Trùng Nhiên

Chương 352: Biết là ai không?

Văn phòng tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất tòa nhà tập đoàn Kim Hà, tường hai mặt là kính sát trần, từ đây có thể nắm nửa cảnh tượng của Thành Đô. Phòng phải rộng tới 100 mét vuông, sàn trải thảm lông cừu Địa Trung Hải, trần nhà treo đèn pha lê cao cấp, giá sách khung bạc, đặt tấm ván gỗ lim, bàn làm việc hình cánh cung sẫm màu trang trọng uy nghiêm, nhưng ghế da màu đen lại không có người.

Trần Tuệ Nghiên đứng khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù tuổi trên 40, nhưng nhờ chịu khó chăn sóc cơ thể, vóc dáng vẫn hết sức gọn gàng trẻ trung, váy công sở màu đen, cổ áo mở rộng, làn da ngực trắng trẻo như muốn tỏa sáng, bắt mắt nhất tất nhiên là hai bầu vú đầy đặn hình giọt nước kiêu ngạo vểnh lên, làm toàn bộ bầu không khí phát tán mùi vị khiêu khích của nữ nhân tuổi thành thục.

Là tập đoàn tiên phong mở đường sản nghiệp địa ốc ở Thành Đô, chủ tịch kiêm phó tổng giám đốc Trần Tuệ Nghiên ở nơi này được gọi là "nữ vương địa ốc", bên ngoài ca ngợi cô chủ yếu là vì một tay lập nên hạng mục Cẩm Tú Viên.

Hạng mục này nay đã thành sách giáo khoa của giới địa ốc trong nước, ví như làm sao để bất động sản đồng bộ, làm sao khai phát đất núi thành hoa viên trong thành thị. Đó chỉ là lớp vỏ ngoài, cái ruột người ta không thấy là Trần Tuệ Nghiên phát động nhân sĩ thượng tầng Thành Đô tạo thế ra sao, khiến cho hạng mục oanh động Thành Đô lúc mở bán có mấy lãnh đạo tỉnh chuyên môn hỏi tới, đại lão giới kinh doanh, danh nhân giới điện ảnh hỏi tới, khiến hạng mục này đại thành công.

Nhờ hạng mục Cẩm Tú Viên giúp Trần Tuệ Nguyên thuận lợi có được công trình cải tạo Nam Hà mà chính phủ hạ quyết tâm lớn phát triển trọng điểm, vốn khu vực này đã có ba tập đoàn lớn thực lực hùng hậu tới từ Việt phái, Kinh phái và bang Triều Sản tham gia cạnh tranh, ai ngờ cuối cùng tập đoàn địa ốc bản địa Kim Hà giết một con đường máu xông vào.

Một đau sắc bén này khiến cho xí nghiệp đại biểu cho các hệ phái khác nhau kia cực kỳ tức giận, nhưng khó làm gì nổi Trần Tuệ Nghiên, bọn họ không phải lần đầu thấy thủ đoạn lợi hại của cô.

Đây là năm chính sách địa ốc có bước ngoặt, là niên đại thảo mãng quật khởi, quần hùng tranh đoạt.

Sau lưng có người đi vào, là tổng giám đốc cũng là đại tướng số một của Trần Tuệ Nghiên, báo cáo tình hình các loại hạng mục: “ Chỉ mới là khởi đầu nhưng cạnh tranh trong nghề đã bắt đầu kịch liệt rồi. Tôi cho rằng cao điểm chiến lược trong tương lai của chúng ta là ở mặt phục vụ khách hàng. Chúng ta cần có công ty phục vụ chuyên nghiệp của riêng mình, ký kết hợp đồng với nhà cung cấp trang thiết bị cho tiểu khu như điện nước, thông tấn và xanh hóa, đó là ưu thế phục vụ mà chúng ta muốn tuyên truyền .”

“ Khoan đã. “ Trần Tuệ Nghiên lật xem báo cáo, cắt ngang lời: “ Sao nơi này không nhắc tới hạng mục số ba, sao rồi?”

“ Hạng mục đó ... Đã bị người ta đi trước rồi ạ. “ Tổng giám đốc khẽ thở dài:

“ Sao lại mất được, chuyện là thế nào? “ Đó là hạng mục do chính Trần Tuệ Nghiên chỉ định, nguyên do ở vị trí có một không hai của nó, có thể lập nên tòa nhà thương nghiệp tổng hợp, kết hợp giữa ẩm thực, siêu thị, thậm trí là cả rạp chiếu phim. Quan trọng hơn trước đây cô luôn nghiên cứu xem mô hình này có khả thi hanh không, nên luôn chú ý đến nó, thành công ở sản nghiệp này là nhờ đại thế, chỉ cần quan hệ tốt đẹp với chính phủ, lại có chính sách nâng đỡ, muốn kiếm tiền chả khó gì .... Nhưng khai thác mô hình thương nghiệp mới, chính là thứ để cô khẳng định địa vị giá trị bản thân, ai ngờ mảnh đất cô cân nhắc rất lâu mới quyết thì người ta đã lấy mất.”

Mướn cướp miếng ăn trong tay Trần Tuệ Nghiên này à, lòng có chút giận.

Viên tổng giám đốc khó xử: “ Tập đoàn Thành Nam dính líu tới trốn thuê bị điều tra, từ đó phát sinh một đống vấn đề, chúng ta trước điều tra vấn đề vướng mắc nợ nần của đối phương, lại có hạng mục khác cần đuổi tiến đố, phân tán chú ý, đến khi quay lại thì bị đối phương cướp mất.”

“ Người nào? Âu Tranh Vanh hay Hoàng Kiến Hiền, họ mất công trình Nam Hà, hận tôi thấu xương, chẳng có gì lạ .” Trần Tuệ Nghiên về chỗ ngồi, ngả người dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, cái váy công sở ngắn co lại khoe gần như toàn bộ đôi chân không đi tất vẫn mượt mà, tư thế khiến đa số nam nhân phải ghé mắt nhìn đó kỳ thực ai biết cô thì hiểu cô đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu: “ Điều tra xem tin tức lộ ra từ đâu, có phải đám trung gian không?”

Hiện giờ cô đang ở đầu sóng ngọn gió, cô vô số kẻ theo dõi nhất cử nhất động của cô, nên cô rất lo ý tưởng của mình bị tiết lộ.

“ Chuyện này tôi đã cho điều tra rồi, khả năng không phải là nội bộ để lộ, người ký hợp đồng với họ tên Trình Nhiên, có vẻ không định mua lấy để khai phát địa ốc ... Trong giới không có nhân vật này.”

Trần Tuệ Nghiên "ồ" một tiếng, cánh tay trắng trẻo như ngó sen đưa ra cầm lấy cốc nước, đang trầm tư chợt nghĩ ra cái gì, nhổm dậy: “ Cái gì? Anh nói người đó tên là gì? “

Gần 10 giờ tối Vương Đồng Quang mới mang thân thể sực mùi rượu loạng choạng về tới nhà. Hắn vẫn còn đang đau vì thua mất hơn một vạn đồng, hắn mê bài bạc, trước nay cái chuyện thắng thua vài nghìn vẫn có, nhưng mà là có thắng có thua, tính ra thì hắn vẫn thắng nhiều hơn, món này hắn chơi từ bé rồi, khá tự tin vào trình độ của mình. Thế nên tiền là một vấn đề, cục giận này phải nuốt xuống là vấn đề khác.

Hôm nay thua không phải do vận may hắn kém, mà do hắn đánh giá sai tình hình, đối phương có chuẩn bị mà tới, chỉ cần đối phương không đen đủi tới mức uống nước cũng giắt răng thì sớm muộn gì cũng tới lúc hắn thua.

Mở cửa đi vào phòng, không ngờ Vương Đồng Quang thấy cha hắn Vương Kiện giờ này đáng lẽ đã về phòng ngủ rồi vậy mà đang ngồi ở ghế sô pha xem tài liệu, cái bàn đá hoa cương trước mặt ông để một cọc tiền mặt.

Đa số là tờ 100, vì phần lớn là tiền cũ, cho nên đặt cùng nhau hơi phồng lên, dầy chừng bằng cái di động, chắc hơn một vạn, Vương Đồng Quang nghĩ tới đó giật đánh thót, cảm giác không lành.

Quan trọng nữa là hắn nhìn sắc mặt tra mình phức tạp mà trịnh trọng, nên lòng càng thêm thấp thỏm bất an, không dám tới gần sợ cha mình ngửi thấy mùi rượu: “ Cha, sao hôm nay cha còn chưa đi nghỉ?”

Vương Kiện "ừm" một tiếng tỏ ý nghe thấy rồi, đặt tài liệu xuống, thong thả châm điếu thuốc rít vài hơi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá, không giống hình tượng tổng giám đốc tai to mắt lớn. Ông ta đen nhỏ mà gầy gò, tay xương xẩu, đốt ngón tay lộ ra rất rõ, tuy thế lại rất khỏe, đánh người ta không khác gì quả cân, để lại ám ảnh tâm lý không nhỏ cho Vương Đồng Quang: “ Hôm nay con ở ngoài đánh bài, thua chừng này tiền cơ đấy, người ta sai người tới tận nhà trả ... Giỏi, giỏi lắm, bình thường con nói ra ngoài chơi bài chỉ chơi vui, ít thôi, giờ xem ra sắp bằng cha rồi, có tương lai, có tương lai đấy .”

Vương Đồng Quang nghe rợn hết gai ốc từ chân lên đầu, cảm giác trong lời nói của cha mình chất chứa giông tố, lòng kinh sợ không thôi. Giờ ngay cả căm hận đối phương cũng không kịp, cảm giác như thế giới quan của mình sụp đổ. Cái thứ người gì thế ... Đã chứng kiến đứa thua tiền về mách cha mẹ, nhưng chưa nghe thấy ai thắng nhiều tiền như vậy lại đem trả phụ huynh đối phương, định dùng trò này cho mình một bài học à?

Nhưng mà một trận đòn túi bụi mà hắn đang đợi lại không tới, Vương Kiện lành lạnh hỏi: “ Con có biết đối phương là ai không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận