Trùng Nhiên

Chương 342: Được thôi.

Tần Thiên "ừ" một tiếng rồi tiếp tục ăn, không thể hiện gì cả, nhưng hứng trí của cô với Trình Nhiên cũng giảm đi nhiều. Cái cảnh này Viên Tuệ thấy nhiều rồi, xuất hiện mỗi lần được mời tới buổi tụ hội mà Tần Thiên không muốn tham gia nhưng mà không từ chối được.

Thậm chí một lần tham gia sinh nhật người bạn cũ, cuối bữa tiệc người ta lấy ra cuốn album, trên đó có rất nhiều bức ảnh Tần Thiên biểu diễn năm thứ ba sơ trung, chụp rất đẹp, như ảnh nghệ thuật vậy, người bạn đó trước kia ở trường lúc nào cũng đeo cái máy ảnh Nikon, thì ra có tâm tư này.

Khi đó mọi người xem đều rất động lòng, Tần Thiên chỉ "ừ" một tiếng đơn giản, trả lại album, bộ dạng tan nát trái tim của thiếu niên đó, giờ Viên Tuệ nghĩ lại còn thương.

Viên Tuệ biết, Tần Thiên thích nam sinh có chí tiến thủ, thông minh, nhạy bén.

Từ nhỏ Tần Thiên tập luyện đoàn ca vũ kịch tỉnh, ở đó toàn tuấn nam mỹ nữ, nên thấy nhàm rồi, nam sinh có đẹp trai đến mấy chẳng khiến cô ấn tượng. Với loại hình nam sinh thể thao, cô cũng chẳng ngưỡng mộ, vì luận tới chịu khổ, luận tới đồ mồ hôi, cô còn bỏ công hơn họ.

Tần Thiên chỉ thích chàng trai thông minh, ví dụ như Tô Dương học lệch nghiêm trọng, trong mắt cô đó là biểu hiện của năng lực đặc biệt.

Trong bữa cơm sau đó Tần Thiên nói chuyện ít hắn, tới cuối hỏi mọi người muốn ăn nữa không, thấy tất cả lắc đầu, nói: “ Vậy chúng ta về đi.”

Trên đường về, Viên Tuệ và Tần Thiên đi trước, Trương Bình và Trình Nhiên đi sau, Trương Bình không phải là không muốn bắt chuyện, nhưng mà hai cô nữ sinh nói đề tài mà hắn không xen vào được, đành mua túi hạt dưa lớn, cùng Trình Nhiên tụt lại sau, vừa đi vừa ăn.

Nhìn bóng lưng yểu điệu xa cách của hai cô gái, Trương Bình lo lắng hỏi Trình Nhiên: “ Sao tôi thấy cơm canh sắp nguội hết rồi nhỉ?”

Lúc này còn chưa tới 1 giờ 30, cách giờ học chiều một tiếng rưỡi, trước đó mọi người tán gẫu chuyện trò, thời gian trôi rất nhanh, hôm nay thì lại ăn quá nhanh, thời gian còn nhiều.

Trình Nhiên vỗ vai hắn: “ Đi ăn đồ ăn nhanh đúng là sai lầm, thôi bỏ đi, thiên hạ đâu thiếu hoa cỏ.”

Vào trường rồi vẫn là tổ hợp một trước một sau, lần này vì họ đi ăn qua cổng sau, nên lúc trở về qua lầu thực nghiệm.

Thành niên tham gia thi khoa kỹ thường đi ăn với nhau, lúc này cũng tập trung ở sân dưới lầu thực nghiệm, xem ra có ý kiến khác nhau, tranh luận khác dữ dội, tới mức đỏ mặt tía tai.

Tiền Thiên đi tới chỗ Tô Dương, so với thái độ lãnh đạm vừa nãy tựa hồ tuyết xuân tan chảy, thân thiết hỏi: “ Sao thế?”

Tô Dương quay lại trả lời: “ Hạng mục gặp chút trở ngại, chuyện thường thôi mà, mọi người khả năng phải bổ xung tri thức tương quan.”

“ Cố lên, dù gì mình chẳng giúp được gì đâu, đợi các cậu đoạn quán quân đấy. “ Tần Thiên vừa nói vừa nhìn về phía Khương Hồng Thược:

Tô Dương đưa tay ra che mắt Tần Thiên, ý bảo giữa ban ngày ban mặt, đừng có gây chuyện, Tần Thiên bật cười, gạt tay hắn ra.

“ Hôm nay tới đây thôi. “ Thấy có người khác xuất hiện, một Ngụy Thư vốn đang tranh luận quyết liệt với một nam sinh xua tay bỏ đi, tỏ ý không muốn bêu xấu trước mặt người ngoài.

Đôi tình nhân kia nắm tay đi mất, người khác cũng giải tán, chỉ có Khương Hồng Thược đi về phía Tô Dương, Tô Dương đang kích động thì cô lướt qua hắn rồi, tới trước mặt Trình Nhiên ăn đùi gà tới môi bóng nhẫy: “ Ăn xong rồi hả, đang có chút vướng mắc liên quan dùng vật liệu gì có cực âm của ắc quy để có tính ổn định cao hơn, bọn mình tới thư viện trao đổi đi.”

Trương Bình rất muốn ném cả vốc hạt dưa vào mồm, tròn mắt nhìn Trình Nhiên.

Trình Nhiên hơi bất ngờ, sau đó cười xán lạn như nắng: “ Ừ được.”

Dưới lầu thực nghiệm không khí yên tĩnh, chỉ có gió thổi vi vu cùng tiếng ve kêu phiền nhiễu.

Buổi trưa khá nhiều nên ai nấy có việc của mình, người thì về phòng trọ ở gần lấy thêm sách, người tới câu lạc bộ gặp bạn bè cùng sở thích. mấy học sinh lười làm bài tập dang dở, cũng có người tranh thủ ngủ trưa. Ngoại trừ đám tinh lực dư thừa ra sân bóng hò hét ra thì đa phần không ở ngoài, trường học vắng vẻ hiếm có.

Thế nên chỉ có ít người nhìn thấy thiếu niên và thiếu nữ kia đi về phía thư viện.

Viên Tuệ đẩy Trương Bình đang đứng ngây ra đó, hỏi liên tiếp : “ Chuyện gì vậy hả? Thế này là sao? Sao hai người đó có vẻ thân thiết vậy? Quan hệ của họ là gì?”

Trương Bình hoang mang lắc đầu: “ Mình cũng không biết quan hệ họ là gì.”

Với Tô Dương mà nói, hắn không quá để ý quan hệ hai người đó là gì, mà càng bận tâm lời Khương Hồng Thược, "có vướng mắc, tới thư viện trao đổi"?

Phải biết vướng mắc họ gặp phải không dễ khắc phục như Tô Dương trả lời Tần Thiên, chuyện này cần thời gian mới giải quyết được, nhưng thời gian eo hẹp, đề tài báo lên rồi, đổi cũng được, nhưng không kịp chuẩn bị đề tài mới.

Có giáo viên hướng dẫn, nhưng họ chỉ phụ trách giải đáp vài thắc mắc và quản lý, không giúp giải quyết hộ học sinh khó khăn trong thực hiện hạng mục.

Khương Hồng Thược nói "vướng mắc" có phải đang nói hạng mục của bọn họ, và tới thư viện đề bàn bạc giải quyết sao?

Tô Dương tò mò hỏi Tần Thiên: “ Người bạn mới của bạn, hình như ở phương diện này không tệ à?”

Tần Thiên "ừ" một tiếng, cô cũng đang đầy nghi hoặc đây, Khương Hồng Thược hẹn Trình Nhiên cùng tới thư viện trao đổi khó khăn gặp phải, có phải đại biểu Trình Nhiên có khả năng này, hơn nữa có tư giao không tệ?

............. ................

Khương Hồng Thược vừa Trình Nhiên sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ rợp bóng ngân hạnh. Chuyện này chẳng gây chú ý, do Khương Hồng Thược vì các loại hoạt động, nên thường tiếp xúc với nhiều người, nam sinh cũng có, mới đầu không ít nữ sinh vì ghen tỵ mà đặt điều nói xấu, nói Khương Hồng Thược quan hệ không rõ ràng với nhiều nam sinh. Tất nhiên sau đó khi đa phận biết công việc của cô, cùng chuyện xảy ra nhiều, mấy tin đồn này đều không công mà phá.

Thư viện không cho lớn tiếng ồn ào, cho nên khá nhiều đôi tiểu tình lữ chọn làm nơi hẹn hò học tập.

Ở Thập Trung, nếu nam sinh nữ sinh ra ngoài ăn cơm với nhau, mọi người có lẽ không để ý, nhưng thư viện là nơi thần kỳ, nếu có đôi nam nữ sóng vai cùng nhau đi vào, vậy thì hàm ý khác hẳn rồi. Thường xuyên có lời bàn tán kiểu ai cùng ai đó vào thư viện, không biết có phải kết đôi rồi không? Mà sau đó thường chứng thực.

Thế nên khi Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đi qua cánh cửa đỏ của thư viện, không ít người thấy khó tin.

Có nữ sinh quen biết Khương Hồng Thược, rõ ràng đứng lên vẫy tay chào cô rồi, nhưng mà ánh mắt rốt cuộc nhìn Trình Nhiên chằm chằm, bộ dạng đó như hận không thể nhìn sạch sành sanh từ đầu tới cuối, Trình Nhiên thấy đối phương thiếu điều nói " Cậu quay người lại, hai tay đặt lên tường".

Tới phòng đọc sách, Khương Hồng Thược nói nhỏ: "Cậu đợi chút".

Sau đó cô đi tới giá sách, Trình Nhiên ngồi tại chỗ nhìn cô đi qua đi lại, cái đuôi ngựa lúc nào cũng nhổng cao kiêu ngạo, vóc dáng khá phát triển rồi nhưng khuôn mặt trắng bóng non nớt, cánh môi mang sắc hồng tự nhiên, lông mày liễu vẫn hơi cong cong, lúc thì cau mày, lúc thì nhón chân, người vươn lên lấy sách, thân hình mỹ diệu vươn dài, dù cảnh nào thì đều rất thích mắt.

Không bao lâu sau cô mang về sáu bảy cuốn sách đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện với Trình Nhiên, nhìn y một cái, lấy ra một tờ giấy ăn đưa tới.

Trình Nhiên không hiểu: “ Làm gì?”

Khương Hồng Thược chỉ: “ Lau miệng cho sạch đi, mang cái miệng bóng nhẫy đi lung tung, vậy mà không ai nhắc cậu một tiếng.”

Trình Nhiên cười ngượng lau miệng, đương nhiên không ai nhắc Trương Bình vô tâm, hai cô gái kia thì …. Thôi đi.

Có lẽ đây là bữa cơm cuối cùng giữa bọn họ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận