Trùng Nhiên

Chương 405: Cám ơn cậu

Lúc này Thập Trung còn chưa không ngừng tu sửa và cải tạo như đời sau, thế nên trừ lầu thực nghiệm ra, số còn lại đều là những kiến trúc cổ, mang đầy dấu vết tháng năm.

Con đường phía trước đã nườm nượp xe cộ rồi, khu dân cư cũ cũng mọc lên vô số cửa hàng quán xá, đều do đám học sinh háu đói không ngừng tím kiếm món ngon mà ra. Mỗi ngày tan học, lại có cả đám học sinh tụ tập trong từng cái quán nhỏ ăn uống nói cười rộn rã.

Cho dù là nữ sinh gương mẫu như Khương Hồng Thược cũng có lúc chẳng chú ý tới khuyến cáo của nhà trường là tan học về nhà. Rất nhiều người từng nhìn thấy cô ăn sủi cảo cay hoặc là bánh rán tới quanh mồm bóng nhẫy mỡ.

Đôi lúc cay quá mức không chịu được, cô cầm cả chai nước khoáng lên ngửa cổ uống. Nhưng dù là lúc cô để lộ ra cái bộ dạng tham ăn đó, cũng có người liếc nhìn, sau đó chột dạ quay đầu đi, rồi lập tức làm bộ lỡ đễnh nhìn về phía nào đó.

Bất kể là sau này trường học thay đổi hoàn toàn, hay là những tòa nhà thương nghiệp từ dưới đất mọc lên, có một điều chẳng thay đổi. Mỗi ngày tan học đám học sinh lại ùa ra phá nát sự yên tĩnh của hành lang trường học, nghênh đón cơn gió mát hoặc gió lạnh, mỗi ngày vô số khuôn mặt thanh xuân ấy háo hức bàn tán nhau tới quán nào ăn, như bức tranh đã ố vàng nhưng ký ức còn mới mẻ, để lại ai đó vài giây tim đập thình thịch.

Trình Nhiên tới Thập Trung vài tháng rồi, đừng thấy Khương Hồng Thược ở trường hoạt động rất tích cực, tham gia đủ các loại hoạt động xã giao tới cuộc thi. Nhưng thực tế trong cuộc sống bình thường vẫn là nữ sinh năm hai rất nề nếp, buổi trưa không kịp về nhà thì cùng bạn học ăn cơm ở trường, buổi chiều không ai tới đón thì đúng giờ bắt xe về.

Trình Nhiên từ lúc chuẩn bị Thiên hành đạo quán, sau đó là CQ thì thời gian cuối tuần bị chiếm dụng hết, sau đó mới ổn định một chút lại dính vào sự kiện Tôn Tiêu bị mẹ phạt cấm túc luôn. Bởi thế còn chưa lần nào từng hẹn cuối tuần với Khương Hồng Thược, mang nghe trò chuyện thì Mã Khả, Tô Hồng Đậu hẹn cô đi dạo phố mua sắm gì đó, cô không từ chối, nhưng người khác đoán chừng không dễ dàng đồng ý.

Tan học, Trình Nhiên dọn dẹp đồ dùng, từ chối lời rủ rê của đám nam sinh, xuống lầu ra cổng sau, liền thấy Khương Hồng Thược hai tay cầm cặp để trước người, duyên dang đứng đó từ khi nào.

Trình Nhiên cưới với cô, hai người không có cử chỉ gì đặc biệt, sóng vai đi trên đường tới trạm xe buýt .

Khương Hồng Thược nhìn biển xe buýt nói: “ Đường số ba bảy có hai trạm, vừa vặn cùng đường, xuống xe ở đó, cậu đi thêm một trạm là tới nhà, được không?”

Trình Nhiên thực sự có chút không thích ứng không kịp, từ lúc tới Thập Trung, hai bên hình như chưa bao giờ nói quá nhiều về cuộc sống riêng của mình, Trình Nhiên không nói chuyện ở nhà, Khương Hồng Thược chưa từng hỏi, tựa hồ chẳng hứng thú ... Kết quả không giống bề ngoài, cô biết nhà y ở đâu rồi.

Bị Trình Nhiên nhìn chằm chằm, Khương Hồng Thược giống như hơi chột dạ, hàng mi dài hạ xuống, ánh mắt lướt ra ngoài đường, giống như đợi xe tới.

Nhưng Trình Nhiên không định bỏ qua, chất vấn đanh thép: “ Làm sao bạn biết mình đi xe tới trạm xe buýt đường số 37 là về được nhà, bạn điều tra mình đấy à?”

Khương Hồng Thược hơi đỏ mặt: “ Chỉ cho cậu lén suy đoán chỗ ở của mình, không cho mình điều tra cậu sao? Mình biết cha bạn, biết công ty Phục Long ở đâu, chỉ cần để ý một chút sẽ biết cậu ở đâu thôi, có gì khó đâu.”

Trình Nhiên vẫn nhìn cô: “ Sao không trực tiếp hỏi mình mà lén lút điều tra, hình như bạn rất cố chấp với thứ bản thân hứng thú nhỉ?”

Thoáng quẫn bách của Khương Hồng Thược qua rất nhanh, hờ hững đáp: “ Hứng thú gì chứ, chẳng qua là nhìn thấy tin tức trên báo thôi, Phục Long mua lại Hoa Thông cũ, mình liền biết cậu ở đâu.”

Á à, còn mạnh miệng, Trình Nhiên quyết định tranh thủ thời cơ: “ Không công bằng, bạn biết nhà mình, mà mình không biết nhà bạn, trước kia hỏi bạn, bạn đề phòng nghiêm ngặt.”

“ Chẳng phải hôm nay biết rồi sao?”

Chuyến xe tới được 37 vào trạm, hai người cùng nhau lên xe, trên xe có không ít học sinh Thập Trung và trường khác, đám học sinh Thập Trung thì quan sát vẻ mặt hai người, mong tìm ra manh mối gì đó. Khương Hồng Thược từ lúc lên xe không nói chuyện với Trình Nhiên nữa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe không có chỗ ngồi, mọi người chen lấn với nhau, tuy hai người đứng rất gần, nhưng mà vẫn giữ khoảng cách nhỏ, chỉ là khó tránh khỏi những lúc xe phanh lại, hai thân thể đụng chạm vào nhau, má Khương Hồng Thược cứ nong nóng suốt cả chặng đường, rất đáng yêu.

Cuối cùng tới nơi, cửa xe mở ra, hai người cùng xuống.

“ Nhà bạn ở đâu? “ Trình Nhiên nhìn xung quanh:

Khương Hồng Thược chỉ cổng công viên: “ Đi qua đó, ra sau công viên là tới.”

Khu tập thể tỉnh ủy, Trình Nhiên sớm đoán được rồi, giả vờ thế thôi: “ Đi nào, mình đưa bạn về trước rồi về.”

Khương Hồng Thược nhìn vẻ mặt Trình Nhiên tỉnh bơ như thuận miệng nói chuyện rất bình thường vậy, hơi chun mỗi một cái, đi trước dẫn đường.

Công viên này rất u tĩnh, không có mấy bóng người qua lại, hai bên con đường nhỏ trồng toàn là cây ngân hạnh, lúc này lá cây đã rụng hết, thấp thoáng qua tán cây có thể thấy biệt viện tiểu lâu, thực sự có vẻ "đại ẩn vu thị".

Đi qua hàng cây ngân hạnh và lớp lá rụng, Khương Hồng Thược mặc áo len mỏng màu hồng và quần jean xanh ngọc, đơn giản thôi mà như người trong tranh họa.

Trình Nhiên nhìn bước chân Khương Hồng Thược như con nai nhỏ, cố tình dẫm mạnh lên lớp lá rụng, trong lòng cũng cảm thấy vui theo. Thật sự là cô nàng hiếu thắng đáng yêu hay nghĩ quá nhiều này có được bao ngày sống không lo không nghĩ, có cuộc sống vui tươi thực sự?

“ Ngày hôm đó cậu nói hay lắm.”

Trình Nhiên ừ một tiếng: “ Hay tới mức độ nào?”

“ Rất hay, lại không thiếu chứng cứ xác thực, từng lời như châu ngọc, thể hiện đầy đủ thái độ ...”

“ Dừng lại, dừng lại ở đó, đang đọc sách đấy à, không có thành ý.”

Khương Hồng Thược mắt cong cong, lộ ra cái răng nhỏ đáng yêu, vẻ ngoan ngoãn lại không mất hoạt bát, bước chân nhỏ uyển chuyển, tựa như con mèo tao nhã: “ Tại sao cậu lại biết năm 94 báo Thanh Niên đưa ra thanh minh, số báo đó mình cũng đọc rồi, còn thi nghiệm kẹo dẻo nữa, sao cậu biết?”

Trình Nhiên không ngốc mà nhắc tới Dương Hạ vào lúc này, chỉ nói: “ Bài báo năm 94 ấy, mặc dù không được ai coi trọng, khiến ngôn luận của Tôn Tiêu thịnh hành, nhưng về sau mình có tìm hiểu, phát hiện ra phát ngôn của ông ta có rất nhiều sai lầm, ai ngờ lại gặp ông ta ở Thập Trung ... Mà bạn lại dũng cảm như thế, lúc đó mình không muốn đứng ra cũng không được.”

Nhìn Khương Hồng Thược bây giờ, ai biết thời tiểu học cô từng bị bạn học tẩy chay xa lánh, tủi thân tới độ trốn trong ngăn để tạp vật khóc một mình.

Khương Hồng Thược không quên ngày hôm đó, khi cô lẻ loi đứng giữa phòng học lớn, bốn xung quanh là bão tố, khi ám ảnh tuổi thơ tưởng chừng quay về, giọng nói một chàng trai vang lên.

Tích tắc đó trái tim cô rung động thực sự.

“ Cám ơn cậu.”

Trình Nhiên chỉ cười, còn cám ơn gì chứ, nha đầu ngốc, Khương Hồng Thược có chút truyền thống ngốc nghếch.

Mùa đông đã tới, cảnh vật tiêu điều, gió lạnh thổi qua từng cơn, nhưng hai người chỉ thấy hơi ấm bao phủ toàn thân.

Ngọt ngào, ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận