Trùng Nhiên

Chương 228: Tâm tư Diêu Bối Bối. (3)

Kỳ thực Diêu Bối Bối chơi cùng đám Tương Lục Phong, chỉ là muốn trải nghiệm quen biết người làm âm nhạc, được ra vào mấy chỗ mà tuổi cô khó tiếp cận như quán bar, sân khấu nhạc underground thôi, chứ nếu nói cô thích âm nhạc của họ à, thì không hề. Đam mê của cô ấy à, chỉ có ăn uống.

Trong đám trẻ con khu tập thể, Diêu Bối Bối kỳ thực có cảm thụ nghệ thuật tốt nhất, ngay cả giáo viên ngữ văn cũng đánh giá cô rất cao, chỉ là cô còn rất vô tư, không chú tâm vào đó.

Tuy theo học Tần Tây Trăn nửa năm, nhưng Tần Tây Trăn là cô giáo tâm huyết, không phải dạy hời hợt nhận lương, nên đám học sinh đều thu hoạch ít nhiều.

Diêu Bối Bối chắc chắn là mở mang kiến thức không ít rồi, thế nên ca khúc này trong tai cô, đàn thì không tệ lắm, nhưng mà lời bài ca thì chẳng ra gì cả, càng không nói tới cảm xúc gì hết. Cô vỗ tay đơn thuần là vì thấy xung quanh vỗ tay như thế, cảm giác quen được họ làm cô thấy tự hào thôi, chả phải vì âm nhạc.

Nhưng nhìn qua phía Dương Hạ, thấy Dương Hạ vỗ tay khe khẽ, miệng hơi mỉm cười, biết ngay cô bạn mình cũng chỉ vỗ tay cho có, không đạt được mục đích ra oai với Dương Hạ, tất nhiên Diêu Bối Bối cũng cụt hứng.

Thế mà đúng lúc này Tương Lục Phong ngồi xuống bên cạnh, dựa nửa người vào cô, lúc đó cô chưa chuẩn bị gì, cảm giác cả bầu ngực bị người con trai xa lạ chạm vào. Tức thì nhận ra, đối phương hình như có ý đồ khác.

Đối phương tuổi hơn cô khá nhiều, Diêu Bối Bối vô tâm lắm, coi bọn họ như anh trai vậy. Cảm giác bọn họ rất tốt, dẫn cô em gái này tới hiện trường nghe biểu diễn, giảng giải cho mình nghe âm nhạc, rất quan tâm tới cô.

Nhưng lúc này Tương Lục Phong đột nhiên hành động như thế, bằng bản năng thiếu nữ, cô mơ hồ hiểu ra điều gì.

Ở phía bên kia Triệu Hâm ngả người dựa vào lưng ghế, tay như vô hình đưa ra, ôm lấy eo một nữ sinh, miệng làm như vẫn chú ý tới Tương Lục Phong: “ Bài hát vừa rồi của cậu ở đoạn thứ ba thang âm thiếu mất điểm tựa, hòa âm không theo kịp, cậu không thấy có chút ngắt quãng nho nhỏ à?”

Cô gái bên cạnh còn ngây ngất nhìn Triệu Hâm chỉ điểm giang sơn, nào để ý eo mình bị người ta ôm lấy. Âm nhạc cùng tài tử, thực sự có sức sát thương với thiếu nữ văn nghệ, khi trái tim rung động, đối phương làm gì cũng không thấy quá đáng, càng cam tâm tình nguyện.

Tương Lục Phong vẫn còn ôm ghi ta, chân vắt chéo, tay hơi khuỳnh ra, cánh tay áp hẳn lên bầu ngực Diêu Bối Bối đang cố gắng lùi lại giữ khoảng cách bất thành, tay hắn cọ cọ nhẹ cảm thụ sự êm ái từ bầu ngực non tơ của mảnh đất chưa được khai phá: “ Vớ vẩn nào, cảm xúc bài hát này không dựa vào biến ảo kỹ thuật cố gắng tạo nên, không giống như bài Du tứ phương của cậu, rõ ràng là dân ca thôn quê, vậy mà cố tình đưa vào quá nhiều kỹ thuật, cậu phải biết đó là khách đoạt ý chủ, kỹ xảo che mất câu chuyện muốn kể.”

“ Cậu đánh giá bài hát của tôi như thế chứng tỏ nhận thức của cậu về vần luật còn chưa đủ sâu, bài hát của tôi vốn dựa vào cấu tạo nhạc kiểu Robert Schumann, truy cầu chất thơ mộng và phong cách biểu hiện lãng mạn ...”

Hai người này phối hợp vô cùng thuần thục, người ngoài nhìn vào cho rằng họ đang say sưa tranh luận về âm nhạc nghe toàn thuật ngữ, danh nhân, cảm xúc, gì gì đó ... Nghe qua rất là ghê gớm. Mấy thành viên ban nhạc thì cười khẩy với nhau, hôm nay có em gái được đưa vào đời rồi.

Diêu Bối Bối lúc này mặt như lửa đốt, cô không biết phải ứng phó với tình hình này ra sao. Cô rất không thích, càng hiểu tâm tư của đối phương, bản năng muốn kháng cự, nhưng lại thấy rõ ràng Tương Lục Phong và Triệu Hâm đang tranh luận âm nhạc rất gay gắt ... thế nên một thoáng còn sinh ra suy nghĩ, hay là anh ấy chỉ vô tình thôi.

Tương Lục Phong kỳ thực luôn quan sát Diêu Bối Bối, nhìn ra cô bé này đang rối trí. Nếu là nữ sinh bình thường thì chẳng có tí khiêu chiến nào, hắn muốn là có, nhưng hắn đã qua giai đoạn thấy mấy cô bé xinh xắn là nhảy vào rồi, giờ càng thích những cô bé có cá tính, cuối cùng bị mình chinh phục, thế mới có khoái cảm.

Con mồi thế này thong thả thưởng thức, giống như hôm nay cởi được một cái cúc, mai cởi thêm được cái cục nữa, vậy mới thú vị.

Cô bé này có vẻ nhận ra ý đồ của hắn rồi, nhưng lại do dự, chứng tỏ trước đó kiến thiết tình cảm rất hiệu quả.

Tương Lục Phong vẫn tranh luận, giống như cầm đàn mỏi rồi, đặt qua bên, tay hết sức tự nhiên hạ xuống, chạm vào đùi Diêu Bối Bối. Diêu Bối Bối không khác gì bị điện giật, cảm giác ngón tay đối phương chạm vào da thịt mình làm cô sởn da gà, đã thế còn cọ cọ nhẹ, hơi nhấc mép váy lên, nhích vào một chút, chỉ một chút thôi, cô muốn đứng dậy, đẩy hắn ra, nhưng bao nhiêu người như thế cô hơi sợ họ biết.

Huống hồ Tương Lục Phong không quá mức, Diêu Bối Bối quyết định nhẫn nhịn, trước mặt bao người như thế, anh ấy chắc không dám làm gì đâu.

Dương Hạ ngồi đối diện với Diêu Bối Bối, cảnh chướng tai gai mắt đó làm cô suýt nữa đứng dậy quát Tương Lục Phong, nhưng cô kiềm nén được. Vì nếu làm thế Diêu Bối Bối sẽ rất xấu hổ, mà đối phương thì sao, có lẽ chỉ cần xin lỗi, nói một câu không để ý là qua rồi, chẳng phải cô thành người chuyện bé xé ra to sao?

Đây là buổi tụ hội do anh kết nghĩa của cô tổ chức.

Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cô không khác gì Diêu Bối Bối, chẳng biết phải làm gì.

Nhưng không chỉ Dương Hạ mà Trình Nhiên cũng nhìn thấy, mặt hơi sầm xuống, nhưng quả thực mấy tên này rất có kinh nghiệm, không hề có hành động quá mức, bị phát hiện dễ dàng nói là vô tình đụng chạm, dễ dàng chối bỏ liên quan.

Thế nên sau khi suy nghĩ, Trình Nhiên có quyết định, lên tiếng cắt ngang thảo luận của hai người: “ Tôi nghĩ từ bản chất mà nói, các nguyên tố của âm nhạc không ngoài nhạc lý, hòa âm, phối khí. Nhưng đó là thể hiện ngoại tại, nếu như trong quá trình viết ca khúc máy móc chỉnh hợp những kỹ thuật đó lại, thì dù ca từ mỹ lệ, cũng chỉ là lấy lớp vỏ ngoài hoa mỹ bọc lên, không thể làm người ta động lòng.”

Tương Lục Phong và Triệu Hâm ngưng bặt, vừa rồi bọn họ tranh luận với nhau tựa hồ theo đuổi tầm cao âm nhạc rồi, kỳ thực bản thân đều biết mình nói ba lăng nhăng hết ... có điều tự nhiên có người ám chỉ họ chú trọng vẻ ngoài, không coi trọng nội dung, không thể làm rung động người khác thì ...

Mày là cái thá gì chứ?

“ Khẩu khí lớn nhỉ, một đứa học sinh dám chê bai ban nhạc Vịt Đen.”

“ Thú vị đấy chứ?”

“ Ai thế nhỉ?”

Số đông vẫn coi đây là tranh luận âm nhạc thêm người tham gia vào tranh luận, nhưng thuần túy cho rằng là trẻ con không biết gì bình luận lung tung mà thôi. La Chí Tiên hơi nhíu mày, hôm nay Trình Nhiên khiến hắn khó xử không chỉ một lần rồi.

Tương Lục Phong mỉm cười, nụ cười hiển nhiên đầy gai góc: “ Ý cậu là, tôi đào tạo chuyên nghiệp bốn năm ở Xuyên Âm là vô nghĩa hả?”

“ Không phải, tôi đơn thuần chỉ thảo luận về sáng tác ca khúc thôi. Tôi không nói tới chuyên môn của anh. “ Trình Nhiên nhìn sang Dương Hạ: “ Còn nhớ lúc chúng ta thảo luận về phim Titanic không?”

Dương Hạ rất thông minh, thoáng cái là biết ngay được Trình Nhiên nói tới đoạn nào: “ Ừ, khi đó cậu rất khen ngợi cách kể chuyện của James Cameron, nói một câu chuyện quan trọng nhất là tư tưởng nội hàm hạch tâm. Chứ không phải là vô số nguyên lý mà người ta xem phim xong phân tích ra.”

Lời do nữ sinh xuất chúng như Dương Hạ nói ra, cảm quan tất nhiên khác Trình Nhiên, ít nhất có vài người suy ngẫm rồi, ví như mấy nữ sinh vốn đầy sùng bái hai người kia cũng bắt đầu hơi bình tĩnh lại.

Trình Nhiên không nghĩ Dương Hạ nhớ rõ tới thế, hơi bất ngờ, mỉm cười tiếp tục: “ Quay một bộ phim như thế, sáng tác âm nhạc cũng tương tự.”

Vương Gia Tuấn tiếp tục "xì" một tiếng rõ to, giọng oang oang: “ Nói như thế thì tức là cậu rất có tâm đắc trong chuyện sáng tác rồi, chê bai người ta như thế thì hẳn bản thân phải có tác phẩm hay hơn đúng không? Hay là hát cho chúng tôi nghe xem thế nào ... À, đừng có lấy tác phẩm kinh điển ra làm ví dụ nhé, nếu không thì ai mà chẳng lên tiếng chỉ trích người khác được, nói cũng bằng không.”

Tên này mượn cơ hội gây khó dễ cho Trình Nhiên, đồng thời thăng cấp lời nói của Trình Nhiên thành công kích người khác, kéo hai người kia vào chiến tuyến.

“ Không làm được thì chứng tỏ cậu chỉ là bốc phét mà thôi. “

Quả nhiên lời này có tác dụng, có nữ sinh vốn ủng hộ hai người Tương Triệu bất mãn lên tiếng:

Trình Nhiên chẳng rườm rà, quay sang Điền Dĩnh Thanh: “ Chị cho tôi mượn ghita được không? “

Diền Dĩnh Thanh thoải mái cầm đàn lên đưa cho Trình Nhiên: “ Đây, câu chỉnh lại âm đi, tôi thích đàn hơi sắc.”

“ Cám ơn chị. “ Trình Nhiên nhận lấy ghita, gẩy khẽ vài cái:

Quá tầm thường, ở đây nhiều dân trong nghề, thoáng một cái là nhận ra ngay.

Thử âm xong, Trình Nhiên không tốn nhiều thời gian, gảy một đoạn nhạc mở đầu rồi hát:

Ngọn nến sáng trong đêm tối tăm.

Cuộc chiến tranh xé rách cả bầu trời.

Bài ca truy điệu truyền ngàn dặm.

Quê hương nghèo đói.

Vấp ngã.

Anh ấy bị thương.

Ánh sáng.

Nhẹ như giấy trắng.

Ánh sáng.

Trên mặt đất, vỡ tan.

Ánh sáng.

Anh ấy đang hát vang.

Anh ấy đang hát vang.

Quên đi vết thương ở chân, lên sân khấu diễn buổi diễn cuối cùng.

Mới đầu còn có người trò chuyện với nhau, không để ý tới lắm, dần dần xung quanh cứ im lặng, dồi ngẫm nghĩ.

Đầu tiên là bị thu hút, sau đó nhận ra, đây là thứ âm nhạc chưa bao giờ nghe thấy.

“ Phong cách kỳ lạ thật, đây là đọc hay hát?”

“ Cổ quái thật, nhưng rất êm tai.”

“ Thật dễ nghe.”

Nghị luận như vậy chỉ rất ngắn, rất nhỏ, sau khi Trình Nhiên dùng cách nửa hát nửa đọc hát xong nửa đầu, nửa sau hoàn toàn là phong cách khác, bắt đầu hát.

Hy vọng trong mắt lũ trẻ có hình dạng gì,

Có phải là ngày mai tỉnh dậy có bánh mì làm bữa sáng

Thêm một bát canh đậm đà

Nông dân bị phá huỷ mảnh ruộng, cuối cùng đã cùng dân làng cầm súng lên

Nhưng anh ấy lại quen dần việc từ bỏ kháng cự

Hy vọng trong mắt lũ trẻ có hình dạng như thế nào?

Có phải sau vườn có chiếc xích đu có thể chơi đùa

Trong túi có những viên kẹo ....

Khúc ca đã hết.

Từng khuôn mặt vẫn còn mang chút bi thương lẩm bẩm "hi vọng trong mắt đứa bé có hình dạng gì?", có nữ sinh mắt đã đỏ hoe rồi.

Ở phía kia Triệu Nhạc mượn cớ đi gọi điện thoại đứng dưới bóng cây, ngây ra nghe ca khúc làm lông tóc toàn thân hắn dựng lên, bốn bề tĩnh mịch.

Gương mặt hắn chìm trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận