Trùng Nhiên

Chương 252: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa?

Trước khi Tần Tây Trăn lộ ra bối cảnh thân phận, những kẻ đó lợi dụng quyền uy thế lực trong tay, chặn hết mọi con đường của cô, không cho cô một cơ hội lên tiếng biện họ cho bản thân. Khi Tần Khắc Quảng đứng ra, hơn nữa còn là ngọn núi sừng sững, bọn chúng lại ra vẻ yếu đuối đáng thương. Tạo dựng ra hình ảnh bi kịch người cha thương con tới mù quáng, hủy hoại danh tiếng của mình.

Khi mọi người đều nghĩ thế, Tần Khắc Quảng có nói gì cũng vô nghĩa.

Cho dù có xảy ra đối chất, với khả năng mồm mép điên đảo thị phi của Uông Trung Hoa, chỉ sợ rằng Tần Khắc Quảng không giúp gì được con gái của mình mà chôn vùi luôn thanh danh bản thân.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi ồn ào ở Sơn Hải đang tới gần thời khắc phán quyết.

Lễ hội âm nhạc vẫn diễn ra vào 2 giờ 30 chiều, nhưng ngay từ đầu mọi người chỉ quan tâm tới một thời khắc, khiến ngày dài như cả năm.

Dương Hạ về nhà gọi điện cho Trình Nhiên tìm hiểu tình hình, vì cô biết Trình Nhiên ở chỗ Tần Tây Trăn, ngỏ ý nếu cần gì, cô và toàn thể bạn bè sẽ giúp sức. Cuối cùng nhận được tin nhắn của Trình Nhiên, chỉ là nội dung không hiểu.

Diêu Bối Bối lẩm bẩm: “ Giúp phát tờ rơi, thế là sao? “

“ Đi là biết rồi, Du Hiểu, gọi tất cả mọi người theo.”

Dương Hạ thể hiện phong thái đại tỷ, cùng Liễu Anh, Diêu Bối Bối còn với đám Tạ Đông, Trương Hâm, Chu Bân dù có người không học ở Nhất Trung cũng bị các cô bắt làm tráng đinh, mười mấy thiếu niên rầm rộ kéo tới hội trường lễ hội âm nhạc. Cô còn gọi cho cả Tạ Phi Bạch, vì Tạ Phi Bạch có điện thoại di động, tiện liên lạc. Quả nhiên không lâu sau Tạ Phi Bạch dẫn theo ba cái taxi xuất hiện, chở cả đám đi cùng.

Trong mấy ngày cuối tuần này, cùng với tin tức Tần Tây Trăn xuất hiện ở lễ hội âm nhạc, học sinh Nhất Trung xôn xao, tất cả nấu cháo điện thoại bàn tán việc này, cho nên có không ít tụ tập ở ngoài hội trường.

Không nhiều lắm, dù sao vé ở hội trường chính quá đắt, vượt quá khả năng của tuyệt đại đa số học sinh.

Bọn họ nhìn thấy Trình Nhiên từ trong hội trường chạy ra, cổ đeo tới mấy chục thẻ công tác màu xanh giành cho người ban tổ chức, sau đó lần lượt phát cho mọi người. Có thẻ này bọn họ tất nhiên là không phải mua vé vào hội trường, thậm chí còn có thể ra vào một số khu vực mà khan giả bình thường không tới được.

“ Trình Nhiên, rốt cuộc chuyện thế nào rồi, cô Tần đâu? “ Liễu Anh nóng lòng hỏi:

Diêu Bối Bối thì mắt đỏ hoe hỏi :” Cô Tần có sao không?”

“ Chuyện dài lắm, tinh thần cô Tần rất ổn định, không hề gì. Đợi có thời gian mình sẽ thông thả kể cho các bạn, giờ chúng ta còn nhiều việc phải làm. “Trình Nhiên trả lời qua loa, mắt liên tục nhìn về phía cuối đường:

Tạ Phi Bạch nghiến răng bóp vai Trình Nhiên :” Trình Nhiên, mày là thằng lắm trò, thủ đoạn gì cũng được, giở hết ra đi, nếu mấy thằng súc sinh đó bình an qua đêm nay, chắc tao phải đấm vỡ mặt chúng nó ra mới chịu được.

“Yên tâm, nhất định không cho chúng còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, nếu không làm được, tôi theo cậu đi cho bọn chúng một trận.” Trình Nhiên nghiêm túc gật đầu:

Du Hiểu nắm chặt tay :” Tao nữa, không thể thiếu phần tao.”

Dương Hạ mím chặt môi, nhưng không ngăn cản.

Không lâu sau bên đường tiếng leng keng không ngớt, mấy cái xe đạp ba bánh đi tới, Trình Tường vẫy tay gọi: “ Anh, in xong cả rồi, ở đây này.”

Lúc này mặt trời đã nghiêng về phía tây, mây đen lờ mờ bay tới, gió bắt đầu nổi lên, thời tiết chuyển lạnh bất chợt, tiếng nhạc xập xình vẫn phát ra từ các sân khấu, thi thoảng cũng có tiếng hò reo rộ lên, song thanh thế rõ ràng thua kém hai ngày trước.

Dương Hạ, Trình Nhiên nhanh chóng tổ chức mọi người mang tờ rơi đi phát.

Lại thêm mấy tiếng nữa, bóng tối phủ xuống. Thành phố lên đèn, gió thổi mỗi lúc một mạnh, mây đen đã che kín trăng sao, bất thình lình có tiếng nổ vang trời, rắn điện bò lằng ngoằng trên trời đêm, trời sáng bừng, rồi liên tiếp tiếng uỳnh uỳnh kéo tới.

Bên trong hội trường chính, có người ngẩng đầu lên cảm thụ độ ẩm thấp đang tăng dần trong không khí: “ Sắp mưa rồi.”

“ Về đi, lát nữa còn mưa to đấy.”

Dự báo thời tiết đã nói, hôm nay trời nhiều mây có thể có mưa.

Xoạch! Liên tục có ô xòe ra, như từng đóa hoa điểm xuyết che hết khe hở hội trường.

Thời gian chỉ về phía 7 giờ 30, chỉ còn lại hai ca sĩ nữa là sẽ tới hồi kết.

Lúc này ở ghế VIP có mái che của sân vận động, Uông Trung Hoa đưa tay ra đón lấy giọt nước mưa li ti từ trên trời rơi xuống, ông ta mỉm cười: “ Trận mưa này tới thật đúng lúc.”

“ Bây giờ mới chỉ là mưa phùn, xem thời tiết này thì lát nữa mưa sẽ lớn lên, không biết đến lúc Tần Tây Trăn biểu diễn thì còn lại bao nhiều người. “ Triệu Nhạc mặt dương dương đắc ý nhìn dòng người đang rời khỏi hội trường: “ Đây nên gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. “

Uông Trung Hoa ung dung nói: “ Ngày cuối cùng rồi, không có thanh thế như ngày đầu tiên nữa. Nói thế nào thì ngày đầu tiên mới là quãng thời gian hoang kim, biểu hiện của cậu cùng với đề tài gây ra sẽ duy trì một thời gian dài, sẽ lợi ích lớn cho tuyên truyền sau này.”

“ Con người là động vật ưa thứ mới mẻ, cuối lễ hội âm nhạc rồi, nhiệt tình của con người tiêu hao hết, Tần Tây Trăn giờ chẳng làm nên trò trống gì.”

“ Mưa rồi, khán giả bắt đầu ra về. “ Ninh Viện ở trong hội trường nghe tiếng sấm nổ đì đùng, liên tục nhón chân nhìn trời, mặt sầu thảm: “ Sợ là lát nữa mưa to hơn, họ sẽ đi hết.”

Cả ban nhạc đứng ngồi không yên.

Cả sân vận động dung nạp được vài vạn người, lúc này thưa thớt đi rất nhiều, tối đa chỉ được năm ba nghìn người, đó là người mang ô. Nếu là một thao trường của trường học thì vẫn là rất đông, nhưng ở không gian lớn thế này thì ít tới thảm thương.

“ Trước đó chúng ta biểu diễn ở hội trường phụ đâu đông được như thế này. “ Tần Tây Trăn lấy tinh thần cổ vũ mọi người:

“ Thời tiết này thì mưa vẫn còn tiếp tục, thậm chí là mưa lớn, lúc đó sẽ nguy hiểm đấy. “ Sa Nam La Mộc hồi nhỏ sống trong núi, cho nên rất có kinh nghiệm nhìn thời tiết: “ Bị mưa làm ướt, lên thêm gió tối thổi tới, gió đó khó chịu lắm, che ô không có hiệu quả gì, mọi người sẽ chỉ muốn về nhà cho nhanh thôi.”

Lưu Bùi trợn mắt với Sa Nam La Mộc, biết là thật đấy, nhưng đâu cần nói những lời nhụt chí ấy làm gì.

Có điều dù không nói thì mưa đúng là đang mỗi lúc một lớn, tựa hồ dần dần tiêu hao đấu chí của mọi người từng chút từng chút một.

Nếu như không có người xem, không tạo ra được sức ảnh hưởng, như vậy bọn họ nói gì cũng không khác kiệt lực hò hét giữa rừng hoang núi thắm, chẳng ai hồi đáp.

Tuyệt vọng bao phủ mọi người.

Tần Tây Trăn cố tỏ ra trấn định kỳ thực cô phải nắm chặt tay người mới không run lên, luôn miệng lẩm bẩm, không được từ bỏ, không được từ bỏ, nếu không mọi thứ cha cô làm sẽ uổng phí.

Dù không có ai xem cô vẫn sẽ hát, dù là lần cuối cùng đứng trên sân khấu, cô phải thể hiện cho xứng đáng là con gái của Tần Khắc Quảng, cô sẽ không để danh tiếng cả đời của cha cô bị hủy hoại.

“ Nhìn kìa. “ Ninh Viện đột nhiên hét lên, tay chỉ ra xa: “ Mọi người mau nhìn xem.”

Mọi người nhìn về phía lối vào hội trường, đám đông đang kéo tới, đều là những thanh niên trẻ, có lẽ đi quá vội vàng, không ai chuẩn bị ô che, đều cởi áo úp lên đầu, bọn họ vừa đi vừa nói cười, ngó nghiêng bốn phía.

Hình như chỉ là bắt đầu thôi ...

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng ngoài dự liệu, lúc này là 8 giờ 30, người bên trong hội trường không giảm còn tăng.

Dù bãi cỏ lầy lội, cho dù là gió thổi vù vù, càng ngày người đổ tới ngày một đông. Bọn họ có người che ô, người dùng túi ny lông che đầu, người thì dùng áo khoác ngoài giương lên, có đôi tình lữ, có nhóm bạn dăm ba người, cũng có khách độc hành.

Bọn họ đang từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Vốn số khán giả còn nán lại thấy xung quanh thưa thớt, mưa thì to cũng định bỏ về, nhưng dần dần trong mưa mỗi lúc bên cạnh mình lại có thêm nhiều khuôn mặt, bọn họ như không sợ mưa gió, ai nấy đều phấn chấn.

Sắc mặt Uông Trung Hoa, Triệu Nhạc biến đổi.

Ninh Viện nhảy cẫng lên ôm cổ Sa Nam La Mộc: “ Người đến rồi, người đến rồi.”

Sa Nam La Mộc ôm lấy eo cô, giọng sang sảng: “ Em gái, thật biết lợi dụng tình thế đấy nhé.”

“ Quỷ sứ, ai thèm tên khỉ rừng anh chứ. “ Ninh Viện đẩy Sa Nam La Mộc một cái, kệ tay hắn vẫn ôm eo mình, mắt ánh lên niềm vui:

Có khán giả là còn hi vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận