Trùng Nhiên

Chương 409: Nhân sinh vô thường. (2)

Tần Thiên chỉ có thể lừa người chứ chẳng thể lừa mình mà "đừng lo" được.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cha cô chưa bao giờ ở trước mặt cô nói tới khó khăn đang phải đối diện, thậm chí mỗi ngày đi học vẫn cho cô tiền không hề ít hơn trước kia. Nhưng mỗi lần đi học về, dù cô có đóng cửa lại cũng nghe thấy cha mẹ cô cãi nhau, từ lời mẹ cô khóc lóc kể lể với cô, cô nhìn ra được toàn bộ sự việc.

Phía lớp học múa, cô đã đã bỏ mấy buổi rồi, mỗi lần tới giờ học múa, cô đều mang theo trang phục vũ đạo đi lang thang không mục đích trên đường, tới hết giờ học mới về nhà. Mỗi lần như thế, cha cô thường nhìn cô với ánh mắt phức tạp nói "Con về rồi à."

Cô rất thích múa, cực kỳ thích múa, thích từ nhỏ rồi, một điệu múa hết mình cho ra mồ hôi đầm đìa có thể giúp cô thả lỏng thể xác tinh thần, có thể giúp cô vào thời khắc ấy có được sự tự tin xa xôi. Sở dĩ cô bỏ không đi nữa, vì học thêm vài buổi nữa là phải nộp học phí cả năm rồi.

Cô không muốn vào thời điểm này chất thêm gánh nặng cho gia đình.

Kỳ thực cô cũng biết giáo viên thế nào cũng gọi điện về nhà nói chuyện cô bỏ học, sớ dĩ cha cô không nói ra, cũng là vì biết tâm sự của cô, là nam nhân trụ cột gia đình, chắc cha phải áy náy với mình lắm.

Cô biết cả trường đã biết chuyện của mình rồi, cho nên Tần Thiên khi tan học không nhận bất kỳ lời mời nào của ai, bất kể là thiện chí hay có ý đồ nào khác, đa số thời điểm cô chỉ đi một mình, cùng lắm có thêm Viên Tuệ. Ngay cả Tô Dương, cậu bạn thân từ nhỏ, cô cũng tránh mặt.

Vì thế tin đồn "Nhà Tần Thiên trêu vào xã hội đen" , " Cha Tần Thiên đánh bạc vay nặng lãi, sắp phá sản" càng truyền bá khắp nơi. Những lúc như thế cô chỉ cúi đầu thật thấp, khống chế cảm xúc để không lộ ra chút yếu đuối nào.

Ngày 19 tháng 12, tác giả Tiền Chung Thư qua đời, có học giả bùi ngùi " Văn hóa cổ điển Trung Quốc và thế kỳ 20 kết thúc cùng nhau". Tin tức này khi đó không ra quá nhiều phản ứng xã hội, thậm chí rất nhiều người không biết tới tác giả trứ danh này qua đời. Ngược lại mọi người càng nhớ vợ ông là Dương Giáng năm năm sau trong hồi ức viết " Ba người chúng tôi từ đó thất tán, cứ thế thất tán dễ dàng, thế gian thứ tốt chẳng bền, mây màu dễ tan lưu ly dễ vỡ", trở thành câu nói của thanh thiếu niên yêu văn nghệ thường trích dẫn.

Nhưng Thập Trung vẫn có học sinh vì thế mà đau lòng, có người viết vào bút ký, có người viết văn tế điện ở số báo mới nhất.

Trương Bình luôn chú ý tới chuyện của Tần Thiên, hôm đó đi học buồn buồn nói với Trình Nhiên: “ Tần Thiên và Quách Dật quay lại với nhau rồi. Nghe nói hôm đó ở nhà ăn, Quách Dật nổi giận với một đám nữ sinh lén nói xấu Tần Thiên, sau đó hai người họ liền thân thiết như trước ... Nhưng tôi cứ cảm thấy Tần Thiên thay đổi rồi. Trước kia cô ấy tan học sẽ về nhà ngay, Quách Dật luôn trách điều ấy, trừ lúc ở trường học, hắn căn bản không thể rủ cô ấy ra ngoài, hai người không giống một đôi ... Nhưng bây giờ tan học cô ấy thường đi cùng với đám bạn của Quách Dật, đi trượt băng, đi ăn cơm, đi hát Karaoke, thậm chí là theo Quách Dật tới bar ....”

Trình Nhiên biết Trương Bình rất thích Tần Thiên, nhưng vì cảm thấy mình không xứng đáng nên chưa bao giờ thể hiện ra.

Còn hành vi của Tần Thiên cũng dễ lý giải thôi, vì biến cố gia đình mà trở nên yếu đuổi, lúc này Quách Dật lại xuất hiện, cô giống như có điểm tựa bám vào.

“ Quách Dật không phải thằng tử tế, trước kia nó có mấy bạn gái rồi, đều xinh đẹp lắm. Tôi nghe nói nó lừa được vào tay rồi bỏ, thật đấy. “ Trương Bình vừa lo lắng vừa bất bình: “ Tần Thiên trước kia vì thế mà chia tay hắn, bây giờ biết đường chết mà còn đi vào vết xe đổ, sao cô ấy lại làm thế? Trước kia Quách Dật cứ than vãn là đến tay Tần Thiên còn không được nắm, giờ nhất định nhân cơ hội, Tần Thiên nguy rồi.”

“ Đủ rồi. “ Vân Địch ở bàn trên vỗ mạnh sách xuống bàn quay ngoắt lại: “ Đám con trai các cậu bơn bớt đi, đừng bàn tán gì cả là giúp Tần Thiên rồi đấy, đứng nghĩ mình ở ngoài nhìn thấy hết mà chỉ trỏ bình luận bừa bãi. Chuyện không xảy ra với các cậu, các cậu làm sao biết cô ấy phải trải qua chuyện gì mà nói ra nói vào. Đồ con trai khó ưa nhiều chuyện.”

Trương Bình im re luôn, không phản bác được một lời.

Trình Nhiên tuy không nói gì cũng bị mắng oan, nhưng thấy Vân Địch nói rất đúng, nữ sinh luôn trưởng thành sớm hơn nam sinh.

Loại chuyện này muốn giúp cũng không được, cho dù nhà Tần Thiên có thành vật hi sinh của cuộc đại chiến giữa Phục Long và Bối Thác, Trình Nhiên cũng không có rằng mình có lỗi hay phải bồi thường gì cả.

Bản chất sự việc này là Bối Thác dùng thủ đoạn không chính đáng.

Chiều hôm đó tan học, Trình Nhiên nhớ ra mực ở nhà sắp dùng hết rồi, từ Thập Trung đi qua ngã tư ở gần công viên có một hiệu văn phòng phẩm khá lớn, vì thế Trình Nhiên từ trạm xe buýt đi thêm một đoạn nữa.

Tới hiệu văn phòng phẩm mua mực, thấy một cái bút máy trông có vẻ rất vừa tay liền mua luôn, mua cùng với vài cuốn sổ tay đẹp mắt. Trình Nhiên hay có những ý tưởng bất chợt thế viết khá tốn, sổ tay đã dùng ở nhà chất thành đống rồi, vừa đi vừa nghĩ đợi hôm nào rảnh chỉnh lý những ý tưởng lộn xộn đó vào cuốn vở lớn cho gọn, đang quay về trạm xe buýt thì thấy hai bóng người quen thuộc trong công viên.

Trình Nhiên đứng lại, cách đó không xa là Quách Dật mặc áo lông màu đen, cùng Tần Thiên mặc chiếc áo mũ chùm hai màu đen trắng, phối với quần đen và giày thể thao đen, đang đi bộ trong công viên.

Tần Thiên trước đó đã đi lang thang trong công viên mấy vòng rồi, lúc này học sinh đã về hết, trời khá lạnh nên cũng không có ai đi bộ tập thể dục trong công viên cả. Quách Dật đi loanh quanh mãi cũng chán hỏi có muốn về nhà không, Tần Thiên chỉ lắc đầu không nói gì cả, cô thừa biết về nhà thế nào cũng có một đám người bất lương ngồi đó. Ba hôm nay chúng tới nhà cô, chẳng làm gì cả, nhưng ăn ngủ luôn ngoài phòng khách, nói cười cứ như là nhà mình, mỗi lần cô đi qua gặp phải ánh mắt thèm khát của chúng mà run lên. Đêm ngủ phải kéo bàn học ra chặn cửa, chỉ sợ có kẻ nửa đêm mò vào, đến ngủ cũng thấp thỏm không yên.

Ngôi nhà ấm áp ngày xưa giờ là chỗ người ta chỉ muốn tránh xa, mẹ thì mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần hoảng hốt, giờ cô về sớm hay về muộn, đi đâu chẳng ai hỏi.

Quách Dật nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Tần Thiên, cô chẳng có phản ứng gì, để mặc hắn vừa nắm tay vừa mân mê.

Từ ngày nhà Tần Thiên xảy ra chuyện, hắn tiếp cận từng bước vững chắc, có thể cảm nhận được phòng bị của Tần Thiên với mình đã giảm nhiều. Nhưng hắn vẫn không vội vàng, đưa cô đi chơi game, đi trượt băng, chỉ ân cần chăm sóc chứ không làm gì cả. Sau đó đi ăn lẩu tới bảy tám giờ, rồi đẫn đi quán Karaoke hát với đám bạn của hắn, suốt quá trình đó hắn tỏ ra vô cùng chừng mực, không như trước kia sốt ruột đòi hỏi, vì thế sự tín nhiệm của Tần Thiên với hắn tăng lên không ít.

Giống như bây giờ có thể dễ dàng nắm tay cô rồi.

Quách Dật nhẹ nhàng kéo Tần Thiên dựa đầu vào vai mình ngồi xuống ghế đá, Tần Thiên cứ thế dựa vào vai hắn nhìn xa xăm, theo đuổi ý nghĩ miên man, đột nhiên cảm giác bàn tay từ eo mình đi lên chạm vào ngực, chỗ mẫn cảm của thiếu nữ lần đầu bị nam nhân đụng chạm, Tần Thiên giật nảy mình đứng dậy tránh sang bên:

- Quách Dật đừng làm thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận