Trùng Nhiên

Chương 350: Gọi viện binh. (2)

Người bên Hoa Thông ai nấy tim thắt lại, không nói lên lời, số tiền lớn như thế, cả đời họ chưa thấy, còn bên kia thì không cần nói nữa, cười như ở nhà mình. Mỗi ván Trình Nhiên thua là lại giơ ngón cái lên khen ngợi, chỉ chơi chục phút mà thắng được nhiều gấp ba chơi với Tương Chu cả tiếng, tiền bày thành xấp trên bàn, sự tham lam của nhân tính, dễ khiến người ta điên cuồng, mất lý trí.

Trình Nhiên vẫn bình tĩnh như thường, rút ra quân Át, lớn nhất rồi, Vương Đồng Quang hậm hực ném quân Q đi, bên kia không cười, bên Hoa Thông thắng cũng không cười nổi, trò chơi này tra tấn tim người ta quá mức.

Liên Tiểu Hổ giật ống tay áo Trình Nhiên, thì thầm: “ Gỡ lại được rồi, chúng ta đi thôi.”

Chỉ thắng đúng một ván, Trình Nhiên không chỉ gỡ lại tiền thua trước đó, còn thắng thêm được hơn 3000.

Đây đã là ván thứ bảy, nếu chơi tiếp ván thứ tám, tiền cược lên tới 18000 rồi, con số này nghe thôi đã hết hồn, cách chơi này càng làm người ta kinh hồn táng đởm, rút bài lật lên, tiền bay nhanh hơn đốt.

Vương Đồng Quang đấm tay lên bàn: “ Người thua chưa lên tiếng, người thắng chưa được đi, đây là quy củ đánh bạc, không biết à? Còn cược được thì còn được chơi... Tiếp tục, lão tử có tiền.”

Nói rồi rút trong túi quần ra vài ngàn, móc ở túi trong áo khoác thêm một chồng, vẫn không đủ, tát thằng bên cạnh: “ Còn không móc tiền ra đây, về tao trả, thằng đàn bà, rề rà.”

Hai thằng bên cạnh móc ra được mỗi đứa hơn một nghìn nữa, Vương Đồng Quang gom lại đẩy về phía trước: “ Chơi tiếp.”

Trên bàn chất đống tiền nhỏ, hai bên đều nhìn chằm chằm đống tiền, không khí yên tĩnh tới quỷ dị.

Ôn Lan xào bài mà tay run liên hồi, bài rơi xuống phải nhặt lên xào lại, Tương Nhị Oa mím môi, tay nắm chặt, đám Liên Tiểu Hổ, Dư Hồng tim đập như trống trận.

Thế mà Trình Nhiên bình tĩnh, người ta không phục không được.

Ôn Lan đặt bài xuống, chắp tay cầu khẩn trong im lặng.

Trình Nhiên rút bài một cái xòe ra ngay, 9 cơ.

Vương Đồng Quang rút một lá, cứ như chơi ba lá vậy, dùng tay cha lấy, kéo sát tới mép bàn, sau đó gần như ngồi xuống nhìn, làm người ta sốt ruột.

"Mẹ nó!" Hắn chửi một tiếng thất vọng cùng cực, lia bài ra, Liên Tiểu Hổ vồ lấy lật lên, lớn tiếng thông báo: “ Bảy điểm.”

“ Yeah ! “ Người bên Hoa Thông nhảy cẫng lên hò reo, kích động hết mức:

Tương Nhị Oa không vui mừng, hắn đứng dậy đứng bên cạnh Trình Nhiên, đề phòng bên kia giở quẻ, số tiền thực sự quá lớn, không thể không để phòng: “ Lão Nhị, còn không mau thu tiền về.”

Xưa nay trong khu tập thể, Tương Nhị Oa nói sao, người khác làm vậy, Lý Vĩ Lộ, Liên Tiểu Hổ dừng màn ăn mừng, vội vàng vơ tiền đầy bàn, xếp thành cọc, cũng cảnh giác nhìn đối phương mặt đã xám ngoét cả đám.

Mấy cô gái như Ôn Lan, Dư Hồng bị đẩy ra sau, nếu tình thế không lành sẽ chạy đi gọi người.

Vương Đồng Quang mặt đỏ ngầu, hai tay chống bàn nhìn đám Trình Nhiên gườm gườm một lúc rất lâu, cuối cùng chỉ rít lên một tiếng: “ Đi.”

Vương Đồng Quang rời quán trà, cả đám đi bộ trên phố, lấy thuốc lá ra rít hết điếu này tới điếu khác.

Lưu Tư mấy lần nhìn lại phía sau, vẻ mặt rất không cam lòng: “ Anh Vương, cứ như thế mà bỏ qua à? Hay là báo với anh Bảo bên đồn công an, bắt chúng vì tội đánh bạc, đám Tương Nhị Oa kia chẳng có bối cảnh gì, xử nó dễ lắm.”

Vương Đồng Quang ném điếu thuốc lá xuống, dùng chân di đi, hắn không quá ngốc, đối phương có thể tỉnh bơ ném ra cả vạn như thế, tất nhiên có thân phận rồi: “ Không sao, thua bằng đó, anh mày chịu được, có điều phải nghe ngóng xem thằng nhãi kia là ai.”

Quay lại quán trà, bầu không khí khỏi cần nói tới nữa, Trình Nhiên chỉ lấy về số tiền của mình, còn lại giao Tương Nhị Oa xử lý, còn khuyên hắn tốt nhất trả số tiền này cho đối phương, tránh rắc rối không đáng có về sau. Tương Nhị Oa nói chuyện đó tính sau, tuyên bố hôm nay mọi người thích ăn gì, thích uống gì cứ gọi thoải mái, xả láng một bữa.

Bên cạnh quán trà có quán cà phê, đám con gái kéo nhau vào đó, hôm nay bánh ngọt ngon nhất, cả phê đắt nhất phải thử cho biết. Tương Nhị Oa và Trình Nhiên thì cầm chai bia ngồi ở bồn hoa ngoài quán trà, phía trước là tháp nước chưa phá bỏ của nhà máy cũ thi thoảng có đàn chim bay qua.

“ Có lẽ mày thấy anh ăn thua với Vương Đồng Quang có chút sĩ diện, thậm chí buồn cười ... Nhưng mà mày không ở đây, không biết đám người bọn nó ở bên kia tác oai tác quái thế nào. “ Tương Nhị Oa ngửa cổ tu bia ừng ực:

Lý Vĩ Lộ nắm chặt tay: “ Chúng chặn đường trêu ghẹo Tiểu Lan, làm cô ấy không dám ra ngoài một mình.”

“ Lần trước vào quán game, bọn chúng thấy mấy người khu tập thể chúng ta, bao luôn máy trống để đó, sau đó cho người khác chơi.”

“ Em học cùng trường với một đứa, cứ lên xe buýt là nó cùng người khác trêu chọc.”

Trình Nhiên thở dài, văn hóa khu tập thể là thế đấy, mới đầu có khi là xung đột một hai cá nhân, nhưng chẳng mấy chốc biến thành thù oán của tập thể, mâu thuẫn có thể thăng cấp rất nhanh.

“ Những chuyện đó cũng đành, anh mày cho rằng, cha mẹ chúng ta không bằng người, không có nghĩa là chúng ta không thể nỗ lực.” Tương Nhị Oa hôm nay có vẻ có rất nhiều tâm sự, nghe đám trẻ con xung quanh oán trách, bất giác uống hết chai bia, người có tí hơi men, nói càng nhiều: “ Chỉ là anh không có thiên phú ở phương diện này, trong nhà cho tiền đi học thêm, anh mày cầm cho cha mẹ có cái an ủi tâm lý thôi, cuối cùng vào trường nghề. Học trường này chi phí đắt hơn đại học bình thường, nên anh phải tranh thủ làm thêm giảm bớt gánh nặng trong nhà.”

“ Trước kia ăn mặc kém hơn người ta, người ta đi đây đó tham quan còn mình chả biết gì ngoài Thành Đô này, người ta học đàn học vẽ, chơi đồ chơi mới, anh chỉ có thể vờ như không hứng thú.”

“ Mà chả sao, anh chưa bao giờ trách cha mẹ mình, năng lực mỗi người có hạn. Họ chẳng phải là người biết làm ăn kiếm tiền, từ nông thôn lên thành phố, cắm rễ ở đây đã hao phí hết tuổi trẻ rồi. Nuôi anh mày lớn thế này cũng không dễ dàng, dù họ đánh anh mày từ bé tới lớn, anh cũng không trách.”

“ Anh mãi không quên được quãng thời gian cao khảo, anh biết cha mẹ mình khả năng có hạn, đời này chỉ có thể dựa vào mình thôi. Anh mỗi ngày 5 giờ dậy, 12 giờ đêm mới ngủ, anh thực lòng mong cao kháo tới, vì đó là bước ngoặt cuộc đời, rốt cuộc tự gây áp lực quá lớn cho mình, đến ngày thi trạng thái không tốt, khi điểm số ra, miễn cưỡng vào được trường đại học nghề ... Thôi, anh mày thế là được rồi, anh mày học hành cũng chả có thiên phú, kiếm cái bằng đại học là đủ.”

“ Nhưng mà khi đó được tin Vương Đồng Quang vào đại học chính quy hẳn hoi. Mẹ nó, anh lạ gì thằng đó, nó ngày nào cũng chỉ đến lớp điểm danh, ném cái cặp ở đó rồi đi chơi, thế mà cuối cùng vào đại học chính quy cơ đấy ... Bọn mày nói thế có chó má không? Đó là lần đầu tiên trong đời anh mày đây không cam tâm, nhưng làm thế nào được chứ, đó là vận mệnh rồi.”

“ Giờ sắp tốt nghiệp, anh nghe nó khoe khoang, cha nó dọn đường cho nó, vào đơn vị sự nghiệp, hoặc công ty thuốc lá hoặc công ty điện lực, tùy nó chọn, vào đó có người chiếu cố, vừa làm vừa chơi vài năm nó thành cán bộ trung tầng ... Ha ha ha.”

Những đứa khác ít tuổi hơn, điều kiện trong nhà không tệ như Tương Chu, cảm ngộ không sâu sắc, nghe hắn nói hoang mang tựa hiểu tựa không, chỉ biết im lặng cầm chi nâng chai bia cụng với hắn.

“ Cuộc đời vốn không công bằng, anh phải chấp nhận chuyện ấy thôi, nhưng thế giới này cũng vẫn có cơ hội cho người nỗ lực, đừng buông xuôi. “ Trình Nhiên nghe hết câu chuyện của Tương Chu, cảm quan về hắn thay đổi không ít, trầm ngâm chút rồi nói: “ Anh có hứng thú thử thay đổi vận mệnh một chút không?”

Phía bên quán cà phê truyền ra tiếng cười đùa của đám con gái, có vẻ chơi rất vui, Trương Chu mỉm cười, nếu không có đám nhóc này làm điểm tựa an ủi, có khi hắn sớm ra xã hội thành một tên lưu manh rồi, uống ực một ngụm bia rồi mới quay sang hỏi Trình Nhiên: “ Mày nói thế là sao? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận