Trùng Nhiên

Chương 340: Lam nhan tri kỷ.

“ ..... “

Trình Nhiên nghe kể đầu đuôi mà câm nín luôn rồi. Nhìn quanh đám chú bác trong khu tập thể, người dán cao vào hông, người thì băng bó vết thương, ối á luôn mồm. Cha y 40 tuổi, ở trong đám này vẫn thuộc giới trẻ, còn lại đa phần toàn ông già nửa cái năm mươi rồi, tuy thương tích nặng nhẹ khác nhau, nhưng vẻ mặt ai phấn chấn lắm, không giống bị lưu manh tới nhà, mà giống mình mới là lưu manh đi phá nhà người ta.

Quá biết bọn họ rồi, sau chuyện này thế nào cũng khoe khoang cuối đời cho mà xem.

Chứ không à, đa số người ở đây nhà chưa chuyển tới, Hoàng Nhâm đang cầm di động nói chuyện oang oang với người nhà: “ Không sao, không sao, bọn trộm vặt tới nhà thôi, lâu rồi không hoạt đồng gân cốt, còn chưa đã đây ... Ngon lành, chỉ vài ba chiêu là đánh gục rồi ... Tất cả trong phạm vi khống chế.”

Xung quanh xì xào, nghi ngờ Lão Hoàng đang bốc phét.

“ Lão Hoàng có đánh à, sao lúc đó không thấy? Hồi trong quân ông ta chúa gian đấy, mỗi lần huấn luyện đều giở đủ cớ trốn tránh.”

“ Ai mà biết, lúc đó loạn như vậy.”

“ Kiểm tra lại camera không phải biết rồi sao?”

Cũng có không ít công ty có quan hệ với Phục Long tới hỏi thăm, chủ yếu mấy nhà cung cấp linh kiện. Trong khi đại diện chính phủ cùng cảnh sát là tới chậm nhất.

“ Ái dà, sao khách khí thế, chúng tôi bảo vệ công ty nhà mình mà, ài, thương ngoài da thịt ấy mà, ha ha ha ... Chủ yếu là kích động quá, lâu rồi không đánh nhau đã đời như vậy, tôi nói chứ, bọn chúng tới ít quá .”

Người tới thăm hỏi rất nhiều, thực tế Trình Nhiên nhìn đi nhìn lại, đại bộ phận là bị thương nhẹ. Có mấy ông già còn do vận động quá mạnh tự làm mình bị thương, trẹo lưng gì đó, chỉ hai bảo an bị đâm, nhưng không nghiêm trọng, vết thương khâu lại rồi, chỉ là tiểu phẫu.

Trình Nhiên tò mò hỏi: “ Những người bị nhập viện thì sao ạ, con thấy có người đẩy xe vào phòng phẫu thuật nữa.”

Trình Phi Dương ho khan: “ Khụ, khụ, đám chú bác của con ra tay hơi nặng một chút, có tên bị đánh vỡ đầu, có tên bị khiên bảo vệ chèn vào giữa, thế là múa may lung tung đâm cả bản thân ... Đương nhiên chúng ta phải phái người canh ngoài phòng phẫu thuật không cho bọn chúng chạy trốn chứ .”

“ .... “ Trình Nhiên câm nín lần nữa, bảo sao lần trước mấy nhà cung ứng tới cảnh báo, cha chẳng sợ hãi gì như thế:

Lúc này vết thương được chăm sóc cả rồi, Trình Phi Dương, Điền Phong với đám chú bác ngồi đó lớn tiếng nói cười, mặt mày phấn khích vô cùng ... Cứ như vừa mới đoạt được cao điểm trên chiến trường.

Trình Nhiên mỉm cười, những nam nhân trước mắt cũng từng thời tuổi trẻ bồng bột, từng như ngựa hoang coi thường tất cả, khi y còn nhỏ, mỗi người bọn họ đều giống như siêu nhân vậy ... Thế nhưng rồi dần dần trải qua cuộc sống lặp đi lặp lại, hình tượng bọn họ dần sụp đổ.

Những người từng cầm súng lên chiến trường này, ở trước mặt giáo viên của con mình, bị người ta quát mắng cũng cúi đầu vâng dạ. Bọn họ không còn cương trực nữa, thậm chí phải mỉm cười với người mình không thích, phải bỏ đi tự tôn. Khi đi làm ăn phải nặn ra nụ cười rẻ mạt với bên A, đối diện với chuyện chướng tai gai mắt ngoài xã hội, họ nhắm mắt cho qua, miễn đừng liên quan tới mình.

Bọn họ trở nên ích kỷ, chỉ biết mình.

Rồi thời gian trôi đi, bọn họ chẳng còn trẻ trung khỏe mạnh nữa.

Thế nhưng luôn có một khoảnh khắc nào đó.

Khi bọn họ vứt bỏ tự tôn cũng phải bảo vệ con cái mình khỏi uy hiếp, khi bọn họ vì cuộc sống nặng như núi mà phải cúi xuống cầu xin người khác, khi bọn họ bất lực không thể đối kháng được với biến cố trong đời.

Lúc đó vóc dáng họ sồ xề, da thịt họ nhão nhoét, khuôn mặt họ tang thương.

Tất cả không quan trọng.

Quan trọng là giây phút này đây, bọn họ trong mắt Trình Nhiên vẫn chói mắt như siêu nhân vậy.

Sự kiện ở Công ty Phục Long gây xôn xao dư luận, một số công ty ở gần đó phát hiện ra trong khu phố có xung đột ẩu đả, về sau nghe ngóng, không ai không ngạc nhiên.

Loại người bang phái giang hồ ấy, thường thì các công ty không muốn dây dưa, nếu ai không may gặp phải loại chuyện này, đa số là nhẫn nhịn trước, sau đó tìm "người trung gian" đứng ra hòa giải, coi như chấp nhận bỏ tiền cho tai qua nạn khỏi, nếu dù có gọi cảnh sát tới giải quyết thì cũng chỉ chuốc lấy phiền toái liên miên bất tuyệt mà thôi.

Ấy vậy mà cái công ty Phục Long này không chịu nhún, lại còn đánh trả quyết liệt. Nhiều người bị đám hắc đạo chèn ép lâu ngày vỗ tay khen hay, nhưng mà cũng có người thở dài. Phục Long kích động quá rồi, mới bắt đầu sao đã trêu vào thế lực thâm căn cố đế ở Thành Đô, sau này còn sống làm sao được?

Cho dù Phục Long đánh bật được uy hiếp, tỏ thái độ mạnh mẽ, nhưng Trình Nhiên vẫn được căn dặn, tan học là lên xe về nhà ngay, không được lang thang bên ngoài.

Sự kiện này phe mình hình như không có tổn thất gì, nhưng Trình Nhiên vẫn lo lắng, chỉ là qua sự kiện này mới nhận ra, cha mình không tầm thường, nhìn có vẻ không để tâm, thực ra sớm có chuẩn bị hết rồi.

Đang ở trong lớp nghĩ chuyện này thì Trương Bình gõ bàn nói: “ Giờ ra chơi đi mua ít đồ ăn vặt đi, thuận tiện đi quanh cho thoáng khí chút, sắp mốc người rồi.”

So với ở Sơn Hải thì Thành Đô ẩm thấp hơn nhiều, phòng học kiểu cũ của Thập Trung nhìn thì đẹp đấy nhưng không thoải mái lắm, trần không đủ cao, thông khí chẳng tốt, ở lâu trong lớp đúng là có cảm giác bí bách.

Khi đi tới trước căng tin ở nhà ăn tầng một, vừa khéo gặp được Viên Tuệ và Tần Thiên đang xếp hàng trước căng tin, Trương Bình vẫy tay: “ Mọi người muốn uống gì để mình mua.”

Hai cô gái chỉ mua nước, Trương Bình từ chối nhận tiền, Viên Tuệ thu tiền lại nhoẻn miệng cười: “ Cám ơn nhé.”

Trương Bình phất tay: “ Đùa gì vậy, sao có thể để nữ sinh trả tiền. “ Sau đó hiên ngang thay hai cô gái xếp hàng.

Còn lại ba người, Viên Tuệ cười khúc khích hết nhìn Trình Nhiên lại nhìn Tần Thiên: “ Sao lại trùng hợp thế nhỉ?”

Tần Thiên lườm cô bạn một cái, sau đó chủ động bắt chuyện với Trình Nhiên, thể hiện tiếc nuối vì bọn họ có giờ thể dục cùng buổi chiều, nhưng lại không cùng thời gian.

Hai người đang trò chuyện thì ở bên này Viên Tuệ vẫy tay với một nam sinh vừa mua nước đi ra: “ Này, học sinh giỏi hóa học.”

Nam sinh nghe tiếng gọi dừng lại, nhìn về phía Viên Tuệ và Tần Thiên vẫy tay, hiển nhiên biết biệt danh mà Viên Tuệ đặt cho mình.

Bất ngờ nữa là Tần Thiên bảo với Trình Nhiên đợi một chút, sau đó bỏ y lại, cùng nam sinh kia gặp nhau, đứng dưới tán cây nói gì đó.

Viên Tuệ giải thích cho Trình Nhiên: “ Cậu vừa chuyển trường nên không biết cậu ta, cậu ấy tên Tô Dương, học hóa cực giỏi, thành tích bình thường không quá nổi bật, nhưng mà hoa học thì xếp ba hạng đầu của trường đấy .... Là bạn học thời sơ trung, tiểu học của Tần Thiên, lần này tham gia thi khoa kỹ, đội tuyển chọn cậu ấy.”

Còn có chuyện Viên Tuệ chưa kể hết, năm ngoái Tần Thiên múa một điệu Khổng Tước gây oanh động toàn trường đạt giải nhất, người đàn piano cho Tần Thiên hôm đó chính là Tô Dương.

Quan hệ của bọn họ thuộc loại tựa gần tựa xa, cả hai rất thân thiết, nhưng mà vì quá quen thuộc rồi, nên không cách nào tiến thêm một bước, càng giống tri kỷ.

Viên Tuệ còn biết, khi đó Tần Thiên bị đám người theo đuổi trong ngoài giáp kích, sắp chịu không nổi, thiếu chút nữa tìm Tô Dương.

Về sau Tần Thiên vẫn lý trí lựa chọn Quách Dật, Tần Thiên từng tâm sự với Viên Tuệ :" Nếu lúc ấy mình tìm Tô Dương, cậu ấy sẽ đồng ý, nhưng quan hệ duy trì bao năm của bọn mình coi như hỏng rồi ... Cho nên sau đó mình thấy may."

Viên Tuệ rất tán đồng, ái tình có thể có rất nhiều, nhưng người bạn khác giới thân thiết như thế không thường thấy, rất đáng trân trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận