Trùng Nhiên

Chương 362: Một đôi trời sinh.

Khương Hồng Thược và Khương Vi Cầm ở cùng một gian phòng ở Lầu Nguyên Soái, buổi sáng hôm sau thức dậy đi gặp ông ngoại, sau đó cả đoàn người ăn sáng ở nhà ăn, ăn xong Khương Hồng Thược kiếm cái cớ về phòng, cầm điện thoại gọi cho Trình Nhiên, chỉ là chuông reo rất lâu mà không có ai nhấc máy.

Trình Nhiên đã xuất phát tới núi Nga Mi từ sáng, Trình Phi Dương thì đi công tác rồi, chồng con đều không có nhà, cho nên Từ Lan cũng hẹn mẹ Tạ Phi Bạch đi xem nhà, bởi thế chuông cứ reo mà không ai nhận máy.

Cúp điện thoại, Khương Hồng Thược lấy di động ra, nhưng không có sóng, đang sốt ruột thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Khương Hồng Thược đi ra mở thì Lục Vĩ đứng ngoài.

Lục Vĩ cao 1 mét 80, quần casual đen thoải mái, áo thun xanh nhạt, buộc theo chiếc áo gió trên cổ, không phải quá đẹp trai, mái tóc cũng không chải chuốt cầu kỳ, toàn thân toát ra một vẻ tự tin hết sức tự nhiên, mỉm cười nói: “ Đi dạo với anh nhé? “

Khương Hồng Thược thoáng suy nghĩ rồi gật đầu: “ Anh đợi em một chút.”

Cô vào phòng hết xem giờ lại nhấc điện thoại, rốt cuộc bỏ xuống, không trì hoàn được lâu đành ra ngoài, lách người qua Lục Vĩ.

Lục Vĩ nhìn bóng lưng vội vàng của Khương Hồng Thược có chút ngạc nhiên. Thực ra từ ngày hôm qua hắn đã phát hiện ra sự khác thường của cô rồi, hai người lâu ngày gặp lại mà cô chẳng hề vui mừng như hắn nghĩ, ngược lại cô bé này tâm sự trùng trùng. Giờ hắn tới tìm, cũng thấy cô không mấy hứng thú, bốn năm không gặp, thực sự thay đổi quá nhiều, không chỉ xinh đẹp hơn, cũng nhiều tâm sự hơn.

Nghĩ một lúc, hắn thong thả theo sau, nhìn mép váy chập chờn theo bước chân cô, cười lần nữa, thực sự là lớn rồi.

Tới chỗ lễ tân, Khương Hồng Thược nói với giám đốc nhà khách: “ Dì Lý, có một nam sinh tên Trình Nhiên, là người bạn cháu mời, nếu cậu ấy tới tìm cháu, xin hãy dẫn tới lầu số 3, sau đó trực tiếp thông báo cho cháu.”

Giám đốc nhà khách có thể coi là đại quản gia nơi này, tầng cấp quản lý khá cao, hôm qua tới tự giới thiệu với Khương Vi Cầm, nói có bất kỳ nhu cầu gì cứ nói với cô, nhớ rõ mặt cô bé xinh đẹp này, mỉm cười nói: “ Không thành vấn đề, dì sẽ dặn nhân viên, nếu cậu ấy tới sẽ báo cho cháu.”

“ Cám ơn dì ạ. “ Khương Hồng Thược yên tâm một chút, vừa quay lại thấy ở đầu kia của đại sảnh rộng rãi, Lục Vĩ tay đút túi quần nhìn mình, đầu hơi nghiêng phía ngoài ra hiệu rồi đi trước:

Trong một biệt thự độc lập rải rác trên lưng núi hướng ra hồ nước rộng mênh mông, phòng khách dài khoảng hai mươi mét một mặt tường là cửa kính sổ kính sát trần đón ánh nắng chan hỏa, sàn gỗ mát lạnh thích chân, tường sơn trắng treo nhiều tranh, đa phần của phương tây. Một đôi nam nữ ngồi trước bàn ăn ngập tràn ánh nắng mai, trên bàn có bánh mỳ lát, trứng rán, bình cà phê thép không gỉ, cốc sứ trắng tinh.

Liễu Cao và vợ Triệu Nguyệt ngồi đối diện với nhau trên sô pha, qua cửa sổ sát trần, nhìn thấy trên con đường đi bộ bằng gỗ dựng ven hồ, Khương Hồng Thược và Lục Vĩ sóng vai đi bên nhau đi qua trước mắt.

Lục Vĩ dáng cao ráo, tướng mạo đường đường, một tay đút túi quần, tư thế đơn giản thôi cũng lộ ra sự sái thoát khó diễn tả. Khương Hồng Thược mặc váy liền thân màu trắng điểm xuyết bông hoa nhỏ, thấp hơn một cái đầu yểu điệu xinh xắn, đầu hơi ngước lên nghe Lục Vĩ nói chuyện.

Cách đó không xa có mấy cảnh vệ nội bộ đứng ở lối vào.

Sương trắng lườn lờ trên mặt hồ.

Đôi nam nữ tựa như thần tiên quyến lữ đi trong bức tranh đẹp đẽ.

Đây là căn phòng có cách âm nghiêm ngặt, ở đây nói gì cũng không lo bị bên ngoài nghe thấy, Liễu Cao thu hồi ánh mắt, tiếp tục kể cho vợ nghe lịch sử nhà khách: “ Nhà khách trừ mở cửa lầu số 5 và lầu số 8 xa hoa hơn thì các lầu khác gần như đều đóng cửa. Tưởng Giới Thạch năm xưa ở trong lầu số 4, giờ đã thành bảo tàng di tích lịch sử rồi, tiểu lâu kiểu Mỹ đó có thể vào tham quan, vẫn còn bàn trang điểm của Tống Mỹ Linh, điện thoại phát ra mệnh lệnh bao vây tiêu diệt Hồng Quân ... Thực ra đều là đồ giả.”

“ Giả sao? “ Triệu Nguyệt kém chồng năm tuổi, năm nay mới 34, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mặc áo ngủ mỏng như cánh ve, những đường cong lung linh của cơ thể thoáng ẩn thoáng hiện, ngạc nhiên: “ Sao phải làm giả chứ, mà trông như thật.”

“ Em không biết rồi, đừng nói đồ vật trong đó, ngay cả cái tiểu lâu cũng đã bị rỡ đi xây lại đấy. Đại bộ phận đều bằng ký ức người sau để phục hồi, chứ em nghĩ vào thời đó ai lại đi quan tâm bảo tồn nơi Tưởng Giới Thạch từng ở, về sau xảy ra bao chuyện như thế, nơi này còn từng quy hoạch làm nhà ở cho cục lâm nghiệp, giữ lại được những đồ vật đó mới lạ. “ Lý Cao mặc bộ pajama nam, người thoải mái ngả ra sau nhấp từng ngụm cà phê: “ Đặng công từng ở lầu số 2, cho nên nơi đó được gọi là Tiểu Bình Lâu, tư lệnh Chu Đức ở lầu số ba, cho nên được gọi là Lầu Nguyên Soái. Mặc dù trang thiết bị ở các lâu không chênh lệch là bao, nhưng cán bộ địa phương, dù là bí thư tỉnh ủy tới, cũng không ai có thể vào ở trong lầu số 2 và lầu số 3. Còn về lầu số một thì khỏi nói rồi, chỉ có quan lớn Trung Ương chính thức xuống thăm mới vào ở. Chúng ta nhờ ông cụ đấy, không cả đời này đừng mong bước vào lầu số 3.”

“ Quy củ thật là nhiều. “ Triệu Nguyệt nhìn về phía lầu số tám, Khương Vi Cầm từ trong lầu đi ra, có vẻ đang chuẩn bị đi, theo lối đi nội bộ tới đại sảnh, tức thì có mấy nhân vật ăn mặc trang trọng đứng dậy chào, Khương Vi Cần cũng bắt tay bọn họ: “ Lầu số 8 rất náo nhiệt, không ít người tới đó, ông cụ mà biết có trách anh không?”

Liễu Cao lắc đầu: “ Anh làm sao mà dám tiết lộ hành tung của ông cụ, ông cụ tới đây tuy kín tiếng nhưng cũng không bảo mật, vài chuyện tránh sao được, ông cụ cũng hiểu, một số người ý đồ đầu cơ ... Thực ra không nhiều, ai dám tùy tiện như thế, muốn đi con đường này phải tìm hiểu tính khí ông cụ chứ, tìm hiểu rồi phải biết con người ông cụ thế nào, nên họ tới đây chủ yếu là vì Lục Vĩ.”

“ Em hiểu rồi .” Triệu Nguyệt lại lần nữa nhìn về phía đôi nam nữ đi dạo ven hồ: “ Ai cũng muốn bắc cầu tới Lục gia.”

Liêu Cao tựa hồ hiểu ý tứ của vợ: “ Đương nhiên rồi, Lục gia tương lai rất rộng mở, tổng giám đốc Lục đúng là tuấn kiệt đương thời, mới bốn mươi đã là tổng giám đốc quốc xí cấp bộ rồi, còn là vị trẻ nhất lịch sử nữa chứ, là ngôi sao mới đang lên, tiền đồ vô hạn. Chưa nói tới Lục gia, riêng tổng giám đốc Lục thôi đã đủ khiến người ta xum xoe rồi.”

“ Em nghe nói năm xưa chị Vi Cầm với tổng giám đốc Lục suýt nữa thì .... “ Triệu Nguyệt nói lấp lửng, hai mắt sáng rực lên:

Liễu Cao bật cười, vợ hắn hơn ba mươi, nhưng từ nhỏ được chiều chuộng kỳ thực còn tính khí rất trẻ con, chính vì thế hắn thỏa mãn không ít hư vinh nam nhân, gật đầu xác nhận: “ Ừ, ông cụ thích anh ta lắm, luôn muốn anh ta thành con rể Khương gia. Tiếc là xảy ra vài sai sót không đáng, chị anh cưới Lý Tĩnh Bình, chi tiết hơn thì anh không rõ, nhưng chắc chắn là nuối tiếc lớn của cả hai nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận