trăn vẫn là con cưng.

Cùng lắm thì sự nghiệp chậm lại vài ba năm.

Sau đó đúng như hắn đoán, La gia không xin lỗi.

Ngược lại đối phương còn phản kích, bắt đầu chiến dịch bôi nhọ Tần Tây Trăn trên nhiều phương diện.

Trần Mộc Dịch khi đó chửi mắng Trình Nhiên không thôi.

Một số tờ báo mang tính khuynh hướng ở Hong Kong, không có thiện cảm với nghệ sĩ xuất thân nội địa, một khi có cơ hội là không nể nang gì cả, chưa nói đào ba thước đất, dùng kính lúp phóng đại mọi chuyện, dù là không cũng biến thành có được.

Cha mẹ Tần Tây Trăn cũng biết chuyện, gọi điện cho hắn hỏi nguồn cơn, hắn ra sức trấn an hai ông bà, nhưng bản thân cũng rối bời.

Một số đài truyền hình có hợp tác với bọn họ cũng thông báo xem xét lại, không chỉ Tần Tây Trăn, cả công ty bắt đầu gặp ảnh hưởng rồi.

Khi Trần Mộc Dịch cho rằng chỉ còn cách hết rồi, chỉ còn cách rời công ty đi nơi khác kiếm ăn thì chuyện lại thay đổi.

Thời gian này Trần Mộc Dịch làm việc gì cũng hồn vía để đâu đâu, đầu óc chỉ nghĩ tới hướng đi sau này .... Hắn chỉ là ông chủ công ty nhỏ, dựa vào Tần Tây Trăn kiếm miếng ăn, sống cùng sống, chết cùng chết.

Kết quả ở công ty hợp tác, loáng thoáng nghe thấy nhân viên người ta đi qua trao đổi với nhau có nhắc tới ba chữ "La Lẫm Văn", nghe chuyện người ta bàn tán, còn nghĩ là mình nghe nhầm, vội vàng chạy ra sạp báo gần nhất, bới một hồi mua liền mười tờ báo liên quan tới tin tức giải trí.

Cho dù là ở đường phố Quảng Châu, tựa như cũng nhìn thấy tin tức đang dồn dập đổ xuống La gia.

Trần Mộc Dịch đọc tin mà hoa cả mắt, cái gì mà địa ốc Đổng Phu thí xe giữ tướng, La Nhạc mất chức chủ tịch tập đoàn, rồi đủ loại chuyện liên quan tới La Nhạc được tiết lộ. Có thể nói suốt một tuần liền, Trần Mộc Dịch chỉ ngày ngày theo dõi sự kiện này, đến khi khẳng định La gia khó mà xoay chuyển thế cờ nữa mới ngẩng đầu từ máy vi tính lên.

Hắn mò mầm cái gói thuốc lá đã dẹp lép, móc ra được một điếu thuốc, rít liền mấy hơi, mới cầm điện thoại lên gọi cho Tần Tây Trăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận